Trời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời…
Chương 545: Chương 545
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ PhụTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời… Liếc nhìn biểu cảm ngốc nghếch của Diệp Hoài Viễn, Hứa Thiệu lặng lẽ dời mắt đi, không muốn nhìn lắm.Cố Tiểu Vũ vì lời nói của Diệp Hoài Viễn mà đỏ mặt, trừng mắt nhìn cậu, bế Tuế Tuế khỏi vòng tay Cố Sương, trốn vào trong nhà.Tuế Tuế tựa đầu vào vai cô họ, liếc nhìn mọi người trong sân.Diệp Hoài Viễn chú ý thấy, vẫy tay với Tuế Tuế, sau đó nhìn về phía Tiểu Bảo, xoa xoa cằm: “Tiểu Bảo, hay là con đổi cách gọi sớm, gọi anh là dượng đi.”Diệp Hoài Viễn âm thầm xúi giục, dù sao thì sớm muộn gì cũng vậy.Tiểu Bảo mở to mắt nhìn Diệp Hoài Viễn, Cố Sương cười nói: “Được rồi, đừng đắc ý nữa, cẩn thận Tiểu Vũ giận đấy.”Mặc dù Tiểu Vũ bình thường có phần hậu đậu nhưng về mặt tình cảm lại rất kín đáo và hay xấu hổ. Nghe vậy, Diệp Hoài Viễn vội thu liễm lại, gật đầu: “Được rồi chị dâu, em không nói nữa.”Buổi chiều, ăn tối xong ở nhà họ Cố, Diệp Hoài Viễn luyến tiếc: “Tiểu Vũ, anh đi đây.”Cố Tiểu Vũ nhìn cậu, gật đầu. “Được.”Diệp Hoài Viễn có chút tủi thân nhìn Cố Tiểu Vũ, bọn họ mới vừa mới bắt đầu hẹn hò, Tiểu Vũ đã chán cậu rồi sao? Cậu còn chẳng nỡ đi, thái độ của cô ấy lại lạnh nhạt như vậy...Cố Tiểu Vũ: “...”Trước đây sao không biết anh Diệp lại dính người như vậy chứ, không còn cách nào khác, Cố Tiểu Vũ đứng dậy: “Anh Diệp, em tiễn anh ra ngoài nhé.”Diệp Hoài Viễn vui vẻ: “Được!”Hai người đi ra ngoài, Diệp Hoài Viễn liếc nhìn Tiểu Vũ, tay cô ấy buông thõng bên hông, cậu khẽ động đậy, Diệp Hoài Viễn hít một hơi thật sâu, lặng lẽ móc ngón tay cô ấy, sau đó nắm chặt không buông.Cố Tiểu Vũ sửng sốt một chút, cảm thấy bàn tay trái của mình bị chạm nhẹ, sau đó bị một bàn tay to ấm áp nắm chặt. Cô ấy ngẩng đầu nhìn Diệp Hoài Viễn, Diệp Hoài Viễn nghiêm mặt nhìn thẳng về phía trước nhưng vành tai hơi đỏ của cậu đã bán đứng trái tim không bình tĩnh của bản thân.Cố Tiểu Vũ không nhịn được cong môi, hai người chậm rãi đi trong ngõ hẻm.Diệp Hoài Viễn thấy Tiểu Vũ không từ chối, từ từ thở phào, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng bà Dư ở đầu ngõ xuất hiện, Cố Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng rụt tay lại, muốn cậu buông ra.Diệp Hoài Viễn đã quen rồi, cậu không buông ra, ngược lại còn cười, vui vẻ chào bà Dư.“Bà Dư, bà ăn cơm chưa?”Bà Dư liếc nhìn Diệp Hoài Viễn và Cố Tiểu Vũ, ánh mắt lướt qua đôi tay đang nắm chặt của họ, cười đáp: “Ăn rồi, hai đứa đi dạo à?”Diệp Hoài Viễn nói: “Vâng ạ, vừa ăn no, đi dạo cho tiêu cơm.”Cố Tiểu Vũ nhìn cậu, Diệp Hoài Viễn chớp chớp mắt, nói: “Anh là đàn ông con trai, cần gì em tiễn, chúng ta đi dạo một chút, rồi anh đưa em về.”Cố Tiểu Vũ nhẹ nhàng ừ một tiếng.Bà Dư mỉm cười nhìn bóng lưng của họ, rồi quay về sân.“Bà ơi, bà nói chuyện với ai thế ạ?” Thần Thần hỏi.“Bà vừa nói chuyện với cô của Tiểu Bảo và chú Diệp.”Thần Thần ồ một tiếng, nhìn trời rồi hỏi: “Bà ơi, cháu sang chơi với Tiểu Bảo một lát nhé.”“Được, trời tối thì về.” Bà dư dặn dò.Thần Thần vâng một tiếng, chạy ra khỏi sân, rẽ trái đi về hướng nhà họ Cố.
