Tác giả:

Trời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời…

Chương 427: Chương 427

Bạch Nguyệt Quang Của Nữ PhụTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời… Lúc đó, bà Đỗ đi đâu cũng được khen ngợi, thực sự đã nổi tiếng một thời gian.Được khen, bà Đỗ cũng quên mất nỗi lo lắng trước đó, vui vẻ theo.Theo thời gian, Thư Bình đi rồi, mọi người biết rằng Bình Bình đã gửi về một lá thư trong thời gian đó, tin đồn về việc con dâu bà bỏ chồng bỏ con cũng xuất hiện.Bà Đỗ đột nhiên nhớ đến nỗi lo lắng trước đó, rồi nghi ngờ theo.“Bình Bình tiết kiệm, không liên lạc với chúng ta chắc chắn là không nỡ tiêu tiền.” Đỗ Ái Quốc thở dài, cảm thấy mình vô dụng, không cho được vợ mình cuộc sống tốt đẹp.Để cô ấy theo đuổi ước mơ, là điều duy nhất anh ta có thể làm cho cô ấy.Đỗ Ái Quốc ngày nào cũng đi làm về, chăm sóc con cái, sống cuộc sống bình dị, đếm từng ngày vợ mình trở về.“Gần đến ngày trường học nghỉ hè rồi, Bình Bình sẽ sớm về thôi, mẹ yên tâm đi.” Đỗ Ái Quốc khẳng định.Ngay cả khi cô ấy không cần anh ta, cô ấy cũng sẽ không bỏ rơi con của họ.TBCKhông biết Bình Bình khi nào về, anh ta cũng không thể đi đón.Thôi, lần sau vẫn phải nói với vợ, tiền nên tiêu thì phải tiêu....Trẻ con được nghỉ hè, Hứa Thiệu đã mua vé về nhà cho mọi người.Bà Cố gọi điện về nhà cho ông lão *****ên.Nói với ông ngày về, bảo ông đến đón mình cho tử tế.Nghe bà Cố nói, ông Cố vui trong lòng, miệng thì nói: “Có gì mà đón, Tiểu Giang và Tiểu Hải không phải ở đó sao? Tôi bận lắm, không có thời gian rảnh, đến lúc đó xem tình hình vậy.”“Sao, lâu như vậy không đi đón, ông già không nhớ tôi à? Không muốn đón tôi nữa à? Tôi còn định mua ít đồ cho ông cơ!” Bà Cố không vui.Ông Cố nghe bà Cố nói, mặt già đỏ lên, ho một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tuổi già rồi, nói nhớ không nhớ làm gì, xấu hổ lắm...”“Cái đó, bà định mua gì cho tôi?” Ông Cố mong chờ hỏi.Bà Cố hừ một tiếng: “Không mua nữa, không có gì hết.” “Này, bà già này, sao còn giận thế, chúng ta là vợ chồng bao nhiêu năm rồi, tôi đối với bà thế nào, bà còn không biết sao?” Ông Cố nói.Vậy cũng tạm được, bà Cố hài lòng.“Được rồi, tiền điện thoại đắt lắm, mấy ngày nữa chúng tôi về đến nhà rồi, lúc đó nói sau.”“Được, được, được!” Ông Cố vui vẻ cúp điện thoại.Trên đường về, có người thấy mặt ông Cố vui vẻ, hỏi: “Chú ơi, có chuyện gì vui thế?”“Không phải là sắp nghỉ hè rồi sao, bà lão với mấy đứa nhỏ sắp về rồi.”“Ồ, dì sắp về rồi à! Lúc đó cháu nhất định phải đến nhà chú chơi, để dì kể cho chúng cháu nghe xem thủ đô trông như thế nào.”“Được, rảnh thì đến nhà chơi.” Ông Cố cười nói....Bà Cố và Cố Sương ra ngoài mua sắm, Cố Sương giúp Cố Giang và Cố Hải tham mưu, hai người khỏe mạnh, mỗi người bế một đứa trẻ, đi theo bên cạnh Cố Sương.Cố Tiểu Vũ và Cố Sương khoác tay nhau, đến nơi bán đồ trang sức.Cố Sương nói: “Anh ơi, cái trâm cài này được đấy, chị dâu không phải thích búi tóc sao? Em thấy hợp lắm.”Cố Giang nhìn thoáng qua, trên trâm cài có một bông hoa màu đỏ, còn có hai viên trân châu nhỏ.Có vẻ đẹp thật, Cố Giang gật đầu.Cố Sương hỏi: “Chị ơi, em có thể thử không?”Nhân viên bán hàng nhìn Cố Sương, cười gật đầu: “Được ạ.”“Làm phiền chị giúp em đeo thử.” Cố Sương quay đầu nói với Cố Giang: “Anh ơi, anh nhìn kỹ vào, về nhà cài cho chị dâu em.”Nghe vậy, Cố Giang hơi ngượng ngùng gật đầu, chăm chú nhìn động tác của nhân viên bán hàng.Cố Sương tháo búi tóc tùy ý của mình ra, mái tóc dài xõa xuống.Nhân viên bán hàng cười khen: “Cô gái ơi, tóc cô đẹp quá.”

