Trời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời…
Chương 269: Chương 269
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ PhụTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời… Điền Xuân Nga mắng mỏ, trong lòng không khỏi hoảng hốt.Bà đã sớm lo lắng Diêu Phi Yến không thể sinh con, chồng bà cứ nói bà nghĩ nhiều.Xem đi, Trường Vũ kết hôn cũng đã hai ba năm rồi, đến giờ đừng nói là cháu trai, bà còn chưa nhìn thấy một đứa cháu gái nào.Bên ngoài đã bắt đầu đồn con trai bà có vấn đề!Điền Xuân Nga chỉ thấy trước mắt tối sầm, không thể sinh con, vậy thì điều kiện của người vợ này tốt đến đâu cũng có ích gì? Không thể nối dõi tông đường, con trai bà già rồi thì phải làm sao?“Cha bây đâu, còn ở ngoài đồng hay về công xã?” Điền Xuân Nga hỏi.Không được, phải bàn bạc với người đàn ông trong nhà, nếu không thì đừng lấy người vợ này nữa!Hai năm nay địa vị của Trường Vũ cũng không thấy nhúc nhích, Điền Xuân Nga thấy hình như lấy người vợ này cũng chẳng có tác dụng gì.Đội trưởng Triệu trở về, nghe Điền Xuân Nga nói vậy, trong lòng thở dài, cảm thấy nặng trĩu như có tảng đá đè.Gần đây con trai có liên lạc với ông, nhà họ Hứa quả thực không hài lòng với anh ta.Ông ngoại Diêu Phi Yến cũng đã biết chuyện Trường Vũ từng hủy hôn, người vợ chưa cưới bị anh ta bỏ rơi giờ lại là cháu dâu của cấp trên anh ta, tức giận lắm, tình cảnh hiện tại của Trường Vũ rất khó xử.“Đến nước này rồi, bà tưởng ly hôn là giải quyết được sao, chỉ khiến người ta càng khinh thường Trường Vũ hơn thôi.” Đội trưởng Triệu thở dài, nói: “Mới hơn hai năm thôi, cũng không phải lâu lắm, bà đừng để người khác dắt mũi. Trường Vũ còn trẻ, đang là lúc phấn đấu, chuyện con cái không vội.”Điền Xuân Nga không hiểu lắm, chỉ biết mình lại phải nhẫn nhịn, không vui lắm.Đội trưởng Triệu nhìn bà, nói: “Tiểu Liên cũng đến tuổi rồi, nếu bà rảnh rỗi thì lo chuyện mai mối cho con gái đi.”Điền Xuân Nga bị lời này chuyển hướng sự chú ý, nghĩ đến tuổi của con gái cũng không còn nhỏ nên tính chuyện gả chồng rồi.“Vậy tôi sẽ tìm bà mối họ Triệu, xem bà ấy có ứng viên nào tốt không.” ...Cố Sương ở nhà mấy ngày, sau đó đến huyện tìm Trần Viên Viên chơi.Cô cũng mang quà cho Trần Viên Viên từ Bắc Kinh về.Cô không mang theo con, để Hứa Thiệu ở nhà chăm Tiểu Bảo, còn mình thì đi một mình.Vừa khéo hôm nay Trần Viên Viên nghỉ, hai người hẹn nhau đi dạo.Hứa Thiệu nhìn Cố Sương ngồi trước gương ung dung tự tại trang điểm, không nhịn được hỏi: “Không cần anh đi cùng em sao?”Cố Sương nhìn anh qua gương, nói: “Hôm nay là buổi hẹn hò của hai đứa em, anh ở nhà chăm con ngoan ngoãn nha.”Nghe đến từ “Hẹn hò”, Hứa Thiệu cụp mắt xuống: “Chúng ta cũng lâu rồi không đi hẹn hò.”Từ khi sinh con, hai người rất ít khi có thời gian riêng tư.Cố Sương không nhịn được cười, nhìn anh, giọng nhẹ nhàng: “Vậy lần sau đưa Tiểu Bảo cho bà nội trông, chúng ta cùng đi chơi riêng nhé?”Hứa Thiệu lúc này mới hài lòng.Để bà nội Cố trông Tiểu Bảo, Hứa Thiệu đạp xe đưa cô đi bắt xe.Cố Sương đến huyện, trực tiếp đến nhà Trần Viên Viên.Trần Viên Viên đã đợi từ lâu, nghe thấy tiếng gõ cửa, vui vẻ mở cửa.“Sương Sương, em đến rồi! em ăn sáng chưa? Nếu chưa thì chị làm cho em!”“Ăn rồi mới đến.” Cố Sương nói.Trần Viên Viên rót cho cô một cốc trà, đẩy đĩa bánh ngọt trên bàn về phía cô. “Vậy chúng ta uống trà, ăn bánh ngọt.”Cố Sương ngồi xuống, cong môi nói: “Được!”
