Tác giả:

Trời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời…

Chương 470: Chương 470

Bạch Nguyệt Quang Của Nữ PhụTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời… Triệu lão đại và những người khác biết Triệu Trường Vũ đã về, từng người đến phòng thăm anh ta.Nói chưa được mấy câu, Điền Xuân Nga bưng bát cơm đi vào, đuổi họ ra ngoài.“Được rồi, ra ngoài đi, đừng làm phiền Trường Vũ, trên người nó còn bị thương. Có chuyện gì thì sau này nói, để Trường Vũ nghỉ ngơi cho khỏe.” Điền Xuân Nga không kiên nhẫn nói.“Vâng.” Triệu lão đại và Triệu lão nhị đã quen với sự thiên vị của Điền Xuân Nga, lặng lẽ đi ra ngoài.Đợi đến khi họ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con, Điền Xuân Nga nhìn Triệu Trường Vũ nở nụ cười.“Nào, Trường Vũ, con không tiện, mẹ đút con ăn nhé.”“Không cần đâu mẹ, mẹ để lên bàn, con dùng tay trái được. Mẹ cũng mau đi ăn cơm đi.” Triệu Trường Vũ nói.“Thế thì bất tiện lắm, mẹ không vội, lát nữa ăn sau.” Điền Xuân Nga múc một thìa cơm, làm bộ muốn đút cho anh.“Xấu hổ gì chứ, hồi nhỏ con không phải mẹ vừa bón vừa dọn phân sao, lúc đó con ngoan lắm, ngoan không chịu được...”Triệu Trường Vũ: “...”Anh ta lặng lẽ há miệng, Điền Xuân Nga hài lòng gật đầu.“Đúng rồi.”Triệu Trường Vũ vừa ăn cơm vừa từ từ nói: “Mẹ, Thiết Đản và nhà họ Cố có chuyện gì vậy?”Điền Xuân Nga vừa nghe thấy lời này, lập tức cảm thấy đau lòng.Bà nghiêm mặt nói: “Thiết Đản nó ngốc, bị mẹ nó dạy ngốc rồi, tốt xấu không phân biệt được, bây giờ là không nghe lời gì cả...” Nghe Điền Xuân Nga liên tục trách móc, Triệu Trường Vũ có chút bất ngờ, cháu đích tôn, bảo bối của bà nội.Anh ta và Thiết Đản là những người mẹ anh thương nhất.Trước đây mẹ anh ta ngày nào cũng khen Thiết Đản trước mặt, lời nói bóng gió bảo anh ta sau này phải nâng đỡ đứa cháu trai này nhiều hơn. Bây giờ mẹ anh ta lại có ý kiến với Thiết Đản, cảm thấy oán khí còn không ít.Vì nhà họ Cố sao?Anh ta lặng lẽ nghe Điền Xuân Nga cằn nhằn, thỉnh thoảng nói một câu, cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi sự việc.Triệu Trường Vũ: “...”Triệu Trường Vũ không biết nói gì, một lúc sau, anh ta nói: “Mặc kệ nó đi mẹ.”“Không mặc kệ nó thì sao, đến lúc đó nó khóc lóc thảm thiết, lại làm mẹ mất mặt.” Điền Xuân Nga nhíu mày nói: “Thiết Đản bị chiều hư rồi!”“Trường Vũ à, con phải giáo dục đứa cháu ngoan của mẹ cho tốt.” Điền Xuân Nga tiếp tục lải nhải. “Không thể để Diêu Phi Yến dạy hư nó được...”Triệu Trường Vũ thở dài, không muốn nghe những lời này lắm nhưng lại không tiện nói gì, đành phải qua loa cho có lệ với mẹ anh ta....Trên bàn ăn ở nhà chính, đội trưởng Triệu nhiệt tình chào đón Trương Hổ.“Tiểu Trương à, cậu uống rượu không, uống một ly không?” Đội trưởng Triệu hỏi.Trương Hổ vội lắc đầu: “Không cần đâu chú Triệu, quân đội không cho uống rượu, cháu cũng không biết uống, lát nữa còn phải đi xe nữa, không uống rượu được ạ!”Nghe anh ta nói vậy, đội trưởng Triệu cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Được rồi, Tiểu Trương, cậu ăn nhiều thức ăn vào nhé.”“Vâng, cảm ơn chú Triệu.”Triệu Tiểu Liên thấy anh ta không gắp mấy thức ăn, liền nói: “Đồng chí Trương, món cá này ngon lắm, anh nếm thử xem.”Thấy cô ta định gắp thức ăn cho mình, Trương Hổ vội bưng bát ra xa một chút.“Cảm ơn, cảm ơn, tôi tự gắp là được.” Nói xong liền vội gắp một miếng cá, cúi đầu ăn thật nhanh.Những người bên cạnh không dám nhìn, sợ gây ra hiểu lầm.Trương Hổ vừa ăn vừa không nhịn được thở dài trong lòng, nhà đại đội trưởng Triệu Trường Vũ (chức vụ ở quân đội) này không thể ở lâu được, ăn xong phải chuồn ngay thôi.

