Rắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc…
Chương 687
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị NăngTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngRắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc… Sau khi cô bé chạy đi, Diệp Cửu Cửu có chút bất lực: "Thật muốn bịt miệng cô bé lại, lúc đáng yêu thì rất đáng yêu, lúc chọc người thì lại rất đáng giận." Lăng Dư giúp cô trút giận: "Vậy anh ném cô bé về tộc địa."Diệp Cửu Cửu cụp mắt nhìn anh: "... Cũng không cần như vậy."Lăng Dư ngồi xổm trước mặt Diệp Cửu Cửu, véo nhẹ ngón tay cô: "Không giận nữa chứ?”"Không giận, chỉ hơi xấu hổ thôi." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng thở dài: "Cha mẹ anh biết cả rồi, giờ em không còn sự uy nghiêm của Cửu Khanh đại nhân nữa rồi.""Sẽ không đâu." Lăng Dư cười nhìn Tiểu Cửu hôm nay rất ngoan ngoãn: "Bọn họ chỉ thấy em rất dễ gần, đúng là Cửu Khanh đại nhân đã cứu vô số hải tộc, còn bảo anh phải hầu hạ em thật tốt."Diệp Cửu Cửu thấy cha mẹ Lăng Dư không bài xích cô, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ đến câu nói cuối cùng của anh, cười đùa: "Vậy lát nữa anh hầu hạ em thật tốt."Lăng Dư hơi cúi đầu: "Tuân lệnh, đại nhân của anh."Diệp Cửu Cửu cong môi, hài lòng ừ một tiếng.Đợi Tiểu Ngư thay quần áo xong, họ cùng nhau đến rừng, khu rừng này đối với Diệp Cửu Cửu đã quen với sông núi thì không tính là đặc biệt lớn nhưng lại là khu rừng xanh hiếm có ở vùng biển này.Bên trong cây cối rậm rạp, sản vật phong phú, chẳng trách gì Lăng Dư và những người khác lại thường trú ở đây.Diệp Cửu Cửu nắm tay Tiểu Ngư mặc áo hoodie màu hồng, quần bò yếm, còn đội một chiếc mũ rộng vành màu vàng, chậm rãi bước vào trên thảm rêu.Lăng Dư cùng bạch tuộc, cua hoàng đế, đồi mồi, cá voi xanh, cá kiếm đi theo phía sau, nhiệm vụ của họ hôm nay là làm những người vận chuyển tự nhiên.Lần *****ên đến rừng, Tiểu Ngư không ngừng phát ra tiếng kinh ngạc: "Oa- Oa- oa- Cây to quá, đất hôi quá, cỏ buồn cười quá..."Diệp Cửu Cửu nhìn đại thụ khổng lồ ước chừng đã mọc hàng nghìn năm, tán cây rậm rạp đến mức có thể bằng cả một sân bóng rổ, cô nhìn cây này, phát hiện ra đó là một cây bồ hòn, trên cây đầy những quả nhỏ: "Cây này..."Lăng Dư ở bên cạnh giải thích: "Tộc bọn anh gọi cây này là cây bong bóng, quả trên cây có thể chà ra bong bóng, có thể dùng để giặt quần áo, cũng có thể tắm."Bồ hòn thực sự có thể dùng làm xà phòng, Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Ở chỗ chúng em gọi là bồ hòn, có thể chữa bệnh, cũng có thể dùng để làm xà phòng, dùng trực tiếp để gội đầu tắm rửa cũng rất tốt, có thể ngăn ngừa gàu, còn có thể thu nhỏ lỗ chân lông..."Tiểu Ngư ồ lên một tiếng: "Cửu Cửu, chị biết nhiều quá."TBCDiệp Cửu Cửu: "Trước đây nghe bạn bè nói, nhà cô ấy vừa hay cũng có."Tiểu Ngư lập tức hỏi: "Cửu Cửu, bạn của chị là ai? Em có gặp chưa?""Chưa đâu." Diệp Cửu Cửu kéo cô bé tiếp tục đi về phía trước, sau đó kể cho cô bé nghe bạn bè của mình làm gì: "Họ rất bận, có lẽ phải đến kỳ nghỉ mới có thể gặp được."Tiểu Ngư lại không hiểu: "Kỳ nghỉ?"Diệp Cửu Cửu kiên nhãn giải thích với cô bé: "Kỳ nghỉ là sẽ được nghỉ, mọi người sẽ cùng về nhà, mặc quần áo mới, cùng nhau ăn rất nhiều đồ ăn ngon...""Vậy em cũng muốn được nghỉ." Tiểu Ngư kéo kéo chiếc áo hoodie mềm mại thoải mái trên người: "Em còn muốn nhiều quần áo đẹp như thế này nữa.""Được, đến kỳ nghỉ chị sẽ mua cho em." Diệp Cửu Cửu vừa nói vừa không quên chú ý đến các loại cây trong rừng, rất nhiều loại đều có ở chỗ cô, cô nhìn mãi rồi đột nhiên phát hiện trong bụi cỏ phía trước có rất nhiều nấm nhỏ màu xám trắng.