Liếc nhìn biểu cảm ngốc nghếch của Diệp Hoài Viễn, Hứa Thiệu lặng lẽ dời mắt đi, không muốn nhìn lắm.
Cố Tiểu Vũ vì lời nói của Diệp Hoài Viễn mà đỏ mặt, trừng mắt nhìn cậu, bế Tuế Tuế khỏi vòng tay Cố Sương, trốn vào trong nhà.
Tuế Tuế tựa đầu vào vai cô họ, liếc nhìn mọi người trong sân.
Diệp Hoài Viễn chú ý thấy, vẫy tay với Tuế Tuế, sau đó nhìn về phía Tiểu Bảo, xoa xoa cằm: “Tiểu Bảo, hay là con đổi cách gọi sớm, gọi anh là dượng đi.”
Diệp Hoài Viễn âm thầm xúi giục, dù sao thì sớm muộn gì cũng vậy.
Tiểu Bảo mở to mắt nhìn Diệp Hoài Viễn, Cố Sương cười nói: “Được rồi, đừng đắc ý nữa, cẩn thận Tiểu Vũ giận đấy.”
Mặc dù Tiểu Vũ bình thường có phần hậu đậu nhưng về mặt tình cảm lại rất kín đáo và hay xấu hổ.
Nghe vậy, Diệp Hoài Viễn vội thu liễm lại, gật đầu: “Được rồi chị dâu, em không nói nữa.”
Buổi chiều, ăn tối xong ở nhà họ Cố, Diệp Hoài Viễn luyến tiếc: “Tiểu Vũ, anh đi đây.”
Cố Tiểu Vũ nhìn cậu, gật đầu. “Được.”
Diệp Hoài Viễn có chút tủi thân nhìn Cố Tiểu Vũ, bọn họ mới vừa mới bắt đầu hẹn hò, Tiểu Vũ đã chán cậu rồi sao? Cậu còn chẳng nỡ đi, thái độ của cô ấy lại lạnh nhạt như vậy...
Cố Tiểu Vũ: “...”
Trước đây sao không biết anh Diệp lại dính người như vậy chứ, không còn cách nào khác, Cố Tiểu Vũ đứng dậy: “Anh Diệp, em tiễn anh ra ngoài nhé.”
Diệp Hoài Viễn vui vẻ: “Được!”
Hai người đi ra ngoài, Diệp Hoài Viễn liếc nhìn Tiểu Vũ, tay cô ấy buông thõng bên hông, cậu khẽ động đậy, Diệp Hoài Viễn hít một hơi thật sâu, lặng lẽ móc ngón tay cô ấy, sau đó nắm chặt không buông.
Cố Tiểu Vũ sửng sốt một chút, cảm thấy bàn tay trái của mình bị chạm nhẹ, sau đó bị một bàn tay to ấm áp nắm chặt.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Diệp Hoài Viễn, Diệp Hoài Viễn nghiêm mặt nhìn thẳng về phía trước nhưng vành tai hơi đỏ của cậu đã bán đứng trái tim không bình tĩnh của bản thân.
Cố Tiểu Vũ không nhịn được cong môi, hai người chậm rãi đi trong ngõ hẻm.
Diệp Hoài Viễn thấy Tiểu Vũ không từ chối, từ từ thở phào, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng bà Dư ở đầu ngõ xuất hiện, Cố Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng rụt tay lại, muốn cậu buông ra.
Diệp Hoài Viễn đã quen rồi, cậu không buông ra, ngược lại còn cười, vui vẻ chào bà Dư.
“Bà Dư, bà ăn cơm chưa?”
Bà Dư liếc nhìn Diệp Hoài Viễn và Cố Tiểu Vũ, ánh mắt lướt qua đôi tay đang nắm chặt của họ, cười đáp: “Ăn rồi, hai đứa đi dạo à?”
Diệp Hoài Viễn nói: “Vâng ạ, vừa ăn no, đi dạo cho tiêu cơm.”
Cố Tiểu Vũ nhìn cậu, Diệp Hoài Viễn chớp chớp mắt, nói: “Anh là đàn ông con trai, cần gì em tiễn, chúng ta đi dạo một chút, rồi anh đưa em về.”
Cố Tiểu Vũ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Bà Dư mỉm cười nhìn bóng lưng của họ, rồi quay về sân.
“Bà ơi, bà nói chuyện với ai thế ạ?” Thần Thần hỏi.
“Bà vừa nói chuyện với cô của Tiểu Bảo và chú Diệp.”
Thần Thần ồ một tiếng, nhìn trời rồi hỏi: “Bà ơi, cháu sang chơi với Tiểu Bảo một lát nhé.”
“Được, trời tối thì về.” Bà dư dặn dò.
Thần Thần vâng một tiếng, chạy ra khỏi sân, rẽ trái đi về hướng nhà họ Cố.
