Lucius Malfoy, đời này chuyện ngu xuẩn nhất mi từng làm là gia nhập Tử Thần Thực Tử. Lucius thầm mắng mình, y đã ghét cái cảnh tàn sát không ngừng, y ghét khuôn mặt xấu xí như rắn đó, nhưng y không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục đeo chiếc mặt nạ bạc, cầm đũa phép lên, nhìn ánh xanh chết chóc chiếu vào những khuôn mặt vẫn còn in nguyên nét hoảng sợ. Y là gia chủ của một quý tộc, và là một cỗ máy giết người, cũng bởi vì chủ nhân của y, Chúa tể Hắc ám vĩ đại không chấp nhận sự phản bội, Lucius còn chưa muốn chết. Y biết nếu cứ thế, tử vong chỉ là vấn đề thời gian, nhưng nhà Malfoy không thể tuyệt hậu, nên y quỳ xuống trước mặt người kia, cầu xin hắn đừng tấn công Hogwarts. Ít nhất hãy để y đem Draco về. Nhưng kẻ đó chỉ khinh thường cười nhạo y. Đúng rồi, đúng rồi, Lucius, mi còn cầu mong cái gì? Mi đã sớm không phải trợ thủ đắc lực cho hắn nữa, Malfoy đã thất sủng rồi, mi ngay cả đũa phép của mình còn không có thì hữu dụng gì nữa đây? Tựa như bọn chúng hay nói, chẳng qua là dựa…
Chương 4: Sở Bảo Mật
Trọng LaiTác giả: D Thiên BàngTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Trọng SinhLucius Malfoy, đời này chuyện ngu xuẩn nhất mi từng làm là gia nhập Tử Thần Thực Tử. Lucius thầm mắng mình, y đã ghét cái cảnh tàn sát không ngừng, y ghét khuôn mặt xấu xí như rắn đó, nhưng y không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục đeo chiếc mặt nạ bạc, cầm đũa phép lên, nhìn ánh xanh chết chóc chiếu vào những khuôn mặt vẫn còn in nguyên nét hoảng sợ. Y là gia chủ của một quý tộc, và là một cỗ máy giết người, cũng bởi vì chủ nhân của y, Chúa tể Hắc ám vĩ đại không chấp nhận sự phản bội, Lucius còn chưa muốn chết. Y biết nếu cứ thế, tử vong chỉ là vấn đề thời gian, nhưng nhà Malfoy không thể tuyệt hậu, nên y quỳ xuống trước mặt người kia, cầu xin hắn đừng tấn công Hogwarts. Ít nhất hãy để y đem Draco về. Nhưng kẻ đó chỉ khinh thường cười nhạo y. Đúng rồi, đúng rồi, Lucius, mi còn cầu mong cái gì? Mi đã sớm không phải trợ thủ đắc lực cho hắn nữa, Malfoy đã thất sủng rồi, mi ngay cả đũa phép của mình còn không có thì hữu dụng gì nữa đây? Tựa như bọn chúng hay nói, chẳng qua là dựa… Abraxas quả nhiên không làm Voldemort thất vọng, khi hắn đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, y vừa vặn đưa tới hai thư giới thiệu từ hai thành viên Liên đoàn Phù thủy, dù cũng phải chờ đến một tuần.(Voldemort không biết, vì hai bức thư này mà y vất vả tiều tụy cả tuần qua).Đem thư lẫn các giấy tờ khác cột vào chân cú mèo gửi đi Sở Bảo mật, chỉ chốc lát sau đã nhận được thư mời hồi âm.Hắn độn thổ đến Bộ Pháp thuật, bước vào thang máy.Cho đến khi bước ra khỏi cửa lưới sắt, trước mặt hắn là hành lang sâu hun hút, duy nhất có một cánh cửa gỗ đen xì.Một pháp sư mặc áo chùng đen đứng cạnh cửa, nhìn thấy Voldemort, anh ta đi tới, nói, “Xin chào, tôi là Croaker.” Giọng anh ta nghe lạnh tanh, vừa trầm vừa khẽ.Voldemort lễ phép gật đầu, “Tom Riddle.”.Truyện Cổ Đại“Tôi dẫn cậu đi xem chung quanh.” Croaker nói xong thì im lặng, xoay người mở cánh cửa gỗ đen xì kia ra, Voldemort theo vào.