Tác giả:

Trời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời…

Chương 553: Chương 553

Bạch Nguyệt Quang Của Nữ PhụTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời… “Anh hai, anh nói xem Lâm Ân này, rốt cuộc là thật sự điên hay...” Diệp Hoài Viễn mím môi, thực ra cậu không tin lời cô ta nói.Bởi vì thật sự quá hoang đường nhưng không hiểu sao, Diệp Hoài Viễn lại cảm thấy cô ta không nói dối.Lần duy nhất nói dối, có lẽ là lúc nãy nói với anh hai rằng mình nói bừa.Nhưng nếu không phải nói bừa, vậy thì...Diệp Hoài Viễn hơi đau đầu, toàn là những chuyện lộn xộn gì thế này.Hứa Thiệu trầm ngâm: “Em nói xem, cô ta biết rất nhiều chuyện của em, thậm chí cả chuyện riêng tư...”“Khụ khụ, anh hai!” Diệp Hoài Viễn oán trách nhìn Hứa Thiệu: “Đừng nói chuyện này nữa, nghĩ đến là em thấy khó chịu, không biết cô ta biết được bằng cách nào...”“Người này, đúng là rất kỳ lạ.”Lần đầu gặp mặt, Hứa Thiệu không có ấn tượng gì sâu sắc với cô ta nhưng mấy lần gặp sau đó, ánh mắt cô ta đã thay đổi.Nghĩ đến lời Hoài Viễn nói, cô ta nói mình đến từ tương lai?Mặc dù nghe có vẻ rất hoang đường nhưng...Ánh mắt Hứa Thiệu sâu thẳm, anh nhàn nhạt nói: “Tra thử xem, chỉ dựa vào việc cô ta biết nhiều như vậy, không thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta được.”Diệp Hoài Viễn liên tục gật đầu, cậu cũng nghĩ như vậy.Mua xong gia vị, hai người về nhà.Đến nhà họ Cố, Diệp Hoài Viễn chào Vương Hương Kiều đang định vào bếp, đưa gia vị vừa mua cho bà.“Cô Vương, đây ạ, cô xem có thiếu gì không.”Vương Hương Kiều nhìn một lượt, cười nói: “Là những thứ này, không thiếu gì.”Diệp Hoài Viễn ừ một tiếng, bước vào nhà, lập tức thấy ông nội mình cười đến nỗi đầy nếp nhăn trên mặt, vui vẻ không thôi.“Ông nội, ông đến mà không nói với cháu một tiếng!” Diệp Hoài Viễn ngồi phịch xuống bên cạnh ông nội.Ông nội thấy cháu trai đến: “Sao con cũng đến đây? Ông rảnh rỗi không có việc gì, đến chơi với ông nội Hứa của con, nảy ra ý định đột xuất, có gì mà phải nói.” Ông nội Hứa: “...” Đồ đạc lỉnh kỉnh, quà cáp đã chuẩn bị đầy đủ, nói là nảy ra ý định đột xuất, đúng là nói dối không chớp mắt. Thôi, ông nội Hứa lười vạch trần ông ấy.Diệp Hoài Viễn nghe ông nội nói, không nói gì thêm, thấy ông nội vui vẻ, Diệp Hoài Viễn đã rất mãn nguyện rồi.Đặc biệt là khi nghe người phụ nữ đó nói ông nội mình năm sau...Diệp Hoài Viễn không nghĩ tiếp nữa, vội vàng vứt bỏ chuyện xui xẻo này ra sau đầu.Đều là lời nói bừa của người phụ nữ đó, cậu không thể bị ảnh hưởng.Nhưng cậu thực sự phải ở bên ông nội nhiều hơn, ông nội đã lớn tuổi rồi, người già đều thích náo nhiệt.Diệp Hoài Viễn nhìn ông nội mình, sau này nếu không có việc gì, cũng đưa ông nội ra ngoài chơi.Ông nội Diệp như có linh tính, quay đầu nhìn cháu trai.Ông nhẹ giọng hỏi: “Hoài Viễn, sao vậy?”Diệp Hoài Viễn cong khóe môi, nói: “Không có gì, các ông cứ nói tiếp đi.”Ông nội Diệp cười nói: “Mấy ông già này nói chuyện, các cháu không thích nghe đâu. Không cần ở đây với ông nội, con đi chơi với Tiểu Vũ đi.”Diệp Hoài Viễn quay đầu nhìn, Tiểu Vũ đang chơi với Tuế Tuế.Cậu đi tới, ngồi xổm xuống, nhìn Tuế Tuế: “Nào, chú bế.”Tuế Tuế đưa tay về phía cậu, Diệp Hoài Viễn cười bế cô bé lên, tung lên không trung rồi lại đỡ lấy.“Bay nào.”“Này, đừng làm Tuế Tuế sợ.” Cố Tiểu Vũ ở bên cạnh nói.Tuế Tuế phát ra tiếng cười phấn khích, mắt sáng lấp lánh, muốn Diệp Hoài Viễn làm lại lần nữa.Diệp Hoài Viễn cười nói: “Thấy chưa, Tuế Tuế gan dạ lắm.”Cố Tiểu Vũ nhìn vẻ vui vẻ của Tuế Tuế, cũng không nhịn được cười. “Được rồi, vậy thì cẩn thận một chút.”“Yên tâm.” Diệp Hoài Viễn nhướng mày, bế em bay cũng không thành vấn đề.“...” Cố Tiểu Vũ đỏ mặt: “Em mới không cần anh bế!”