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ PhụTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời… Liếc nhìn biểu cảm ngốc nghếch của Diệp Hoài Viễn, Hứa Thiệu lặng lẽ dời mắt đi, không muốn nhìn lắm.Cố Tiểu Vũ vì lời nói của Diệp Hoài Viễn mà đỏ mặt, trừng mắt nhìn cậu, bế Tuế Tuế khỏi vòng tay Cố Sương, trốn vào trong nhà.Tuế Tuế tựa đầu vào vai cô họ, liếc nhìn mọi người trong sân.Diệp Hoài Viễn chú ý thấy, vẫy tay với Tuế Tuế, sau đó nhìn về phía Tiểu Bảo, xoa xoa cằm: “Tiểu Bảo, hay là con đổi cách gọi sớm, gọi anh là dượng đi.”Diệp Hoài Viễn âm thầm xúi giục, dù sao thì sớm muộn gì cũng vậy.Tiểu Bảo mở to mắt nhìn Diệp Hoài Viễn, Cố Sương cười nói: “Được rồi, đừng đắc ý nữa, cẩn thận Tiểu Vũ giận đấy.”Mặc dù Tiểu Vũ bình thường có phần hậu đậu nhưng về mặt tình cảm lại rất kín đáo và hay xấu hổ. Nghe vậy, Diệp Hoài Viễn vội thu liễm lại, gật đầu: “Được rồi chị dâu, em không nói nữa.”Buổi chiều, ăn tối xong ở nhà họ Cố, Diệp Hoài Viễn luyến tiếc: “Tiểu Vũ, anh đi đây.”Cố Tiểu Vũ nhìn cậu, gật đầu. “Được.”Diệp Hoài Viễn có chút tủi thân nhìn Cố Tiểu Vũ, bọn họ mới vừa mới bắt đầu hẹn hò, Tiểu Vũ đã chán cậu rồi sao? Cậu còn chẳng nỡ đi, thái độ của cô ấy lại lạnh nhạt như vậy...Cố Tiểu Vũ: “...”Trước đây sao không biết anh Diệp lại dính người như vậy chứ, không còn cách nào khác, Cố Tiểu Vũ đứng dậy: “Anh Diệp, em tiễn anh ra ngoài nhé.”Diệp Hoài Viễn vui vẻ: “Được!”Hai người đi ra ngoài, Diệp Hoài Viễn liếc nhìn Tiểu Vũ, tay cô ấy buông thõng bên hông, cậu khẽ động đậy, Diệp Hoài Viễn hít một hơi thật sâu, lặng lẽ móc ngón tay cô ấy, sau đó nắm chặt không buông.Cố Tiểu Vũ sửng sốt một chút, cảm thấy bàn tay trái của mình bị chạm nhẹ, sau đó bị một bàn tay to ấm áp nắm chặt. Cô ấy ngẩng đầu nhìn Diệp Hoài Viễn, Diệp Hoài Viễn nghiêm mặt nhìn thẳng về phía trước nhưng vành tai hơi đỏ của cậu đã bán đứng trái tim không bình tĩnh của bản thân.Cố Tiểu Vũ không nhịn được cong môi, hai người chậm rãi đi trong ngõ hẻm.Diệp Hoài Viễn thấy Tiểu Vũ không từ chối, từ từ thở phào, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng bà Dư ở đầu ngõ xuất hiện, Cố Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng rụt tay lại, muốn cậu buông ra.Diệp Hoài Viễn đã quen rồi, cậu không buông ra, ngược lại còn cười, vui vẻ chào bà Dư.“Bà Dư, bà ăn cơm chưa?”Bà Dư liếc nhìn Diệp Hoài Viễn và Cố Tiểu Vũ, ánh mắt lướt qua đôi tay đang nắm chặt của họ, cười đáp: “Ăn rồi, hai đứa đi dạo à?”Diệp Hoài Viễn nói: “Vâng ạ, vừa ăn no, đi dạo cho tiêu cơm.”Cố Tiểu Vũ nhìn cậu, Diệp Hoài Viễn chớp chớp mắt, nói: “Anh là đàn ông con trai, cần gì em tiễn, chúng ta đi dạo một chút, rồi anh đưa em về.”Cố Tiểu Vũ nhẹ nhàng ừ một tiếng.Bà Dư mỉm cười nhìn bóng lưng của họ, rồi quay về sân.“Bà ơi, bà nói chuyện với ai thế ạ?” Thần Thần hỏi.“Bà vừa nói chuyện với cô của Tiểu Bảo và chú Diệp.”Thần Thần ồ một tiếng, nhìn trời rồi hỏi: “Bà ơi, cháu sang chơi với Tiểu Bảo một lát nhé.”“Được, trời tối thì về.” Bà dư dặn dò.Thần Thần vâng một tiếng, chạy ra khỏi sân, rẽ trái đi về hướng nhà họ Cố.