Tác giả:

Rắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc…

Chương 775

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị NăngTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngRắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc… Theo tiếng hát không rõ lời, mơ hồ của cô bé phát ra, cả người Tiểu Ngư đều ngây ra, mắt mở to như chuông đồng, đây là cô bé sao?Cô bé lại xem video, đúng là cô bé thật!Tiểu Ngư che mặt chui vào trong chăn: "Hu hu hu, mất mặt quá!"Diệp Cửu Cửu cười đến mức mắt cong thành hình trăng khuyết: "Không mất mặt, đáng yêu lắm.""Vẫn là mất mặt." Tiểu Ngư giọng mũi nói với cô: "Đừng cười em."Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng: "Được, không cười em."TBC"Sau này không được lén uống rượu nếp và những thứ có cồn khác nữa, uống vào sẽ đau đầu, sẽ biến thành ngốc nghếch, Tiểu Ngư thông minh không được uống nhé."Tiểu Ngư ừ một tiếng, cô bé tưởng ngọt ngọt như sô cô la, nào ngờ lại khiến người ta trở nên ngốc nghếch.Tiểu Ngư càng nghĩ càng thấy mất mặt: "Cửu Cửu, chị đừng nói cho người khác biết.""Được.' Diệp Cửu Cửu cất điện thoại đi: "Chuyện này chỉ có chị và anh trai biết, sẽ không có người khác biết đâu, đầu em có đau lắm không, nếu đau lắm thì ngày mai không đi mẫu giáo nữa."Tiểu Ngư lén cười toe toét: "Đau lắm.""Được rồi, ngày mai không đi nữa." Diệp Cửu Cửu để Tiểu Ngư ngủ thêm một lát, sau đó ra ngoài xin phép nghỉ cho cô bé.Đầu Tiểu Ngư vẫn còn đau, cô bé ngủ thêm một lúc nữa, đến trưa bụng đói mới bò dậy, cô bé mặc quần áo ấm và đi giày da nhỏ, đi đến phòng khách lấy một miếng bánh mềm, sau đó thong thả ăn rồi đi đến nhà hàng phía trước.Bây giờ đã có rất nhiều khách đến, cô bé không đi quấn lấy Diệp Cửu Cửu đang nấu ăn, mà tự mình đi đến bên bể cá ngoài nhà hàng, cô bé kiếng chân nhìn những con cá bên trong, nhỏ giọng nói: "Bé đã làm một chuyện mất mặt, hy vọng anh trai và Cửu Cửu đều quên đi..."Tiểu Ngư liếc nhìn người bên cạnh đang niệm Cửu đại nhân, vì vậy cũng lặng lẽ thêm một câu: “Cửu đại nhân, người bảo anh trai và Cửu Cửu quên chuyện này đi được không?”Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư: "..."Đồ ngốc.Tiểu Ngư lẩm bẩm bên bể cá rất lâu, nói một lúc lại ăn một miếng bánh, những thực khách đi ngang qua hoặc đến ăn sau đó nhìn thấy bên bể nước lớn có một chú thỏ lông xù màu hồng phấn, đều thấy rất đáng yêu, thậm chí có người không nhịn được lại gân nghe cô bé nói gì.Nghe thấy nội dung cô bé lẩm bẩm, những người khác cũng vô thức cầu nguyện theo, câu nguyện xong còn ném vào đó một đồng xu mệnh giá lớn: "Cửu đại nhân, phù hộ chúng tôi đặt chỗ thành công, phù hộ người nhà chúng tôi khỏe mạnh."Không biết có phải là ảo giác không, những bệnh nhân đã cầu nguyện đều cảm thấy cơ thể mình ngày một khỏe hơn, đến nỗi tâm trạng mỗi ngày đều rất tốt, thậm chí còn đặt chỗ rất thuận lợi.Những người sống gần đó cũng thấy ở bên cạnh một lúc sẽ rất thoải mái, không nhịn được mỗi ngày đều đến đây một vòng, cho cá ăn, tiện thể cầu nguyện.Khi họ cầu nguyện cũng dẫn theo nhiều thực khách hoặc người đi đường đến cầu nguyện, có người niệm Bồ Tát, có người niệm Cửu đại nhân, không lâu sau dưới bể cá đã tích tụ một lớp tiên xu dày.Hải sản, nước biển trong nhà hàng khiến cơ thể thực khách đêu âm thầm thay đổi theo hướng tốt hơn: "Không biết có phải là ảo giác không, mỗi lần tôi đến nhà hàng riêng đều thấy rất thơm, rất dễ chịu, khiến tôi có cảm giác rất thoải mái.""Tôi cũng có cảm giác như vậy, nếu không phải sợ chủ quán thấy phiền, tôi có thể ngồi ở đây cả ngày."