Triệu lão đại và những người khác biết Triệu Trường Vũ đã về, từng người đến phòng thăm anh ta.

Nói chưa được mấy câu, Điền Xuân Nga bưng bát cơm đi vào, đuổi họ ra ngoài.

“Được rồi, ra ngoài đi, đừng làm phiền Trường Vũ, trên người nó còn bị thương. Có chuyện gì thì sau này nói, để Trường Vũ nghỉ ngơi cho khỏe.” Điền Xuân Nga không kiên nhẫn nói.

“Vâng.” Triệu lão đại và Triệu lão nhị đã quen với sự thiên vị của Điền Xuân Nga, lặng lẽ đi ra ngoài.

Đợi đến khi họ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con, Điền Xuân Nga nhìn Triệu Trường Vũ nở nụ cười.

“Nào, Trường Vũ, con không tiện, mẹ đút con ăn nhé.”

“Không cần đâu mẹ, mẹ để lên bàn, con dùng tay trái được. Mẹ cũng mau đi ăn cơm đi.” Triệu Trường Vũ nói.

“Thế thì bất tiện lắm, mẹ không vội, lát nữa ăn sau.” Điền Xuân Nga múc một thìa cơm, làm bộ muốn đút cho anh.

“Xấu hổ gì chứ, hồi nhỏ con không phải mẹ vừa bón vừa dọn phân sao, lúc đó con ngoan lắm, ngoan không chịu được...”

Triệu Trường Vũ: “...”

Anh ta lặng lẽ há miệng, Điền Xuân Nga hài lòng gật đầu.

“Đúng rồi.”

Triệu Trường Vũ vừa ăn cơm vừa từ từ nói: “Mẹ, Thiết Đản và nhà họ Cố có chuyện gì vậy?”

Điền Xuân Nga vừa nghe thấy lời này, lập tức cảm thấy đau lòng.

Bà nghiêm mặt nói: “Thiết Đản nó ngốc, bị mẹ nó dạy ngốc rồi, tốt xấu không phân biệt được, bây giờ là không nghe lời gì cả...”

 

Nghe Điền Xuân Nga liên tục trách móc, Triệu Trường Vũ có chút bất ngờ, cháu đích tôn, bảo bối của bà nội.

Anh ta và Thiết Đản là những người mẹ anh thương nhất.

Trước đây mẹ anh ta ngày nào cũng khen Thiết Đản trước mặt, lời nói bóng gió bảo anh ta sau này phải nâng đỡ đứa cháu trai này nhiều hơn.

 

Bây giờ mẹ anh ta lại có ý kiến với Thiết Đản, cảm thấy oán khí còn không ít.

Vì nhà họ Cố sao?

Anh ta lặng lẽ nghe Điền Xuân Nga cằn nhằn, thỉnh thoảng nói một câu, cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi sự việc.

Triệu Trường Vũ: “...”

Triệu Trường Vũ không biết nói gì, một lúc sau, anh ta nói: “Mặc kệ nó đi mẹ.”

“Không mặc kệ nó thì sao, đến lúc đó nó khóc lóc thảm thiết, lại làm mẹ mất mặt.” Điền Xuân Nga nhíu mày nói: “Thiết Đản bị chiều hư rồi!”

“Trường Vũ à, con phải giáo dục đứa cháu ngoan của mẹ cho tốt.” Điền Xuân Nga tiếp tục lải nhải. “Không thể để Diêu Phi Yến dạy hư nó được...”

Triệu Trường Vũ thở dài, không muốn nghe những lời này lắm nhưng lại không tiện nói gì, đành phải qua loa cho có lệ với mẹ anh ta.

...

Trên bàn ăn ở nhà chính, đội trưởng Triệu nhiệt tình chào đón Trương Hổ.

“Tiểu Trương à, cậu uống rượu không, uống một ly không?” Đội trưởng Triệu hỏi.

Trương Hổ vội lắc đầu: “Không cần đâu chú Triệu, quân đội không cho uống rượu, cháu cũng không biết uống, lát nữa còn phải đi xe nữa, không uống rượu được ạ!”

Nghe anh ta nói vậy, đội trưởng Triệu cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Được rồi, Tiểu Trương, cậu ăn nhiều thức ăn vào nhé.”

“Vâng, cảm ơn chú Triệu.”

Triệu Tiểu Liên thấy anh ta không gắp mấy thức ăn, liền nói: “Đồng chí Trương, món cá này ngon lắm, anh nếm thử xem.”

Thấy cô ta định gắp thức ăn cho mình, Trương Hổ vội bưng bát ra xa một chút.

“Cảm ơn, cảm ơn, tôi tự gắp là được.” Nói xong liền vội gắp một miếng cá, cúi đầu ăn thật nhanh.

Những người bên cạnh không dám nhìn, sợ gây ra hiểu lầm.

Trương Hổ vừa ăn vừa không nhịn được thở dài trong lòng, nhà đại đội trưởng Triệu Trường Vũ (chức vụ ở quân đội) này không thể ở lâu được, ăn xong phải chuồn ngay thôi.