“Anh hai, anh nói xem Lâm Ân này, rốt cuộc là thật sự điên hay...” Diệp Hoài Viễn mím môi, thực ra cậu không tin lời cô ta nói.

Bởi vì thật sự quá hoang đường nhưng không hiểu sao, Diệp Hoài Viễn lại cảm thấy cô ta không nói dối.

Lần duy nhất nói dối, có lẽ là lúc nãy nói với anh hai rằng mình nói bừa.

Nhưng nếu không phải nói bừa, vậy thì...

Diệp Hoài Viễn hơi đau đầu, toàn là những chuyện lộn xộn gì thế này.

Hứa Thiệu trầm ngâm: “Em nói xem, cô ta biết rất nhiều chuyện của em, thậm chí cả chuyện riêng tư...”

“Khụ khụ, anh hai!” Diệp Hoài Viễn oán trách nhìn Hứa Thiệu: “Đừng nói chuyện này nữa, nghĩ đến là em thấy khó chịu, không biết cô ta biết được bằng cách nào...”

“Người này, đúng là rất kỳ lạ.”

Lần đầu gặp mặt, Hứa Thiệu không có ấn tượng gì sâu sắc với cô ta nhưng mấy lần gặp sau đó, ánh mắt cô ta đã thay đổi.

Nghĩ đến lời Hoài Viễn nói, cô ta nói mình đến từ tương lai?

Mặc dù nghe có vẻ rất hoang đường nhưng...

Ánh mắt Hứa Thiệu sâu thẳm, anh nhàn nhạt nói: “Tra thử xem, chỉ dựa vào việc cô ta biết nhiều như vậy, không thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta được.”

Diệp Hoài Viễn liên tục gật đầu, cậu cũng nghĩ như vậy.

Mua xong gia vị, hai người về nhà.

Đến nhà họ Cố, Diệp Hoài Viễn chào Vương Hương Kiều đang định vào bếp, đưa gia vị vừa mua cho bà.

“Cô Vương, đây ạ, cô xem có thiếu gì không.”

Vương Hương Kiều nhìn một lượt, cười nói: “Là những thứ này, không thiếu gì.”

Diệp Hoài Viễn ừ một tiếng, bước vào nhà, lập tức thấy ông nội mình cười đến nỗi đầy nếp nhăn trên mặt, vui vẻ không thôi.

“Ông nội, ông đến mà không nói với cháu một tiếng!” Diệp Hoài Viễn ngồi phịch xuống bên cạnh ông nội.

Ông nội thấy cháu trai đến: “Sao con cũng đến đây? Ông rảnh rỗi không có việc gì, đến chơi với ông nội Hứa của con, nảy ra ý định đột xuất, có gì mà phải nói.”