Theo tiếng hát không rõ lời, mơ hồ của cô bé phát ra, cả người Tiểu Ngư đều ngây ra, mắt mở to như chuông đồng, đây là cô bé sao?

Cô bé lại xem video, đúng là cô bé thật!

Tiểu Ngư che mặt chui vào trong chăn: "Hu hu hu, mất mặt quá!"

Diệp Cửu Cửu cười đến mức mắt cong thành hình trăng khuyết: "Không mất mặt, đáng yêu lắm."

"Vẫn là mất mặt." Tiểu Ngư giọng mũi nói với cô: "Đừng cười em."

Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng: "Được, không cười em."

TBC

"Sau này không được lén uống rượu nếp và những thứ có cồn khác nữa, uống vào sẽ đau đầu, sẽ biến thành ngốc nghếch, Tiểu Ngư thông minh không được uống nhé."

Tiểu Ngư ừ một tiếng, cô bé tưởng ngọt ngọt như sô cô la, nào ngờ lại khiến người ta trở nên ngốc nghếch.

Tiểu Ngư càng nghĩ càng thấy mất mặt: "Cửu Cửu, chị đừng nói cho người khác biết."

"Được.' Diệp Cửu Cửu cất điện thoại đi: "Chuyện này chỉ có chị và anh trai biết, sẽ không có người khác biết đâu, đầu em có đau lắm không, nếu đau lắm thì ngày mai không đi mẫu giáo nữa."

Tiểu Ngư lén cười toe toét: "Đau lắm."

"Được rồi, ngày mai không đi nữa." Diệp Cửu Cửu để Tiểu Ngư ngủ thêm một lát, sau đó ra ngoài xin phép nghỉ cho cô bé.

Đầu Tiểu Ngư vẫn còn đau, cô bé ngủ thêm một lúc nữa, đến trưa bụng đói mới bò dậy, cô bé mặc quần áo ấm và đi giày da nhỏ, đi đến phòng khách lấy một miếng bánh mềm, sau đó thong thả ăn rồi đi đến nhà hàng phía trước.

Bây giờ đã có rất nhiều khách đến, cô bé không đi quấn lấy Diệp Cửu Cửu đang nấu ăn, mà tự mình đi đến bên bể cá ngoài nhà hàng, cô bé kiếng chân nhìn những con cá bên trong, nhỏ giọng nói: "Bé đã làm một chuyện mất mặt, hy vọng anh trai và Cửu Cửu đều quên đi..."

Tiểu Ngư liếc nhìn người bên cạnh đang niệm Cửu đại nhân, vì vậy cũng lặng lẽ thêm một câu: “Cửu đại nhân, người bảo anh trai và Cửu Cửu quên chuyện này đi được không?”

Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư: "..."

Đồ ngốc.

Tiểu Ngư lẩm bẩm bên bể cá rất lâu, nói một lúc lại ăn một miếng bánh, những thực khách đi ngang qua hoặc đến ăn sau đó nhìn thấy bên bể nước lớn có một chú thỏ lông xù màu hồng phấn, đều thấy rất đáng yêu, thậm chí có người không nhịn được lại gân nghe cô bé nói gì.