Đó là một căn phòng hình tròn rất rộng, mọi thứ, kể cả trần nhà cũng màu đen, vách tường kín đặc mười hai cánh cửa giống nhau như đúc cách đều nhau, không có chỉ dẫn gì cũng chẳng có tay đấm cửa.Lơ lửng vài ngọn nến rực lên thứ lửa xanh leo lét, hắt sáng xuống sàn nhà bằng cẩm thạch đen bóng, khiến nó trông thăm thẳm như hồ nước mực.Croaker đứng trước một cửa, liếc Voldemort một cái, rồi đẩy cửa bước vào.Voldemort vừa định vào theo, bất thình lình cửa đã đóng lại.Vách tường hình vòng cung đột ngột xoay tròn, làm không biết đâu là cánh cửa Croaker vừa bước qua.Voldemort nhướn mày, gì đây, khảo nghiệm sao?Hắn nhìn quanh quất, nhận ra rằng dùng mắt thường thì không phân biệt được.Voldemort nhắm mắt lại, dùng chính pháp lực của mình để cảm nhận.Nếu người có thể thấy được pháp thuật trông thế nào, thì sẽ thấy một hàng dài những sợi chỉ năng lượng dừng lại trên một cánh cửa.Hắn mở mắt ra, nhếch môi cười, ung dung bước tới cánh cửa đối diện, mở nó ra.Quả nhiên, Croaker đang đứng đợi hắn ở đó, thấy Voldemort bước vào cũng không biến sắc, dẫn hắn đi tiếp vào trong.Căn phòng này khác hẳn so với căn phòng tối tăm lúc nãy, nó tràn ngập thứ ánh sáng chói lóa nhảy nhót như ánh kim cương.Bất kể là kiểu đồng hồ gì trên đời cũng có ở đây, chúng nó lớn nhỏ khác nhau, có đồng hồ quả lắc to vật vã, có đồng hồ để bàn, có đồng hồ quả quýt, hoặc vắt vẻo treo trên giá sách, hoặc nằm trên những chiếc bàn trải khắp từ đầu đến cuối căn phòng.Chính vì thế mà tiếng tích tắc vĩnh viễn vang dội khắp nơi, như hàng nghìn nhịp chân hành quân chỉnh tề mãi đi không dừng lại.Nguồn gốc của ánh sáng lấp lánh như kim cương ấy nằm ở cuối phòng, là một chiếc bình hình chuông làm bằng pha lê.Nó chỉ hơi thấp hơn Voldemort, được đặt trên một chiếc bàn, bên trong là một luồng xoáy sáng lấp lánh cuồn cuộn.Giữa luồng xoáy ấy là một thứ gì đó rất nhỏ, long lanh như một viên đá quý.Voldemort phát hiện ra đó là con chim ruồi, nhưng nó không phải lúc nào cũng là chim.Cứ như một vòng tuần hoàn, nó biến thành trứng.Khi nó dâng lên trong bình, nó nứt ra và con chim ruồi xuất hiện, tới khi đạt đến đỉnh của chiếc bình pha lê.Nhưng rồi nó rơi xuống, bộ lông trở nên bẩn và ẩm ướt, tới đáy bình thì nó lại được bọc trong vỏ trứng kia.Rồi quá trình đó lặp lại lần nữa, vĩnh viễn.Trên tường có một cái kệ, chứa đầy mấy cái Xoay thời gian với đủ hình dạng ở đó.Voldemort phát hiện sau chiếc bình pha lê là một cánh cửa, hắn muốn biết sau cánh cửa đó là gì.Giọng nói lạnh lùng của Croaker chợt vang lên đánh gãy sự tò mò của hắn, “Đây là phòng thời gian, nếu không muốn chết mà không ai biết, tốt nhất đừng có lộn xộn.”Voldemort cực kỳ ghét cái loại giọng điệu này, nhưng hiện tại thực sự không hợp dùng bùa Tra tấn lắm.Croaker dẫn Voldemort đến một căn phòng khác chỉ duy nhất có một chiếc bàn.Ngồi ở đó là một người đàn ông đẹp trai với mái tóc bạc trắng.“Mời ngồi, cậu Riddle.” Người nọ ôn hòa cười với Voldemort, thấy hắn ngồi xuống rồi mới nói tiếp, “Tôi là Byrd, rất vui khi nhận được đơn của cậu.Thực ra thì, đã rất lâu rồi không có ai xin vào làm ở Sở Bảo mật cả.Điều đáng mừng là cậu hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của chúng tôi.Nhưng trước khi tham gia cùng, cậu phải lập một lời thề đã.”.
