Tác giả:

Lê Dạ có cảm giác như vừa trải qua một giấc ngủ sâu, mơ về Tần Liệt Dương đã lâu không gặp. Đứa trẻ đáng thương đó đã hướng về anh mà hét: “Lê Dạ, em không muốn về nhà, em muốn cùng một chỗ với anh. Đừng đuổi em đi, đừng đuổi em đi! Em xin anh!” Tính nết Tần Liệt Dương trước giờ vốn cũng không tốt, cầu xin một hồi không có kết quả, liền trở nên hung hãn: “Lê Dạ, anh sẽ hối hận, anh nhất định sẽ hối hận, anh đuổi tôi đi, tôi sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa, không ai che chở anh, không ai đánh nhau giúp anh, không ai phụ anh buôn bán, Lê Dạ, anh nhất định sẽ hối hận.” Nhìn thấy Lê Dạ không có ý định thay đổi, Tần Liệt Dương nhịn không được giẫy dụa, tay đấm chân đá, thậm chí cắn những người bên cạnh đang giữ hắn, cố gắng trốn khỏi bọn họ chạy đi, cuối cùng không kìm nỗi nước mắt: “Lê Dạ, em chỉ còn một mình anh, bọn họ ai cũng không cần em, em chỉ có mình anh, giờ anh cũng không cần em nữa!” Những người này đều được huấn luyện bài bản, làm sao dễ dàng để hắn chạy, bọn họ hành động…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...