Rắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc…
Chương 730
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị NăngTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngRắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc… Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng, Tiểu Ngư vẫn luôn là một cô bé dũng cảm đáng yêu: "Cô hiệu trưởng, bây giờ nhập học có phải là quá muộn rồi không?”Cô hiệu trưởng: "Tiểu Ngư vẫn chưa đến ba tuổi, chỉ có thể học lớp mầm, lớp mầm thường học những kiến thức cơ bản, vừa rồi tôi hỏi thì thấy cô bé đều biết, chỉ lo lắng về các khóa học ngôn ngữ khác.""Cô nói cô bé tuy là con lai nhưng chưa từng sống ở nước ngoài, vì vậy những khóa học ngôn ngữ này có thể cần giáo viên giúp cô bé nâng cao, nhưng Tiểu Ngư rất thông minh, chắc chắn học một lần là sẽ hiểu."Diệp Cửu Cửu gật đầu, ở đây chỗ nào cũng tốt, cô hiệu trưởng thấy Tiểu Ngư rất xuất sắc về mọi mặt, vì vậy bây giờ chỉ cần xem Tiểu Ngư có thích nơi này không.Tiểu Ngư cùng các bạn nhỏ khác trèo lên cầu trượt, sau đó trượt xuống ồ một cái, vừa trượt vừa hét: “A a at”Các bạn nhỏ bên cạnh cũng hét a a a: "Vui quái""Còn phải chơi thêm một lần nữa." Tiểu Ngư kéo quần bò lên, sau đó lại tiếp tục trèo lên, chơi một lúc rồi cô bé lại đi chơi bạt nhún, vừa nhảy được hai cái thì nghe thấy có người gọi mình, cô bé quay đầu lại thì thấy hóa ra là Lạc Lạc.Ở đây nhìn thấy bạn nhỏ quen thuộc, Tiểu Ngư cũng rất vui, cô bé đứng trên cầu thang vẫy tay với Lạc Lạc: "Lạc Lạc-""Tiểu Ngư Tiểu Ngư, sao cậu lại ở đây?" Lạc Lạc dẫn theo Kiều Kiều, Hạo Hạo và một vài bạn nhỏ chạy đến: "Dạo này cậu đi đâu vậy? Tớ không thấy cậu đâu cả, bọn tớ nhớ cậu lắm."Kiêu Kiều và Hạo Hạo đều gật đầu, ôm chầm lấy Tiểu Ngư: "Nhớ cậu-""Tớ về nhà." Tiểu Ngư đẩy Hạo Hạo ra: "Con trai không được ôm con gái.""Đúng rồi, không được." Lạc Lạc đã bị Lăng Dư cảnh cáo nên kéo Hạo Hạo ra: "Nếu không sẽ bị anh trai Tiểu Ngư ném cho cá mập ăn."Hạo Hạo chưa từng trực tiếp đối mặt với sự hung dữ của anh trai Tiểu Ngư: "Lạc Lạc cậu đừng có lừa người, ở đây chúng ta không có cá mập, cá mập đều ở ngoài biển lớn."Lạc Lạc ngẩn ra, hình như đúng thật. Tiểu Ngư nhe răng: "Nhà tớ ở dưới biển, muốn ném cậu thì ném cậu.""Tiểu Ngư cậu đừng có khoác lác." Hạo Hạo nghiêm túc vỗ vai Tiểu Ngư: "Chúng ta phải thực tế, không được nói bừa."Vài bạn lớn đi theo Lạc Lạc: "Eo, sao đứa trẻ này thích khoác lác thế?"Ha ha ha, mau nhìn kìa, có con bò đang bay trên trời!Tiểu Ngư nhìn mấy bạn nhỏ đang chế giễu mình, có chút tức giận: "Tớ không cól!”TBCBạn lớn: "Không khoác lác thì là gì? Ai ở dưới biển?""Tớ không có." Nếu không phải Diệp Cửu Cửu đã nói không được để lộ đuôi trước mặt người ngoài thì Tiểu Ngư thực sự muốn biến ra để dọa chúng, cô bé khẽ hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục đi chơi bạt nhún, cô bé không muốn để ý đến những người này nữa.Kiêu Kiều cũng hì hục trèo lên bạt nhún: "Tiểu Ngư, chúng tớ chơi với cậu.""Chúng tớ cũng muốn chơi." Lạc Lạc và Hạo Hạo cũng theo lên.Những bạn nhỏ khác thích náo nhiệt thấy mọi người tụ tập lại với nhau, cũng vây quanh lại, nhất thời bạt nhún trở nên rất đông đúc, cảm giác như đi dạo phố vào ngày lễ, người chen người, đi lại toàn nhờ người phía sau đẩy."Các cậu đừng có chen tớ." Tiểu Ngư không thích tiếp xúc quá gần với người khác, đột nhiên bị chen rất khó chịu: "Xuống đi.""Không xuống, chơi cùng nhau." Lạc Lạc nắm tay Tiểu Ngư, sau đó dùng sức nhảy lên, những bạn nhỏ khác cũng nhảy theo, vừa nhảy vừa đếm: "Một, mội...'
Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng, Tiểu Ngư vẫn luôn là một cô bé dũng cảm đáng yêu: "Cô hiệu trưởng, bây giờ nhập học có phải là quá muộn rồi không?”
Cô hiệu trưởng: "Tiểu Ngư vẫn chưa đến ba tuổi, chỉ có thể học lớp mầm, lớp mầm thường học những kiến thức cơ bản, vừa rồi tôi hỏi thì thấy cô bé đều biết, chỉ lo lắng về các khóa học ngôn ngữ khác."
"Cô nói cô bé tuy là con lai nhưng chưa từng sống ở nước ngoài, vì vậy những khóa học ngôn ngữ này có thể cần giáo viên giúp cô bé nâng cao, nhưng Tiểu Ngư rất thông minh, chắc chắn học một lần là sẽ hiểu."
Diệp Cửu Cửu gật đầu, ở đây chỗ nào cũng tốt, cô hiệu trưởng thấy Tiểu Ngư rất xuất sắc về mọi mặt, vì vậy bây giờ chỉ cần xem Tiểu Ngư có thích nơi này không.
Tiểu Ngư cùng các bạn nhỏ khác trèo lên cầu trượt, sau đó trượt xuống ồ một cái, vừa trượt vừa hét: “A a at”
Các bạn nhỏ bên cạnh cũng hét a a a: "Vui quái"
"Còn phải chơi thêm một lần nữa." Tiểu Ngư kéo quần bò lên, sau đó lại tiếp tục trèo lên, chơi một lúc rồi cô bé lại đi chơi bạt nhún, vừa nhảy được hai cái thì nghe thấy có người gọi mình, cô bé quay đầu lại thì thấy hóa ra là Lạc Lạc.
Ở đây nhìn thấy bạn nhỏ quen thuộc, Tiểu Ngư cũng rất vui, cô bé đứng trên cầu thang vẫy tay với Lạc Lạc: "Lạc Lạc-"
"Tiểu Ngư Tiểu Ngư, sao cậu lại ở đây?" Lạc Lạc dẫn theo Kiều Kiều, Hạo Hạo và một vài bạn nhỏ chạy đến: "Dạo này cậu đi đâu vậy? Tớ không thấy cậu đâu cả, bọn tớ nhớ cậu lắm."
Kiêu Kiều và Hạo Hạo đều gật đầu, ôm chầm lấy Tiểu Ngư: "Nhớ cậu-"
"Tớ về nhà." Tiểu Ngư đẩy Hạo Hạo ra: "Con trai không được ôm con gái."
"Đúng rồi, không được." Lạc Lạc đã bị Lăng Dư cảnh cáo nên kéo Hạo Hạo ra: "Nếu không sẽ bị anh trai Tiểu Ngư ném cho cá mập ăn."
Hạo Hạo chưa từng trực tiếp đối mặt với sự hung dữ của anh trai Tiểu Ngư: "Lạc Lạc cậu đừng có lừa người, ở đây chúng ta không có cá mập, cá mập đều ở ngoài biển lớn."
Lạc Lạc ngẩn ra, hình như đúng thật. Tiểu Ngư nhe răng: "Nhà tớ ở dưới biển, muốn ném cậu thì ném cậu."
"Tiểu Ngư cậu đừng có khoác lác." Hạo Hạo nghiêm túc vỗ vai Tiểu Ngư: "Chúng ta phải thực tế, không được nói bừa."
Vài bạn lớn đi theo Lạc Lạc: "Eo, sao đứa trẻ này thích khoác lác thế?"
Ha ha ha, mau nhìn kìa, có con bò đang bay trên trời!
Tiểu Ngư nhìn mấy bạn nhỏ đang chế giễu mình, có chút tức giận: "Tớ không cól!”
TBC
Bạn lớn: "Không khoác lác thì là gì? Ai ở dưới biển?"
"Tớ không có." Nếu không phải Diệp Cửu Cửu đã nói không được để lộ đuôi trước mặt người ngoài thì Tiểu Ngư thực sự muốn biến ra để dọa chúng, cô bé khẽ hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục đi chơi bạt nhún, cô bé không muốn để ý đến những người này nữa.
Kiêu Kiều cũng hì hục trèo lên bạt nhún: "Tiểu Ngư, chúng tớ chơi với cậu."
"Chúng tớ cũng muốn chơi." Lạc Lạc và Hạo Hạo cũng theo lên.
Những bạn nhỏ khác thích náo nhiệt thấy mọi người tụ tập lại với nhau, cũng vây quanh lại, nhất thời bạt nhún trở nên rất đông đúc, cảm giác như đi dạo phố vào ngày lễ, người chen người, đi lại toàn nhờ người phía sau đẩy.
"Các cậu đừng có chen tớ." Tiểu Ngư không thích tiếp xúc quá gần với người khác, đột nhiên bị chen rất khó chịu: "Xuống đi."
"Không xuống, chơi cùng nhau." Lạc Lạc nắm tay Tiểu Ngư, sau đó dùng sức nhảy lên, những bạn nhỏ khác cũng nhảy theo, vừa nhảy vừa đếm: "Một, mội...'