Lúc đó, bà Đỗ đi đâu cũng được khen ngợi, thực sự đã nổi tiếng một thời gian.

Được khen, bà Đỗ cũng quên mất nỗi lo lắng trước đó, vui vẻ theo.

Theo thời gian, Thư Bình đi rồi, mọi người biết rằng Bình Bình đã gửi về một lá thư trong thời gian đó, tin đồn về việc con dâu bà bỏ chồng bỏ con cũng xuất hiện.

Bà Đỗ đột nhiên nhớ đến nỗi lo lắng trước đó, rồi nghi ngờ theo.

“Bình Bình tiết kiệm, không liên lạc với chúng ta chắc chắn là không nỡ tiêu tiền.” Đỗ Ái Quốc thở dài, cảm thấy mình vô dụng, không cho được vợ mình cuộc sống tốt đẹp.

Để cô ấy theo đuổi ước mơ, là điều duy nhất anh ta có thể làm cho cô ấy.

Đỗ Ái Quốc ngày nào cũng đi làm về, chăm sóc con cái, sống cuộc sống bình dị, đếm từng ngày vợ mình trở về.

“Gần đến ngày trường học nghỉ hè rồi, Bình Bình sẽ sớm về thôi, mẹ yên tâm đi.” Đỗ Ái Quốc khẳng định.

Ngay cả khi cô ấy không cần anh ta, cô ấy cũng sẽ không bỏ rơi con của họ.

TBC

Không biết Bình Bình khi nào về, anh ta cũng không thể đi đón.

Thôi, lần sau vẫn phải nói với vợ, tiền nên tiêu thì phải tiêu.

...

Trẻ con được nghỉ hè, Hứa Thiệu đã mua vé về nhà cho mọi người.

Bà Cố gọi điện về nhà cho ông lão *****ên.

Nói với ông ngày về, bảo ông đến đón mình cho tử tế.

Nghe bà Cố nói, ông Cố vui trong lòng, miệng thì nói: “Có gì mà đón, Tiểu Giang và Tiểu Hải không phải ở đó sao? Tôi bận lắm, không có thời gian rảnh, đến lúc đó xem tình hình vậy.”

“Sao, lâu như vậy không đi đón, ông già không nhớ tôi à? Không muốn đón tôi nữa à? Tôi còn định mua ít đồ cho ông cơ!” Bà Cố không vui.

Ông Cố nghe bà Cố nói, mặt già đỏ lên, ho một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tuổi già rồi, nói nhớ không nhớ làm gì, xấu hổ lắm...”