Điền Xuân Nga mắng mỏ, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Bà đã sớm lo lắng Diêu Phi Yến không thể sinh con, chồng bà cứ nói bà nghĩ nhiều.
Xem đi, Trường Vũ kết hôn cũng đã hai ba năm rồi, đến giờ đừng nói là cháu trai, bà còn chưa nhìn thấy một đứa cháu gái nào.
Bên ngoài đã bắt đầu đồn con trai bà có vấn đề!
Điền Xuân Nga chỉ thấy trước mắt tối sầm, không thể sinh con, vậy thì điều kiện của người vợ này tốt đến đâu cũng có ích gì?
Không thể nối dõi tông đường, con trai bà già rồi thì phải làm sao?
“Cha bây đâu, còn ở ngoài đồng hay về công xã?” Điền Xuân Nga hỏi.
Không được, phải bàn bạc với người đàn ông trong nhà, nếu không thì đừng lấy người vợ này nữa!
Hai năm nay địa vị của Trường Vũ cũng không thấy nhúc nhích, Điền Xuân Nga thấy hình như lấy người vợ này cũng chẳng có tác dụng gì.
Đội trưởng Triệu trở về, nghe Điền Xuân Nga nói vậy, trong lòng thở dài, cảm thấy nặng trĩu như có tảng đá đè.
Gần đây con trai có liên lạc với ông, nhà họ Hứa quả thực không hài lòng với anh ta.
Ông ngoại Diêu Phi Yến cũng đã biết chuyện Trường Vũ từng hủy hôn, người vợ chưa cưới bị anh ta bỏ rơi giờ lại là cháu dâu của cấp trên anh ta, tức giận lắm, tình cảnh hiện tại của Trường Vũ rất khó xử.
“Đến nước này rồi, bà tưởng ly hôn là giải quyết được sao, chỉ khiến người ta càng khinh thường Trường Vũ hơn thôi.” Đội trưởng Triệu thở dài, nói: “Mới hơn hai năm thôi, cũng không phải lâu lắm, bà đừng để người khác dắt mũi. Trường Vũ còn trẻ, đang là lúc phấn đấu, chuyện con cái không vội.”
Điền Xuân Nga không hiểu lắm, chỉ biết mình lại phải nhẫn nhịn, không vui lắm.
Đội trưởng Triệu nhìn bà, nói: “Tiểu Liên cũng đến tuổi rồi, nếu bà rảnh rỗi thì lo chuyện mai mối cho con gái đi.”
Điền Xuân Nga bị lời này chuyển hướng sự chú ý, nghĩ đến tuổi của con gái cũng không còn nhỏ nên tính chuyện gả chồng rồi.
“Vậy tôi sẽ tìm bà mối họ Triệu, xem bà ấy có ứng viên nào tốt không.”
...
Cố Sương ở nhà mấy ngày, sau đó đến huyện tìm Trần Viên Viên chơi.
Cô cũng mang quà cho Trần Viên Viên từ Bắc Kinh về.
Cô không mang theo con, để Hứa Thiệu ở nhà chăm Tiểu Bảo, còn mình thì đi một mình.
Vừa khéo hôm nay Trần Viên Viên nghỉ, hai người hẹn nhau đi dạo.
Hứa Thiệu nhìn Cố Sương ngồi trước gương ung dung tự tại trang điểm, không nhịn được hỏi: “Không cần anh đi cùng em sao?”
Cố Sương nhìn anh qua gương, nói: “Hôm nay là buổi hẹn hò của hai đứa em, anh ở nhà chăm con ngoan ngoãn nha.”
Nghe đến từ “Hẹn hò”, Hứa Thiệu cụp mắt xuống: “Chúng ta cũng lâu rồi không đi hẹn hò.”
Từ khi sinh con, hai người rất ít khi có thời gian riêng tư.
Cố Sương không nhịn được cười, nhìn anh, giọng nhẹ nhàng: “Vậy lần sau đưa Tiểu Bảo cho bà nội trông, chúng ta cùng đi chơi riêng nhé?”
Hứa Thiệu lúc này mới hài lòng.
Để bà nội Cố trông Tiểu Bảo, Hứa Thiệu đạp xe đưa cô đi bắt xe.
Cố Sương đến huyện, trực tiếp đến nhà Trần Viên Viên.
Trần Viên Viên đã đợi từ lâu, nghe thấy tiếng gõ cửa, vui vẻ mở cửa.
“Sương Sương, em đến rồi! em ăn sáng chưa? Nếu chưa thì chị làm cho em!”
“Ăn rồi mới đến.” Cố Sương nói.
Trần Viên Viên rót cho cô một cốc trà, đẩy đĩa bánh ngọt trên bàn về phía cô. “Vậy chúng ta uống trà, ăn bánh ngọt.”
Cố Sương ngồi xuống, cong môi nói: “Được!”