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị NăngTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngRắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc… Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng, Tiểu Ngư vẫn luôn là một cô bé dũng cảm đáng yêu: "Cô hiệu trưởng, bây giờ nhập học có phải là quá muộn rồi không?”Cô hiệu trưởng: "Tiểu Ngư vẫn chưa đến ba tuổi, chỉ có thể học lớp mầm, lớp mầm thường học những kiến thức cơ bản, vừa rồi tôi hỏi thì thấy cô bé đều biết, chỉ lo lắng về các khóa học ngôn ngữ khác.""Cô nói cô bé tuy là con lai nhưng chưa từng sống ở nước ngoài, vì vậy những khóa học ngôn ngữ này có thể cần giáo viên giúp cô bé nâng cao, nhưng Tiểu Ngư rất thông minh, chắc chắn học một lần là sẽ hiểu."Diệp Cửu Cửu gật đầu, ở đây chỗ nào cũng tốt, cô hiệu trưởng thấy Tiểu Ngư rất xuất sắc về mọi mặt, vì vậy bây giờ chỉ cần xem Tiểu Ngư có thích nơi này không.Tiểu Ngư cùng các bạn nhỏ khác trèo lên cầu trượt, sau đó trượt xuống ồ một cái, vừa trượt vừa hét: “A a at”Các bạn nhỏ bên cạnh cũng hét a a a: "Vui quái""Còn phải chơi thêm một lần nữa." Tiểu Ngư kéo quần bò lên, sau đó lại tiếp tục trèo lên, chơi một lúc rồi cô bé lại đi chơi bạt nhún, vừa nhảy được hai cái thì nghe thấy có người gọi mình, cô bé quay đầu lại thì thấy hóa ra là Lạc Lạc.Ở đây nhìn thấy bạn nhỏ quen thuộc, Tiểu Ngư cũng rất vui, cô bé đứng trên cầu thang vẫy tay với Lạc Lạc: "Lạc Lạc-""Tiểu Ngư Tiểu Ngư, sao cậu lại ở đây?" Lạc Lạc dẫn theo Kiều Kiều, Hạo Hạo và một vài bạn nhỏ chạy đến: "Dạo này cậu đi đâu vậy? Tớ không thấy cậu đâu cả, bọn tớ nhớ cậu lắm."Kiêu Kiều và Hạo Hạo đều gật đầu, ôm chầm lấy Tiểu Ngư: "Nhớ cậu-""Tớ về nhà." Tiểu Ngư đẩy Hạo Hạo ra: "Con trai không được ôm con gái.""Đúng rồi, không được." Lạc Lạc đã bị Lăng Dư cảnh cáo nên kéo Hạo Hạo ra: "Nếu không sẽ bị anh trai Tiểu Ngư ném cho cá mập ăn."Hạo Hạo chưa từng trực tiếp đối mặt với sự hung dữ của anh trai Tiểu Ngư: "Lạc Lạc cậu đừng có lừa người, ở đây chúng ta không có cá mập, cá mập đều ở ngoài biển lớn."Lạc Lạc ngẩn ra, hình như đúng thật. Tiểu Ngư nhe răng: "Nhà tớ ở dưới biển, muốn ném cậu thì ném cậu.""Tiểu Ngư cậu đừng có khoác lác." Hạo Hạo nghiêm túc vỗ vai Tiểu Ngư: "Chúng ta phải thực tế, không được nói bừa."Vài bạn lớn đi theo Lạc Lạc: "Eo, sao đứa trẻ này thích khoác lác thế?"Ha ha ha, mau nhìn kìa, có con bò đang bay trên trời!Tiểu Ngư nhìn mấy bạn nhỏ đang chế giễu mình, có chút tức giận: "Tớ không cól!”TBCBạn lớn: "Không khoác lác thì là gì? Ai ở dưới biển?""Tớ không có." Nếu không phải Diệp Cửu Cửu đã nói không được để lộ đuôi trước mặt người ngoài thì Tiểu Ngư thực sự muốn biến ra để dọa chúng, cô bé khẽ hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục đi chơi bạt nhún, cô bé không muốn để ý đến những người này nữa.Kiêu Kiều cũng hì hục trèo lên bạt nhún: "Tiểu Ngư, chúng tớ chơi với cậu.""Chúng tớ cũng muốn chơi." Lạc Lạc và Hạo Hạo cũng theo lên.Những bạn nhỏ khác thích náo nhiệt thấy mọi người tụ tập lại với nhau, cũng vây quanh lại, nhất thời bạt nhún trở nên rất đông đúc, cảm giác như đi dạo phố vào ngày lễ, người chen người, đi lại toàn nhờ người phía sau đẩy."Các cậu đừng có chen tớ." Tiểu Ngư không thích tiếp xúc quá gần với người khác, đột nhiên bị chen rất khó chịu: "Xuống đi.""Không xuống, chơi cùng nhau." Lạc Lạc nắm tay Tiểu Ngư, sau đó dùng sức nhảy lên, những bạn nhỏ khác cũng nhảy theo, vừa nhảy vừa đếm: "Một, mội...'