Tác giả:

Rắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc…

Chương 709

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị NăngTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngRắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc… Tiểu Ngư nghe vậy, lập tức quay đầu hỏi Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, vậy là em có thể về nhà đúng không?”"Được." Diệp Cửu Cửu vừa dứt lời, cô bé đã vui vẻ nhảy cẳng lên, vừa nhảy vừa nói yêu cô nhất."Là cha mẹ em đồng ý, em phải yêu cha mẹ thật nhiều.""Cũng yêu phụ vương mẫu hậu." Tiểu Ngư tặng cha mẹ mỗi người một nụ hôn gió, sau đó lại tiếp tục vui vẻ nhảy nhót.Vì Tiểu Ngư muốn tạm biệt cha mẹ thật tử tế nên Diệp Cửu Cửu cốn định tối nay sẽ rời đi lại ở lại thêm một đêm nữa, điều này cũng khiến cô có thêm thời gian để tạm biệt Lăng Dư, Lăng Dư sắp đi tuần biển, không thể cùng cô rời đị, có lẽ phải một thời gian nữa mới gặp lại.Lăng Dư đã sớm biết cô sắp về nhà, nhưng khi thực sự đến lúc chia tay thì anh lại có chút không nðỡ, anh nhìn Diệp Cửu Cửu đang ngôi trên lan can ngắm trăng, dưới ánh trăng, mái tóc dài của cô bay phấp phới, lạnh lùng như nước.Có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng đều hóa thành một câu: "Nhìn gì vậy?"Nhìn trăng." Diệp Cửu Cửu nhìn ánh trăng xanh biếc phản chiếu trên mặt biển: "Cứ thấy trăng ở đây xanh hơn và đẹp hơn."Lăng Dư dựa vào lan can, nhẹ giọng nói: "Vậy thì ngắm nhiều vào.""Đang ngắm đây nhưng vẫn chưa đủ." Diệp Cửu Cửu nhìn về phía một vùng ánh sáng xanh huỳnh quang trên bờ biển: "Kia là gì? Xanh ngắt xanh ngắt, là mực phát quang sao?”"Không biết, xuống xem là biết ngay." Lăng Dư nhìn cô: "Muốn xuống xem không?”"Được." Những ngày này luôn bị Tiểu Ngư và những chuyện khác làm chậm trễ, không có thời gian cùng Lăng Dư ngắm cảnh."Đi thôi." Lăng Dư đỡ Diệp Cửu Cửu nhảy xuống lan can, đưa cô xuống vách đáSóng biển ven bờ, sóng dữ vỗ vào bờ, Diệp Cửu Cửu lần theo hướng phát sáng tìm thấy một bãi đá ngâm nông, sóng biển vừa ập vào, bãi cạn càng sáng hơn, phát ra ánh sáng xanh biếc.Lăng Dư nói với cô: "Là tảo phát quang.""Hóa ra là tảo." Diệp Cửu Cửu ngồi trên tảng đá lộ ra ngoài, chống cằm nhìn một vòng ánh sáng xanh biếc trên vịnh, như dải ngân hà rực rỡ, đẹp đến không gì sánh được.Diệp Cửu Cửu lặng lẽ ngồi ngắm một lúc, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô quay đầu nhìn Lăng Dư: “Anh sớm đã biết là tảo phát quang rồi phải không?”Một người sống ở đây nhiều năm như anh, sao có thể không biết trong biển có gì?Lăng Dư không giấu giếm, cười đáp một tiếng: "Muốn đưa em đến xem.""Bình thường em luôn bị Tiểu Ngư quấn lấy, không có cách nào đưa em ra ngoài." Đợi Tiểu Ngư ngủ rồi, cô cũng ngủ luôn.TBCDiệp Cửu Cửu cười nhẹ vỗ nhẹ vào cánh tay anh: "Đừng có chê em gái đáng yêu của anh chứ.""Không chê, là ghen tị." Lăng Dư nắm lấy tay cô, anh cũng muốn vào cung.Diệp Cửu Cửu cào nhẹ lòng bàn tay anh: "Đợi anh bận xong thì đến, em đưa anh và Tiểu Ngư đi chơi."Lăng Dư bóp nhẹ tay cô: Không đưa nó đi.Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng, tiếp tục nhìn dải ngân hà xanh biếc rực rỡ trên bờ, nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên phát hiện nước biển tối đi một chút, cô nhặt một hòn đá ném xuống, ánh sáng xanh bị dọa lại sáng lên.Cô đột nhiên đùa giốn, nhẹ nhàng nhảy xuống tảng đá, bước vào sóng nước, nhẹ nhàng nhấc chân lướt trên mặt nước, lướt một vòng tròn tròn, sau đó cô đứng trong vòng tròn ánh sáng xanh biếc, ánh sáng xanh biếc chiếu lên mặt cô, soi rõ từng nét đẹp của cô.Diệp Cửu Cửu cười nhìn Lăng Dư đang ngồi trên tảng đá nhìn mình đầy tình cảm, đột nhiên nảy ra một ý: "Anh mau biến đuôi ra đi."