“Cái đó, bà định mua gì cho tôi?” Ông Cố mong chờ hỏi.

Bà Cố hừ một tiếng: “Không mua nữa, không có gì hết.”

 

“Này, bà già này, sao còn giận thế, chúng ta là vợ chồng bao nhiêu năm rồi, tôi đối với bà thế nào, bà còn không biết sao?” Ông Cố nói.

Vậy cũng tạm được, bà Cố hài lòng.

“Được rồi, tiền điện thoại đắt lắm, mấy ngày nữa chúng tôi về đến nhà rồi, lúc đó nói sau.”

“Được, được, được!” Ông Cố vui vẻ cúp điện thoại.

Trên đường về, có người thấy mặt ông Cố vui vẻ, hỏi: “Chú ơi, có chuyện gì vui thế?”

“Không phải là sắp nghỉ hè rồi sao, bà lão với mấy đứa nhỏ sắp về rồi.”

“Ồ, dì sắp về rồi à! Lúc đó cháu nhất định phải đến nhà chú chơi, để dì kể cho chúng cháu nghe xem thủ đô trông như thế nào.”

“Được, rảnh thì đến nhà chơi.” Ông Cố cười nói.

...

Bà Cố và Cố Sương ra ngoài mua sắm, Cố Sương giúp Cố Giang và Cố Hải tham mưu, hai người khỏe mạnh, mỗi người bế một đứa trẻ, đi theo bên cạnh Cố Sương.

Cố Tiểu Vũ và Cố Sương khoác tay nhau, đến nơi bán đồ trang sức.

Cố Sương nói: “Anh ơi, cái trâm cài này được đấy, chị dâu không phải thích búi tóc sao? Em thấy hợp lắm.”

Cố Giang nhìn thoáng qua, trên trâm cài có một bông hoa màu đỏ, còn có hai viên trân châu nhỏ.

Có vẻ đẹp thật, Cố Giang gật đầu.

Cố Sương hỏi: “Chị ơi, em có thể thử không?”

Nhân viên bán hàng nhìn Cố Sương, cười gật đầu: “Được ạ.”

“Làm phiền chị giúp em đeo thử.” Cố Sương quay đầu nói với Cố Giang: “Anh ơi, anh nhìn kỹ vào, về nhà cài cho chị dâu em.”

Nghe vậy, Cố Giang hơi ngượng ngùng gật đầu, chăm chú nhìn động tác của nhân viên bán hàng.

Cố Sương tháo búi tóc tùy ý của mình ra, mái tóc dài xõa xuống.

Nhân viên bán hàng cười khen: “Cô gái ơi, tóc cô đẹp quá.”