Nghe thấy nội dung cô bé lẩm bẩm, những người khác cũng vô thức cầu nguyện theo, câu nguyện xong còn ném vào đó một đồng xu mệnh giá lớn: "Cửu đại nhân, phù hộ chúng tôi đặt chỗ thành công, phù hộ người nhà chúng tôi khỏe mạnh."

Không biết có phải là ảo giác không, những bệnh nhân đã cầu nguyện đều cảm thấy cơ thể mình ngày một khỏe hơn, đến nỗi tâm trạng mỗi ngày đều rất tốt, thậm chí còn đặt chỗ rất thuận lợi.

Những người sống gần đó cũng thấy ở bên cạnh một lúc sẽ rất thoải mái, không nhịn được mỗi ngày đều đến đây một vòng, cho cá ăn, tiện thể cầu nguyện.

Khi họ cầu nguyện cũng dẫn theo nhiều thực khách hoặc người đi đường đến cầu nguyện, có người niệm Bồ Tát, có người niệm Cửu đại nhân, không lâu sau dưới bể cá đã tích tụ một lớp tiên xu dày.

Hải sản, nước biển trong nhà hàng khiến cơ thể thực khách đêu âm thầm thay đổi theo hướng tốt hơn: "Không biết có phải là ảo giác không, mỗi lần tôi đến nhà hàng riêng đều thấy rất thơm, rất dễ chịu, khiến tôi có cảm giác rất thoải mái."

"Tôi cũng có cảm giác như vậy, nếu không phải sợ chủ quán thấy phiền, tôi có thể ngồi ở đây cả ngày."