Sau khi cô bé chạy đi, Diệp Cửu Cửu có chút bất lực: "Thật muốn bịt miệng cô bé lại, lúc đáng yêu thì rất đáng yêu, lúc chọc người thì lại rất đáng giận." Lăng Dư giúp cô trút giận: "Vậy anh ném cô bé về tộc địa."
Diệp Cửu Cửu cụp mắt nhìn anh: "... Cũng không cần như vậy."
Lăng Dư ngồi xổm trước mặt Diệp Cửu Cửu, véo nhẹ ngón tay cô: "Không giận nữa chứ?”
"Không giận, chỉ hơi xấu hổ thôi." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng thở dài: "Cha mẹ anh biết cả rồi, giờ em không còn sự uy nghiêm của Cửu Khanh đại nhân nữa rồi."
"Sẽ không đâu." Lăng Dư cười nhìn Tiểu Cửu hôm nay rất ngoan ngoãn: "Bọn họ chỉ thấy em rất dễ gần, đúng là Cửu Khanh đại nhân đã cứu vô số hải tộc, còn bảo anh phải hầu hạ em thật tốt."
Diệp Cửu Cửu thấy cha mẹ Lăng Dư không bài xích cô, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ đến câu nói cuối cùng của anh, cười đùa: "Vậy lát nữa anh hầu hạ em thật tốt."
Lăng Dư hơi cúi đầu: "Tuân lệnh, đại nhân của anh."
Diệp Cửu Cửu cong môi, hài lòng ừ một tiếng.
Đợi Tiểu Ngư thay quần áo xong, họ cùng nhau đến rừng, khu rừng này đối với Diệp Cửu Cửu đã quen với sông núi thì không tính là đặc biệt lớn nhưng lại là khu rừng xanh hiếm có ở vùng biển này.
Bên trong cây cối rậm rạp, sản vật phong phú, chẳng trách gì Lăng Dư và những người khác lại thường trú ở đây.
Diệp Cửu Cửu nắm tay Tiểu Ngư mặc áo hoodie màu hồng, quần bò yếm, còn đội một chiếc mũ rộng vành màu vàng, chậm rãi bước vào trên thảm rêu.
Lăng Dư cùng bạch tuộc, cua hoàng đế, đồi mồi, cá voi xanh, cá kiếm đi theo phía sau, nhiệm vụ của họ hôm nay là làm những người vận chuyển tự nhiên.
Lần *****ên đến rừng, Tiểu Ngư không ngừng phát ra tiếng kinh ngạc: "Oa- Oa- oa- Cây to quá, đất hôi quá, cỏ buồn cười quá..."
Diệp Cửu Cửu nhìn đại thụ khổng lồ ước chừng đã mọc hàng nghìn năm, tán cây rậm rạp đến mức có thể bằng cả một sân bóng rổ, cô nhìn cây này, phát hiện ra đó là một cây bồ hòn, trên cây đầy những quả nhỏ: "Cây này..."
Lăng Dư ở bên cạnh giải thích: "Tộc bọn anh gọi cây này là cây bong bóng, quả trên cây có thể chà ra bong bóng, có thể dùng để giặt quần áo, cũng có thể tắm."
Bồ hòn thực sự có thể dùng làm xà phòng, Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Ở chỗ chúng em gọi là bồ hòn, có thể chữa bệnh, cũng có thể dùng để làm xà phòng, dùng trực tiếp để gội đầu tắm rửa cũng rất tốt, có thể ngăn ngừa gàu, còn có thể thu nhỏ lỗ chân lông..."
Tiểu Ngư ồ lên một tiếng: "Cửu Cửu, chị biết nhiều quá."
TBC
Diệp Cửu Cửu: "Trước đây nghe bạn bè nói, nhà cô ấy vừa hay cũng có."
Tiểu Ngư lập tức hỏi: "Cửu Cửu, bạn của chị là ai? Em có gặp chưa?"
"Chưa đâu." Diệp Cửu Cửu kéo cô bé tiếp tục đi về phía trước, sau đó kể cho cô bé nghe bạn bè của mình làm gì: "Họ rất bận, có lẽ phải đến kỳ nghỉ mới có thể gặp được."
Tiểu Ngư lại không hiểu: "Kỳ nghỉ?"
Diệp Cửu Cửu kiên nhãn giải thích với cô bé: "Kỳ nghỉ là sẽ được nghỉ, mọi người sẽ cùng về nhà, mặc quần áo mới, cùng nhau ăn rất nhiều đồ ăn ngon..."
"Vậy em cũng muốn được nghỉ." Tiểu Ngư kéo kéo chiếc áo hoodie mềm mại thoải mái trên người: "Em còn muốn nhiều quần áo đẹp như thế này nữa."
"Được, đến kỳ nghỉ chị sẽ mua cho em." Diệp Cửu Cửu vừa nói vừa không quên chú ý đến các loại cây trong rừng, rất nhiều loại đều có ở chỗ cô, cô nhìn mãi rồi đột nhiên phát hiện trong bụi cỏ phía trước có rất nhiều nấm nhỏ màu xám trắng.