Bạch Nguyệt Quang Của Nữ PhụTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời… Lúc đó, bà Đỗ đi đâu cũng được khen ngợi, thực sự đã nổi tiếng một thời gian.Được khen, bà Đỗ cũng quên mất nỗi lo lắng trước đó, vui vẻ theo.Theo thời gian, Thư Bình đi rồi, mọi người biết rằng Bình Bình đã gửi về một lá thư trong thời gian đó, tin đồn về việc con dâu bà bỏ chồng bỏ con cũng xuất hiện.Bà Đỗ đột nhiên nhớ đến nỗi lo lắng trước đó, rồi nghi ngờ theo.“Bình Bình tiết kiệm, không liên lạc với chúng ta chắc chắn là không nỡ tiêu tiền.” Đỗ Ái Quốc thở dài, cảm thấy mình vô dụng, không cho được vợ mình cuộc sống tốt đẹp.Để cô ấy theo đuổi ước mơ, là điều duy nhất anh ta có thể làm cho cô ấy.Đỗ Ái Quốc ngày nào cũng đi làm về, chăm sóc con cái, sống cuộc sống bình dị, đếm từng ngày vợ mình trở về.“Gần đến ngày trường học nghỉ hè rồi, Bình Bình sẽ sớm về thôi, mẹ yên tâm đi.” Đỗ Ái Quốc khẳng định.Ngay cả khi cô ấy không cần anh ta, cô ấy cũng sẽ không bỏ rơi con của họ.TBCKhông biết Bình Bình khi nào về, anh ta cũng không thể đi đón.Thôi, lần sau vẫn phải nói với vợ, tiền nên tiêu thì phải tiêu....Trẻ con được nghỉ hè, Hứa Thiệu đã mua vé về nhà cho mọi người.Bà Cố gọi điện về nhà cho ông lão *****ên.Nói với ông ngày về, bảo ông đến đón mình cho tử tế.Nghe bà Cố nói, ông Cố vui trong lòng, miệng thì nói: “Có gì mà đón, Tiểu Giang và Tiểu Hải không phải ở đó sao? Tôi bận lắm, không có thời gian rảnh, đến lúc đó xem tình hình vậy.”“Sao, lâu như vậy không đi đón, ông già không nhớ tôi à? Không muốn đón tôi nữa à? Tôi còn định mua ít đồ cho ông cơ!” Bà Cố không vui.Ông Cố nghe bà Cố nói, mặt già đỏ lên, ho một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tuổi già rồi, nói nhớ không nhớ làm gì, xấu hổ lắm...”“Cái đó, bà định mua gì cho tôi?” Ông Cố mong chờ hỏi.Bà Cố hừ một tiếng: “Không mua nữa, không có gì hết.” “Này, bà già này, sao còn giận thế, chúng ta là vợ chồng bao nhiêu năm rồi, tôi đối với bà thế nào, bà còn không biết sao?” Ông Cố nói.Vậy cũng tạm được, bà Cố hài lòng.“Được rồi, tiền điện thoại đắt lắm, mấy ngày nữa chúng tôi về đến nhà rồi, lúc đó nói sau.”“Được, được, được!” Ông Cố vui vẻ cúp điện thoại.Trên đường về, có người thấy mặt ông Cố vui vẻ, hỏi: “Chú ơi, có chuyện gì vui thế?”“Không phải là sắp nghỉ hè rồi sao, bà lão với mấy đứa nhỏ sắp về rồi.”“Ồ, dì sắp về rồi à! Lúc đó cháu nhất định phải đến nhà chú chơi, để dì kể cho chúng cháu nghe xem thủ đô trông như thế nào.”“Được, rảnh thì đến nhà chơi.” Ông Cố cười nói....Bà Cố và Cố Sương ra ngoài mua sắm, Cố Sương giúp Cố Giang và Cố Hải tham mưu, hai người khỏe mạnh, mỗi người bế một đứa trẻ, đi theo bên cạnh Cố Sương.Cố Tiểu Vũ và Cố Sương khoác tay nhau, đến nơi bán đồ trang sức.Cố Sương nói: “Anh ơi, cái trâm cài này được đấy, chị dâu không phải thích búi tóc sao? Em thấy hợp lắm.”Cố Giang nhìn thoáng qua, trên trâm cài có một bông hoa màu đỏ, còn có hai viên trân châu nhỏ.Có vẻ đẹp thật, Cố Giang gật đầu.Cố Sương hỏi: “Chị ơi, em có thể thử không?”Nhân viên bán hàng nhìn Cố Sương, cười gật đầu: “Được ạ.”“Làm phiền chị giúp em đeo thử.” Cố Sương quay đầu nói với Cố Giang: “Anh ơi, anh nhìn kỹ vào, về nhà cài cho chị dâu em.”Nghe vậy, Cố Giang hơi ngượng ngùng gật đầu, chăm chú nhìn động tác của nhân viên bán hàng.Cố Sương tháo búi tóc tùy ý của mình ra, mái tóc dài xõa xuống.Nhân viên bán hàng cười khen: “Cô gái ơi, tóc cô đẹp quá.”

Chương 427: Chương 427