Tiểu Ngư nghe vậy, lập tức quay đầu hỏi Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, vậy là em có thể về nhà đúng không?”

"Được." Diệp Cửu Cửu vừa dứt lời, cô bé đã vui vẻ nhảy cẳng lên, vừa nhảy vừa nói yêu cô nhất.

"Là cha mẹ em đồng ý, em phải yêu cha mẹ thật nhiều."

"Cũng yêu phụ vương mẫu hậu." Tiểu Ngư tặng cha mẹ mỗi người một nụ hôn gió, sau đó lại tiếp tục vui vẻ nhảy nhót.

Vì Tiểu Ngư muốn tạm biệt cha mẹ thật tử tế nên Diệp Cửu Cửu cốn định tối nay sẽ rời đi lại ở lại thêm một đêm nữa, điều này cũng khiến cô có thêm thời gian để tạm biệt Lăng Dư, Lăng Dư sắp đi tuần biển, không thể cùng cô rời đị, có lẽ phải một thời gian nữa mới gặp lại.

Lăng Dư đã sớm biết cô sắp về nhà, nhưng khi thực sự đến lúc chia tay thì anh lại có chút không nðỡ, anh nhìn Diệp Cửu Cửu đang ngôi trên lan can ngắm trăng, dưới ánh trăng, mái tóc dài của cô bay phấp phới, lạnh lùng như nước.

Có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng đều hóa thành một câu: "Nhìn gì vậy?

"Nhìn trăng." Diệp Cửu Cửu nhìn ánh trăng xanh biếc phản chiếu trên mặt biển: "Cứ thấy trăng ở đây xanh hơn và đẹp hơn."

Lăng Dư dựa vào lan can, nhẹ giọng nói: "Vậy thì ngắm nhiều vào."

"Đang ngắm đây nhưng vẫn chưa đủ." Diệp Cửu Cửu nhìn về phía một vùng ánh sáng xanh huỳnh quang trên bờ biển: "Kia là gì? Xanh ngắt xanh ngắt, là mực phát quang sao?”

"Không biết, xuống xem là biết ngay." Lăng Dư nhìn cô: "Muốn xuống xem không?”

"Được." Những ngày này luôn bị Tiểu Ngư và những chuyện khác làm chậm trễ, không có thời gian cùng Lăng Dư ngắm cảnh.

"Đi thôi." Lăng Dư đỡ Diệp Cửu Cửu nhảy xuống lan can, đưa cô xuống vách đá

Sóng biển ven bờ, sóng dữ vỗ vào bờ, Diệp Cửu Cửu lần theo hướng phát sáng tìm thấy một bãi đá ngâm nông, sóng biển vừa ập vào, bãi cạn càng sáng hơn, phát ra ánh sáng xanh biếc.

Lăng Dư nói với cô: "Là tảo phát quang."

"Hóa ra là tảo." Diệp Cửu Cửu ngồi trên tảng đá lộ ra ngoài, chống cằm nhìn một vòng ánh sáng xanh biếc trên vịnh, như dải ngân hà rực rỡ, đẹp đến không gì sánh được.

Diệp Cửu Cửu lặng lẽ ngồi ngắm một lúc, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô quay đầu nhìn Lăng Dư: “Anh sớm đã biết là tảo phát quang rồi phải không?”

Một người sống ở đây nhiều năm như anh, sao có thể không biết trong biển có gì?

Lăng Dư không giấu giếm, cười đáp một tiếng: "Muốn đưa em đến xem."

"Bình thường em luôn bị Tiểu Ngư quấn lấy, không có cách nào đưa em ra ngoài." Đợi Tiểu Ngư ngủ rồi, cô cũng ngủ luôn.

TBC

Diệp Cửu Cửu cười nhẹ vỗ nhẹ vào cánh tay anh: "Đừng có chê em gái đáng yêu của anh chứ."

"Không chê, là ghen tị." Lăng Dư nắm lấy tay cô, anh cũng muốn vào cung.

Diệp Cửu Cửu cào nhẹ lòng bàn tay anh: "Đợi anh bận xong thì đến, em đưa anh và Tiểu Ngư đi chơi."

Lăng Dư bóp nhẹ tay cô: Không đưa nó đi.

Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng, tiếp tục nhìn dải ngân hà xanh biếc rực rỡ trên bờ, nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên phát hiện nước biển tối đi một chút, cô nhặt một hòn đá ném xuống, ánh sáng xanh bị dọa lại sáng lên.

Cô đột nhiên đùa giốn, nhẹ nhàng nhảy xuống tảng đá, bước vào sóng nước, nhẹ nhàng nhấc chân lướt trên mặt nước, lướt một vòng tròn tròn, sau đó cô đứng trong vòng tròn ánh sáng xanh biếc, ánh sáng xanh biếc chiếu lên mặt cô, soi rõ từng nét đẹp của cô.

Diệp Cửu Cửu cười nhìn Lăng Dư đang ngồi trên tảng đá nhìn mình đầy tình cảm, đột nhiên nảy ra một ý: "Anh mau biến đuôi ra đi."