Abraxas quả nhiên không làm Voldemort thất vọng, khi hắn đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, y vừa vặn đưa tới hai thư giới thiệu từ hai thành viên Liên đoàn Phù thủy, dù cũng phải chờ đến một tuần.
(Voldemort không biết, vì hai bức thư này mà y vất vả tiều tụy cả tuần qua).
Đem thư lẫn các giấy tờ khác cột vào chân cú mèo gửi đi Sở Bảo mật, chỉ chốc lát sau đã nhận được thư mời hồi âm.
Hắn độn thổ đến Bộ Pháp thuật, bước vào thang máy.
Cho đến khi bước ra khỏi cửa lưới sắt, trước mặt hắn là hành lang sâu hun hút, duy nhất có một cánh cửa gỗ đen xì.
Một pháp sư mặc áo chùng đen đứng cạnh cửa, nhìn thấy Voldemort, anh ta đi tới, nói, “Xin chào, tôi là Croaker.” Giọng anh ta nghe lạnh tanh, vừa trầm vừa khẽ.
Voldemort lễ phép gật đầu, “Tom Riddle.”.
Truyện Cổ Đại
“Tôi dẫn cậu đi xem chung quanh.” Croaker nói xong thì im lặng, xoay người mở cánh cửa gỗ đen xì kia ra, Voldemort theo vào.
Đó là một căn phòng hình tròn rất rộng, mọi thứ, kể cả trần nhà cũng màu đen, vách tường kín đặc mười hai cánh cửa giống nhau như đúc cách đều nhau, không có chỉ dẫn gì cũng chẳng có tay đấm cửa.
Lơ lửng vài ngọn nến rực lên thứ lửa xanh leo lét, hắt sáng xuống sàn nhà bằng cẩm thạch đen bóng, khiến nó trông thăm thẳm như hồ nước mực.
Croaker đứng trước một cửa, liếc Voldemort một cái, rồi đẩy cửa bước vào.
Voldemort vừa định vào theo, bất thình lình cửa đã đóng lại.
Vách tường hình vòng cung đột ngột xoay tròn, làm không biết đâu là cánh cửa Croaker vừa bước qua.
Voldemort nhướn mày, gì đây, khảo nghiệm sao?
Hắn nhìn quanh quất, nhận ra rằng dùng mắt thường thì không phân biệt được.
Voldemort nhắm mắt lại, dùng chính pháp lực của mình để cảm nhận.
Nếu người có thể thấy được pháp thuật trông thế nào, thì sẽ thấy một hàng dài những sợi chỉ năng lượng dừng lại trên một cánh cửa.
Hắn mở mắt ra, nhếch môi cười, ung dung bước tới cánh cửa đối diện, mở nó ra.
Quả nhiên, Croaker đang đứng đợi hắn ở đó, thấy Voldemort bước vào cũng không biến sắc, dẫn hắn đi tiếp vào trong.
Căn phòng này khác hẳn so với căn phòng tối tăm lúc nãy, nó tràn ngập thứ ánh sáng chói lóa nhảy nhót như ánh kim cương.
Bất kể là kiểu đồng hồ gì trên đời cũng có ở đây, chúng nó lớn nhỏ khác nhau, có đồng hồ quả lắc to vật vã, có đồng hồ để bàn, có đồng hồ quả quýt, hoặc vắt vẻo treo trên giá sách, hoặc nằm trên những chiếc bàn trải khắp từ đầu đến cuối căn phòng.
Chính vì thế mà tiếng tích tắc vĩnh viễn vang dội khắp nơi, như hàng nghìn nhịp chân hành quân chỉnh tề mãi đi không dừng lại.
Nguồn gốc của ánh sáng lấp lánh như kim cương ấy nằm ở cuối phòng, là một chiếc bình hình chuông làm bằng pha lê.
Nó chỉ hơi thấp hơn Voldemort, được đặt trên một chiếc bàn, bên trong là một luồng xoáy sáng lấp lánh cuồn cuộn.