 

Ông nội Hứa: “...” Đồ đạc lỉnh kỉnh, quà cáp đã chuẩn bị đầy đủ, nói là nảy ra ý định đột xuất, đúng là nói dối không chớp mắt.

 

Thôi, ông nội Hứa lười vạch trần ông ấy.

Diệp Hoài Viễn nghe ông nội nói, không nói gì thêm, thấy ông nội vui vẻ, Diệp Hoài Viễn đã rất mãn nguyện rồi.

Đặc biệt là khi nghe người phụ nữ đó nói ông nội mình năm sau...

Diệp Hoài Viễn không nghĩ tiếp nữa, vội vàng vứt bỏ chuyện xui xẻo này ra sau đầu.

Đều là lời nói bừa của người phụ nữ đó, cậu không thể bị ảnh hưởng.

Nhưng cậu thực sự phải ở bên ông nội nhiều hơn, ông nội đã lớn tuổi rồi, người già đều thích náo nhiệt.

Diệp Hoài Viễn nhìn ông nội mình, sau này nếu không có việc gì, cũng đưa ông nội ra ngoài chơi.

Ông nội Diệp như có linh tính, quay đầu nhìn cháu trai.

Ông nhẹ giọng hỏi: “Hoài Viễn, sao vậy?”

Diệp Hoài Viễn cong khóe môi, nói: “Không có gì, các ông cứ nói tiếp đi.”

Ông nội Diệp cười nói: “Mấy ông già này nói chuyện, các cháu không thích nghe đâu. Không cần ở đây với ông nội, con đi chơi với Tiểu Vũ đi.”

Diệp Hoài Viễn quay đầu nhìn, Tiểu Vũ đang chơi với Tuế Tuế.

Cậu đi tới, ngồi xổm xuống, nhìn Tuế Tuế: “Nào, chú bế.”

Tuế Tuế đưa tay về phía cậu, Diệp Hoài Viễn cười bế cô bé lên, tung lên không trung rồi lại đỡ lấy.

“Bay nào.”

“Này, đừng làm Tuế Tuế sợ.” Cố Tiểu Vũ ở bên cạnh nói.

Tuế Tuế phát ra tiếng cười phấn khích, mắt sáng lấp lánh, muốn Diệp Hoài Viễn làm lại lần nữa.

Diệp Hoài Viễn cười nói: “Thấy chưa, Tuế Tuế gan dạ lắm.”

Cố Tiểu Vũ nhìn vẻ vui vẻ của Tuế Tuế, cũng không nhịn được cười. “Được rồi, vậy thì cẩn thận một chút.”

“Yên tâm.” Diệp Hoài Viễn nhướng mày, bế em bay cũng không thành vấn đề.

“...” Cố Tiểu Vũ đỏ mặt: “Em mới không cần anh bế!”