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị NăngTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngRắc rắc rắc—— Tiếng động kỳ lạ phát ra từ chiếc tủ lạnh ở góc tường. Diệp Cửu Cửu đang uống nước, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn về phía góc tường, ở góc tường chỉ có một chiếc tủ lạnh hai cửa đã cũ, cửa tủ lạnh đóng chặt, không có gì khác thường. Có phải cô nghe nhầm không, Diệp Cửu Cửu chưa ngủ đủ nên ngáp một cái thật dài, cũng không để tâm, tiếp tục câm cốc nước uống. Cô vừa uống một ngụm nước, chiếc tủ lạnh sau lưng lại phát ra tiếng rắc rắc rắc, cô nhấc mí mắt nhìn lại về phía tủ lạnh, khoảnh khắc sau lại nghe thấy bên trong phát ra tiếng sột soạt, nghe như có con chuột chui vào. Quá rõ ràng rồi! Diệp Cửu Cửu lập tức hết buồn ngủ, tức giận kéo mạnh cửa tủ lạnh, một mùi tanh mặn nồng nặc của biển lập tức ập vào mặt, mùi nồng khiến cô như đang đứng bên bờ biển, cô ngạc nhiên nhìn vào tủ lạnh, bên trong có mấy con cua to bằng bàn tay đang vung vẩy càng lớn, trên càng còn treo mấy cọng rong biển, trông rất tươi. Cua? Diệp Cửu Cửu như thấy ma đóng sâm cửa tủ lạnh lại, chắc… Theo tiếng hát không rõ lời, mơ hồ của cô bé phát ra, cả người Tiểu Ngư đều ngây ra, mắt mở to như chuông đồng, đây là cô bé sao?Cô bé lại xem video, đúng là cô bé thật!Tiểu Ngư che mặt chui vào trong chăn: "Hu hu hu, mất mặt quá!"Diệp Cửu Cửu cười đến mức mắt cong thành hình trăng khuyết: "Không mất mặt, đáng yêu lắm.""Vẫn là mất mặt." Tiểu Ngư giọng mũi nói với cô: "Đừng cười em."Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng: "Được, không cười em."TBC"Sau này không được lén uống rượu nếp và những thứ có cồn khác nữa, uống vào sẽ đau đầu, sẽ biến thành ngốc nghếch, Tiểu Ngư thông minh không được uống nhé."Tiểu Ngư ừ một tiếng, cô bé tưởng ngọt ngọt như sô cô la, nào ngờ lại khiến người ta trở nên ngốc nghếch.Tiểu Ngư càng nghĩ càng thấy mất mặt: "Cửu Cửu, chị đừng nói cho người khác biết.""Được.' Diệp Cửu Cửu cất điện thoại đi: "Chuyện này chỉ có chị và anh trai biết, sẽ không có người khác biết đâu, đầu em có đau lắm không, nếu đau lắm thì ngày mai không đi mẫu giáo nữa."Tiểu Ngư lén cười toe toét: "Đau lắm.""Được rồi, ngày mai không đi nữa." Diệp Cửu Cửu để Tiểu Ngư ngủ thêm một lát, sau đó ra ngoài xin phép nghỉ cho cô bé.Đầu Tiểu Ngư vẫn còn đau, cô bé ngủ thêm một lúc nữa, đến trưa bụng đói mới bò dậy, cô bé mặc quần áo ấm và đi giày da nhỏ, đi đến phòng khách lấy một miếng bánh mềm, sau đó thong thả ăn rồi đi đến nhà hàng phía trước.Bây giờ đã có rất nhiều khách đến, cô bé không đi quấn lấy Diệp Cửu Cửu đang nấu ăn, mà tự mình đi đến bên bể cá ngoài nhà hàng, cô bé kiếng chân nhìn những con cá bên trong, nhỏ giọng nói: "Bé đã làm một chuyện mất mặt, hy vọng anh trai và Cửu Cửu đều quên đi..."Tiểu Ngư liếc nhìn người bên cạnh đang niệm Cửu đại nhân, vì vậy cũng lặng lẽ thêm một câu: “Cửu đại nhân, người bảo anh trai và Cửu Cửu quên chuyện này đi được không?”Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư: "..."Đồ ngốc.Tiểu Ngư lẩm bẩm bên bể cá rất lâu, nói một lúc lại ăn một miếng bánh, những thực khách đi ngang qua hoặc đến ăn sau đó nhìn thấy bên bể nước lớn có một chú thỏ lông xù màu hồng phấn, đều thấy rất đáng yêu, thậm chí có người không nhịn được lại gân nghe cô bé nói gì.Nghe thấy nội dung cô bé lẩm bẩm, những người khác cũng vô thức cầu nguyện theo, câu nguyện xong còn ném vào đó một đồng xu mệnh giá lớn: "Cửu đại nhân, phù hộ chúng tôi đặt chỗ thành công, phù hộ người nhà chúng tôi khỏe mạnh."Không biết có phải là ảo giác không, những bệnh nhân đã cầu nguyện đều cảm thấy cơ thể mình ngày một khỏe hơn, đến nỗi tâm trạng mỗi ngày đều rất tốt, thậm chí còn đặt chỗ rất thuận lợi.Những người sống gần đó cũng thấy ở bên cạnh một lúc sẽ rất thoải mái, không nhịn được mỗi ngày đều đến đây một vòng, cho cá ăn, tiện thể cầu nguyện.Khi họ cầu nguyện cũng dẫn theo nhiều thực khách hoặc người đi đường đến cầu nguyện, có người niệm Bồ Tát, có người niệm Cửu đại nhân, không lâu sau dưới bể cá đã tích tụ một lớp tiên xu dày.Hải sản, nước biển trong nhà hàng khiến cơ thể thực khách đêu âm thầm thay đổi theo hướng tốt hơn: "Không biết có phải là ảo giác không, mỗi lần tôi đến nhà hàng riêng đều thấy rất thơm, rất dễ chịu, khiến tôi có cảm giác rất thoải mái.""Tôi cũng có cảm giác như vậy, nếu không phải sợ chủ quán thấy phiền, tôi có thể ngồi ở đây cả ngày."

Chương 775