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị NăngTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngRắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc… Tiểu Ngư nghe vậy, lập tức quay đầu hỏi Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, vậy là em có thể về nhà đúng không?”"Được." Diệp Cửu Cửu vừa dứt lời, cô bé đã vui vẻ nhảy cẳng lên, vừa nhảy vừa nói yêu cô nhất."Là cha mẹ em đồng ý, em phải yêu cha mẹ thật nhiều.""Cũng yêu phụ vương mẫu hậu." Tiểu Ngư tặng cha mẹ mỗi người một nụ hôn gió, sau đó lại tiếp tục vui vẻ nhảy nhót.Vì Tiểu Ngư muốn tạm biệt cha mẹ thật tử tế nên Diệp Cửu Cửu cốn định tối nay sẽ rời đi lại ở lại thêm một đêm nữa, điều này cũng khiến cô có thêm thời gian để tạm biệt Lăng Dư, Lăng Dư sắp đi tuần biển, không thể cùng cô rời đị, có lẽ phải một thời gian nữa mới gặp lại.Lăng Dư đã sớm biết cô sắp về nhà, nhưng khi thực sự đến lúc chia tay thì anh lại có chút không nðỡ, anh nhìn Diệp Cửu Cửu đang ngôi trên lan can ngắm trăng, dưới ánh trăng, mái tóc dài của cô bay phấp phới, lạnh lùng như nước.Có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng đều hóa thành một câu: "Nhìn gì vậy?"Nhìn trăng." Diệp Cửu Cửu nhìn ánh trăng xanh biếc phản chiếu trên mặt biển: "Cứ thấy trăng ở đây xanh hơn và đẹp hơn."Lăng Dư dựa vào lan can, nhẹ giọng nói: "Vậy thì ngắm nhiều vào.""Đang ngắm đây nhưng vẫn chưa đủ." Diệp Cửu Cửu nhìn về phía một vùng ánh sáng xanh huỳnh quang trên bờ biển: "Kia là gì? Xanh ngắt xanh ngắt, là mực phát quang sao?”"Không biết, xuống xem là biết ngay." Lăng Dư nhìn cô: "Muốn xuống xem không?”"Được." Những ngày này luôn bị Tiểu Ngư và những chuyện khác làm chậm trễ, không có thời gian cùng Lăng Dư ngắm cảnh."Đi thôi." Lăng Dư đỡ Diệp Cửu Cửu nhảy xuống lan can, đưa cô xuống vách đáSóng biển ven bờ, sóng dữ vỗ vào bờ, Diệp Cửu Cửu lần theo hướng phát sáng tìm thấy một bãi đá ngâm nông, sóng biển vừa ập vào, bãi cạn càng sáng hơn, phát ra ánh sáng xanh biếc.Lăng Dư nói với cô: "Là tảo phát quang.""Hóa ra là tảo." Diệp Cửu Cửu ngồi trên tảng đá lộ ra ngoài, chống cằm nhìn một vòng ánh sáng xanh biếc trên vịnh, như dải ngân hà rực rỡ, đẹp đến không gì sánh được.Diệp Cửu Cửu lặng lẽ ngồi ngắm một lúc, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô quay đầu nhìn Lăng Dư: “Anh sớm đã biết là tảo phát quang rồi phải không?”Một người sống ở đây nhiều năm như anh, sao có thể không biết trong biển có gì?Lăng Dư không giấu giếm, cười đáp một tiếng: "Muốn đưa em đến xem.""Bình thường em luôn bị Tiểu Ngư quấn lấy, không có cách nào đưa em ra ngoài." Đợi Tiểu Ngư ngủ rồi, cô cũng ngủ luôn.TBCDiệp Cửu Cửu cười nhẹ vỗ nhẹ vào cánh tay anh: "Đừng có chê em gái đáng yêu của anh chứ.""Không chê, là ghen tị." Lăng Dư nắm lấy tay cô, anh cũng muốn vào cung.Diệp Cửu Cửu cào nhẹ lòng bàn tay anh: "Đợi anh bận xong thì đến, em đưa anh và Tiểu Ngư đi chơi."Lăng Dư bóp nhẹ tay cô: Không đưa nó đi.Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng, tiếp tục nhìn dải ngân hà xanh biếc rực rỡ trên bờ, nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên phát hiện nước biển tối đi một chút, cô nhặt một hòn đá ném xuống, ánh sáng xanh bị dọa lại sáng lên.Cô đột nhiên đùa giốn, nhẹ nhàng nhảy xuống tảng đá, bước vào sóng nước, nhẹ nhàng nhấc chân lướt trên mặt nước, lướt một vòng tròn tròn, sau đó cô đứng trong vòng tròn ánh sáng xanh biếc, ánh sáng xanh biếc chiếu lên mặt cô, soi rõ từng nét đẹp của cô.Diệp Cửu Cửu cười nhìn Lăng Dư đang ngồi trên tảng đá nhìn mình đầy tình cảm, đột nhiên nảy ra một ý: "Anh mau biến đuôi ra đi."

Chương 709