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ PhụTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời… Điền Xuân Nga mắng mỏ, trong lòng không khỏi hoảng hốt.Bà đã sớm lo lắng Diêu Phi Yến không thể sinh con, chồng bà cứ nói bà nghĩ nhiều.Xem đi, Trường Vũ kết hôn cũng đã hai ba năm rồi, đến giờ đừng nói là cháu trai, bà còn chưa nhìn thấy một đứa cháu gái nào.Bên ngoài đã bắt đầu đồn con trai bà có vấn đề!Điền Xuân Nga chỉ thấy trước mắt tối sầm, không thể sinh con, vậy thì điều kiện của người vợ này tốt đến đâu cũng có ích gì? Không thể nối dõi tông đường, con trai bà già rồi thì phải làm sao?“Cha bây đâu, còn ở ngoài đồng hay về công xã?” Điền Xuân Nga hỏi.Không được, phải bàn bạc với người đàn ông trong nhà, nếu không thì đừng lấy người vợ này nữa!Hai năm nay địa vị của Trường Vũ cũng không thấy nhúc nhích, Điền Xuân Nga thấy hình như lấy người vợ này cũng chẳng có tác dụng gì.Đội trưởng Triệu trở về, nghe Điền Xuân Nga nói vậy, trong lòng thở dài, cảm thấy nặng trĩu như có tảng đá đè.Gần đây con trai có liên lạc với ông, nhà họ Hứa quả thực không hài lòng với anh ta.Ông ngoại Diêu Phi Yến cũng đã biết chuyện Trường Vũ từng hủy hôn, người vợ chưa cưới bị anh ta bỏ rơi giờ lại là cháu dâu của cấp trên anh ta, tức giận lắm, tình cảnh hiện tại của Trường Vũ rất khó xử.“Đến nước này rồi, bà tưởng ly hôn là giải quyết được sao, chỉ khiến người ta càng khinh thường Trường Vũ hơn thôi.” Đội trưởng Triệu thở dài, nói: “Mới hơn hai năm thôi, cũng không phải lâu lắm, bà đừng để người khác dắt mũi. Trường Vũ còn trẻ, đang là lúc phấn đấu, chuyện con cái không vội.”Điền Xuân Nga không hiểu lắm, chỉ biết mình lại phải nhẫn nhịn, không vui lắm.Đội trưởng Triệu nhìn bà, nói: “Tiểu Liên cũng đến tuổi rồi, nếu bà rảnh rỗi thì lo chuyện mai mối cho con gái đi.”Điền Xuân Nga bị lời này chuyển hướng sự chú ý, nghĩ đến tuổi của con gái cũng không còn nhỏ nên tính chuyện gả chồng rồi.“Vậy tôi sẽ tìm bà mối họ Triệu, xem bà ấy có ứng viên nào tốt không.” ...Cố Sương ở nhà mấy ngày, sau đó đến huyện tìm Trần Viên Viên chơi.Cô cũng mang quà cho Trần Viên Viên từ Bắc Kinh về.Cô không mang theo con, để Hứa Thiệu ở nhà chăm Tiểu Bảo, còn mình thì đi một mình.Vừa khéo hôm nay Trần Viên Viên nghỉ, hai người hẹn nhau đi dạo.Hứa Thiệu nhìn Cố Sương ngồi trước gương ung dung tự tại trang điểm, không nhịn được hỏi: “Không cần anh đi cùng em sao?”Cố Sương nhìn anh qua gương, nói: “Hôm nay là buổi hẹn hò của hai đứa em, anh ở nhà chăm con ngoan ngoãn nha.”Nghe đến từ “Hẹn hò”, Hứa Thiệu cụp mắt xuống: “Chúng ta cũng lâu rồi không đi hẹn hò.”Từ khi sinh con, hai người rất ít khi có thời gian riêng tư.Cố Sương không nhịn được cười, nhìn anh, giọng nhẹ nhàng: “Vậy lần sau đưa Tiểu Bảo cho bà nội trông, chúng ta cùng đi chơi riêng nhé?”Hứa Thiệu lúc này mới hài lòng.Để bà nội Cố trông Tiểu Bảo, Hứa Thiệu đạp xe đưa cô đi bắt xe.Cố Sương đến huyện, trực tiếp đến nhà Trần Viên Viên.Trần Viên Viên đã đợi từ lâu, nghe thấy tiếng gõ cửa, vui vẻ mở cửa.“Sương Sương, em đến rồi! em ăn sáng chưa? Nếu chưa thì chị làm cho em!”“Ăn rồi mới đến.” Cố Sương nói.Trần Viên Viên rót cho cô một cốc trà, đẩy đĩa bánh ngọt trên bàn về phía cô. “Vậy chúng ta uống trà, ăn bánh ngọt.”Cố Sương ngồi xuống, cong môi nói: “Được!”