Bạch Nguyệt Quang Của Nữ PhụTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời… Triệu lão đại và những người khác biết Triệu Trường Vũ đã về, từng người đến phòng thăm anh ta.Nói chưa được mấy câu, Điền Xuân Nga bưng bát cơm đi vào, đuổi họ ra ngoài.“Được rồi, ra ngoài đi, đừng làm phiền Trường Vũ, trên người nó còn bị thương. Có chuyện gì thì sau này nói, để Trường Vũ nghỉ ngơi cho khỏe.” Điền Xuân Nga không kiên nhẫn nói.“Vâng.” Triệu lão đại và Triệu lão nhị đã quen với sự thiên vị của Điền Xuân Nga, lặng lẽ đi ra ngoài.Đợi đến khi họ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con, Điền Xuân Nga nhìn Triệu Trường Vũ nở nụ cười.“Nào, Trường Vũ, con không tiện, mẹ đút con ăn nhé.”“Không cần đâu mẹ, mẹ để lên bàn, con dùng tay trái được. Mẹ cũng mau đi ăn cơm đi.” Triệu Trường Vũ nói.“Thế thì bất tiện lắm, mẹ không vội, lát nữa ăn sau.” Điền Xuân Nga múc một thìa cơm, làm bộ muốn đút cho anh.“Xấu hổ gì chứ, hồi nhỏ con không phải mẹ vừa bón vừa dọn phân sao, lúc đó con ngoan lắm, ngoan không chịu được...”Triệu Trường Vũ: “...”Anh ta lặng lẽ há miệng, Điền Xuân Nga hài lòng gật đầu.“Đúng rồi.”Triệu Trường Vũ vừa ăn cơm vừa từ từ nói: “Mẹ, Thiết Đản và nhà họ Cố có chuyện gì vậy?”Điền Xuân Nga vừa nghe thấy lời này, lập tức cảm thấy đau lòng.Bà nghiêm mặt nói: “Thiết Đản nó ngốc, bị mẹ nó dạy ngốc rồi, tốt xấu không phân biệt được, bây giờ là không nghe lời gì cả...” Nghe Điền Xuân Nga liên tục trách móc, Triệu Trường Vũ có chút bất ngờ, cháu đích tôn, bảo bối của bà nội.Anh ta và Thiết Đản là những người mẹ anh thương nhất.Trước đây mẹ anh ta ngày nào cũng khen Thiết Đản trước mặt, lời nói bóng gió bảo anh ta sau này phải nâng đỡ đứa cháu trai này nhiều hơn. Bây giờ mẹ anh ta lại có ý kiến với Thiết Đản, cảm thấy oán khí còn không ít.Vì nhà họ Cố sao?Anh ta lặng lẽ nghe Điền Xuân Nga cằn nhằn, thỉnh thoảng nói một câu, cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi sự việc.Triệu Trường Vũ: “...”Triệu Trường Vũ không biết nói gì, một lúc sau, anh ta nói: “Mặc kệ nó đi mẹ.”“Không mặc kệ nó thì sao, đến lúc đó nó khóc lóc thảm thiết, lại làm mẹ mất mặt.” Điền Xuân Nga nhíu mày nói: “Thiết Đản bị chiều hư rồi!”“Trường Vũ à, con phải giáo dục đứa cháu ngoan của mẹ cho tốt.” Điền Xuân Nga tiếp tục lải nhải. “Không thể để Diêu Phi Yến dạy hư nó được...”Triệu Trường Vũ thở dài, không muốn nghe những lời này lắm nhưng lại không tiện nói gì, đành phải qua loa cho có lệ với mẹ anh ta....Trên bàn ăn ở nhà chính, đội trưởng Triệu nhiệt tình chào đón Trương Hổ.“Tiểu Trương à, cậu uống rượu không, uống một ly không?” Đội trưởng Triệu hỏi.Trương Hổ vội lắc đầu: “Không cần đâu chú Triệu, quân đội không cho uống rượu, cháu cũng không biết uống, lát nữa còn phải đi xe nữa, không uống rượu được ạ!”Nghe anh ta nói vậy, đội trưởng Triệu cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Được rồi, Tiểu Trương, cậu ăn nhiều thức ăn vào nhé.”“Vâng, cảm ơn chú Triệu.”Triệu Tiểu Liên thấy anh ta không gắp mấy thức ăn, liền nói: “Đồng chí Trương, món cá này ngon lắm, anh nếm thử xem.”Thấy cô ta định gắp thức ăn cho mình, Trương Hổ vội bưng bát ra xa một chút.“Cảm ơn, cảm ơn, tôi tự gắp là được.” Nói xong liền vội gắp một miếng cá, cúi đầu ăn thật nhanh.Những người bên cạnh không dám nhìn, sợ gây ra hiểu lầm.Trương Hổ vừa ăn vừa không nhịn được thở dài trong lòng, nhà đại đội trưởng Triệu Trường Vũ (chức vụ ở quân đội) này không thể ở lâu được, ăn xong phải chuồn ngay thôi.

Chương 470: Chương 470