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị NăngTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngRắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc… Sau khi cô bé chạy đi, Diệp Cửu Cửu có chút bất lực: "Thật muốn bịt miệng cô bé lại, lúc đáng yêu thì rất đáng yêu, lúc chọc người thì lại rất đáng giận." Lăng Dư giúp cô trút giận: "Vậy anh ném cô bé về tộc địa."Diệp Cửu Cửu cụp mắt nhìn anh: "... Cũng không cần như vậy."Lăng Dư ngồi xổm trước mặt Diệp Cửu Cửu, véo nhẹ ngón tay cô: "Không giận nữa chứ?”"Không giận, chỉ hơi xấu hổ thôi." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng thở dài: "Cha mẹ anh biết cả rồi, giờ em không còn sự uy nghiêm của Cửu Khanh đại nhân nữa rồi.""Sẽ không đâu." Lăng Dư cười nhìn Tiểu Cửu hôm nay rất ngoan ngoãn: "Bọn họ chỉ thấy em rất dễ gần, đúng là Cửu Khanh đại nhân đã cứu vô số hải tộc, còn bảo anh phải hầu hạ em thật tốt."Diệp Cửu Cửu thấy cha mẹ Lăng Dư không bài xích cô, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ đến câu nói cuối cùng của anh, cười đùa: "Vậy lát nữa anh hầu hạ em thật tốt."Lăng Dư hơi cúi đầu: "Tuân lệnh, đại nhân của anh."Diệp Cửu Cửu cong môi, hài lòng ừ một tiếng.Đợi Tiểu Ngư thay quần áo xong, họ cùng nhau đến rừng, khu rừng này đối với Diệp Cửu Cửu đã quen với sông núi thì không tính là đặc biệt lớn nhưng lại là khu rừng xanh hiếm có ở vùng biển này.Bên trong cây cối rậm rạp, sản vật phong phú, chẳng trách gì Lăng Dư và những người khác lại thường trú ở đây.Diệp Cửu Cửu nắm tay Tiểu Ngư mặc áo hoodie màu hồng, quần bò yếm, còn đội một chiếc mũ rộng vành màu vàng, chậm rãi bước vào trên thảm rêu.Lăng Dư cùng bạch tuộc, cua hoàng đế, đồi mồi, cá voi xanh, cá kiếm đi theo phía sau, nhiệm vụ của họ hôm nay là làm những người vận chuyển tự nhiên.Lần *****ên đến rừng, Tiểu Ngư không ngừng phát ra tiếng kinh ngạc: "Oa- Oa- oa- Cây to quá, đất hôi quá, cỏ buồn cười quá..."Diệp Cửu Cửu nhìn đại thụ khổng lồ ước chừng đã mọc hàng nghìn năm, tán cây rậm rạp đến mức có thể bằng cả một sân bóng rổ, cô nhìn cây này, phát hiện ra đó là một cây bồ hòn, trên cây đầy những quả nhỏ: "Cây này..."Lăng Dư ở bên cạnh giải thích: "Tộc bọn anh gọi cây này là cây bong bóng, quả trên cây có thể chà ra bong bóng, có thể dùng để giặt quần áo, cũng có thể tắm."Bồ hòn thực sự có thể dùng làm xà phòng, Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Ở chỗ chúng em gọi là bồ hòn, có thể chữa bệnh, cũng có thể dùng để làm xà phòng, dùng trực tiếp để gội đầu tắm rửa cũng rất tốt, có thể ngăn ngừa gàu, còn có thể thu nhỏ lỗ chân lông..."Tiểu Ngư ồ lên một tiếng: "Cửu Cửu, chị biết nhiều quá."TBCDiệp Cửu Cửu: "Trước đây nghe bạn bè nói, nhà cô ấy vừa hay cũng có."Tiểu Ngư lập tức hỏi: "Cửu Cửu, bạn của chị là ai? Em có gặp chưa?""Chưa đâu." Diệp Cửu Cửu kéo cô bé tiếp tục đi về phía trước, sau đó kể cho cô bé nghe bạn bè của mình làm gì: "Họ rất bận, có lẽ phải đến kỳ nghỉ mới có thể gặp được."Tiểu Ngư lại không hiểu: "Kỳ nghỉ?"Diệp Cửu Cửu kiên nhãn giải thích với cô bé: "Kỳ nghỉ là sẽ được nghỉ, mọi người sẽ cùng về nhà, mặc quần áo mới, cùng nhau ăn rất nhiều đồ ăn ngon...""Vậy em cũng muốn được nghỉ." Tiểu Ngư kéo kéo chiếc áo hoodie mềm mại thoải mái trên người: "Em còn muốn nhiều quần áo đẹp như thế này nữa.""Được, đến kỳ nghỉ chị sẽ mua cho em." Diệp Cửu Cửu vừa nói vừa không quên chú ý đến các loại cây trong rừng, rất nhiều loại đều có ở chỗ cô, cô nhìn mãi rồi đột nhiên phát hiện trong bụi cỏ phía trước có rất nhiều nấm nhỏ màu xám trắng.