Bạch Nguyệt Quang Của Nữ PhụTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời… “Anh hai, anh nói xem Lâm Ân này, rốt cuộc là thật sự điên hay...” Diệp Hoài Viễn mím môi, thực ra cậu không tin lời cô ta nói.Bởi vì thật sự quá hoang đường nhưng không hiểu sao, Diệp Hoài Viễn lại cảm thấy cô ta không nói dối.Lần duy nhất nói dối, có lẽ là lúc nãy nói với anh hai rằng mình nói bừa.Nhưng nếu không phải nói bừa, vậy thì...Diệp Hoài Viễn hơi đau đầu, toàn là những chuyện lộn xộn gì thế này.Hứa Thiệu trầm ngâm: “Em nói xem, cô ta biết rất nhiều chuyện của em, thậm chí cả chuyện riêng tư...”“Khụ khụ, anh hai!” Diệp Hoài Viễn oán trách nhìn Hứa Thiệu: “Đừng nói chuyện này nữa, nghĩ đến là em thấy khó chịu, không biết cô ta biết được bằng cách nào...”“Người này, đúng là rất kỳ lạ.”Lần đầu gặp mặt, Hứa Thiệu không có ấn tượng gì sâu sắc với cô ta nhưng mấy lần gặp sau đó, ánh mắt cô ta đã thay đổi.Nghĩ đến lời Hoài Viễn nói, cô ta nói mình đến từ tương lai?Mặc dù nghe có vẻ rất hoang đường nhưng...Ánh mắt Hứa Thiệu sâu thẳm, anh nhàn nhạt nói: “Tra thử xem, chỉ dựa vào việc cô ta biết nhiều như vậy, không thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta được.”Diệp Hoài Viễn liên tục gật đầu, cậu cũng nghĩ như vậy.Mua xong gia vị, hai người về nhà.Đến nhà họ Cố, Diệp Hoài Viễn chào Vương Hương Kiều đang định vào bếp, đưa gia vị vừa mua cho bà.“Cô Vương, đây ạ, cô xem có thiếu gì không.”Vương Hương Kiều nhìn một lượt, cười nói: “Là những thứ này, không thiếu gì.”Diệp Hoài Viễn ừ một tiếng, bước vào nhà, lập tức thấy ông nội mình cười đến nỗi đầy nếp nhăn trên mặt, vui vẻ không thôi.“Ông nội, ông đến mà không nói với cháu một tiếng!” Diệp Hoài Viễn ngồi phịch xuống bên cạnh ông nội.Ông nội thấy cháu trai đến: “Sao con cũng đến đây? Ông rảnh rỗi không có việc gì, đến chơi với ông nội Hứa của con, nảy ra ý định đột xuất, có gì mà phải nói.” Ông nội Hứa: “...” Đồ đạc lỉnh kỉnh, quà cáp đã chuẩn bị đầy đủ, nói là nảy ra ý định đột xuất, đúng là nói dối không chớp mắt. Thôi, ông nội Hứa lười vạch trần ông ấy.Diệp Hoài Viễn nghe ông nội nói, không nói gì thêm, thấy ông nội vui vẻ, Diệp Hoài Viễn đã rất mãn nguyện rồi.Đặc biệt là khi nghe người phụ nữ đó nói ông nội mình năm sau...Diệp Hoài Viễn không nghĩ tiếp nữa, vội vàng vứt bỏ chuyện xui xẻo này ra sau đầu.Đều là lời nói bừa của người phụ nữ đó, cậu không thể bị ảnh hưởng.Nhưng cậu thực sự phải ở bên ông nội nhiều hơn, ông nội đã lớn tuổi rồi, người già đều thích náo nhiệt.Diệp Hoài Viễn nhìn ông nội mình, sau này nếu không có việc gì, cũng đưa ông nội ra ngoài chơi.Ông nội Diệp như có linh tính, quay đầu nhìn cháu trai.Ông nhẹ giọng hỏi: “Hoài Viễn, sao vậy?”Diệp Hoài Viễn cong khóe môi, nói: “Không có gì, các ông cứ nói tiếp đi.”Ông nội Diệp cười nói: “Mấy ông già này nói chuyện, các cháu không thích nghe đâu. Không cần ở đây với ông nội, con đi chơi với Tiểu Vũ đi.”Diệp Hoài Viễn quay đầu nhìn, Tiểu Vũ đang chơi với Tuế Tuế.Cậu đi tới, ngồi xổm xuống, nhìn Tuế Tuế: “Nào, chú bế.”Tuế Tuế đưa tay về phía cậu, Diệp Hoài Viễn cười bế cô bé lên, tung lên không trung rồi lại đỡ lấy.“Bay nào.”“Này, đừng làm Tuế Tuế sợ.” Cố Tiểu Vũ ở bên cạnh nói.Tuế Tuế phát ra tiếng cười phấn khích, mắt sáng lấp lánh, muốn Diệp Hoài Viễn làm lại lần nữa.Diệp Hoài Viễn cười nói: “Thấy chưa, Tuế Tuế gan dạ lắm.”Cố Tiểu Vũ nhìn vẻ vui vẻ của Tuế Tuế, cũng không nhịn được cười. “Được rồi, vậy thì cẩn thận một chút.”“Yên tâm.” Diệp Hoài Viễn nhướng mày, bế em bay cũng không thành vấn đề.“...” Cố Tiểu Vũ đỏ mặt: “Em mới không cần anh bế!”

Chương 553: Chương 553