Giữa luồng xoáy ấy là một thứ gì đó rất nhỏ, long lanh như một viên đá quý.
Voldemort phát hiện ra đó là con chim ruồi, nhưng nó không phải lúc nào cũng là chim.
Cứ như một vòng tuần hoàn, nó biến thành trứng.
Khi nó dâng lên trong bình, nó nứt ra và con chim ruồi xuất hiện, tới khi đạt đến đỉnh của chiếc bình pha lê.
Nhưng rồi nó rơi xuống, bộ lông trở nên bẩn và ẩm ướt, tới đáy bình thì nó lại được bọc trong vỏ trứng kia.
Rồi quá trình đó lặp lại lần nữa, vĩnh viễn.
Trên tường có một cái kệ, chứa đầy mấy cái Xoay thời gian với đủ hình dạng ở đó.
Voldemort phát hiện sau chiếc bình pha lê là một cánh cửa, hắn muốn biết sau cánh cửa đó là gì.
Giọng nói lạnh lùng của Croaker chợt vang lên đánh gãy sự tò mò của hắn, “Đây là phòng thời gian, nếu không muốn chết mà không ai biết, tốt nhất đừng có lộn xộn.”
Voldemort cực kỳ ghét cái loại giọng điệu này, nhưng hiện tại thực sự không hợp dùng bùa Tra tấn lắm.
Croaker dẫn Voldemort đến một căn phòng khác chỉ duy nhất có một chiếc bàn.
Ngồi ở đó là một người đàn ông đẹp trai với mái tóc bạc trắng.
“Mời ngồi, cậu Riddle.” Người nọ ôn hòa cười với Voldemort, thấy hắn ngồi xuống rồi mới nói tiếp, “Tôi là Byrd, rất vui khi nhận được đơn của cậu.
Thực ra thì, đã rất lâu rồi không có ai xin vào làm ở Sở Bảo mật cả.
Điều đáng mừng là cậu hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của chúng tôi.
Nhưng trước khi tham gia cùng, cậu phải lập một lời thề đã.”.
Trọng LaiTác giả: D Thiên BàngTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Trọng SinhLucius Malfoy, đời này chuyện ngu xuẩn nhất mi từng làm là gia nhập Tử Thần Thực Tử. Lucius thầm mắng mình, y đã ghét cái cảnh tàn sát không ngừng, y ghét khuôn mặt xấu xí như rắn đó, nhưng y không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục đeo chiếc mặt nạ bạc, cầm đũa phép lên, nhìn ánh xanh chết chóc chiếu vào những khuôn mặt vẫn còn in nguyên nét hoảng sợ. Y là gia chủ của một quý tộc, và là một cỗ máy giết người, cũng bởi vì chủ nhân của y, Chúa tể Hắc ám vĩ đại không chấp nhận sự phản bội, Lucius còn chưa muốn chết. Y biết nếu cứ thế, tử vong chỉ là vấn đề thời gian, nhưng nhà Malfoy không thể tuyệt hậu, nên y quỳ xuống trước mặt người kia, cầu xin hắn đừng tấn công Hogwarts. Ít nhất hãy để y đem Draco về. Nhưng kẻ đó chỉ khinh thường cười nhạo y. Đúng rồi, đúng rồi, Lucius, mi còn cầu mong cái gì? Mi đã sớm không phải trợ thủ đắc lực cho hắn nữa, Malfoy đã thất sủng rồi, mi ngay cả đũa phép của mình còn không có thì hữu dụng gì nữa đây? Tựa như bọn chúng hay nói, chẳng qua là dựa… Abraxas quả nhiên không làm Voldemort thất vọng, khi hắn đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, y vừa vặn đưa tới hai thư giới thiệu từ hai thành viên Liên đoàn Phù thủy, dù cũng phải chờ đến một tuần.(Voldemort không biết, vì hai bức thư này mà y vất vả tiều tụy cả tuần qua).Đem thư lẫn các giấy tờ khác cột vào chân cú mèo gửi đi Sở Bảo mật, chỉ chốc lát sau đã nhận được thư mời hồi âm.Hắn độn thổ đến Bộ Pháp thuật, bước vào thang máy.Cho đến khi bước ra khỏi cửa lưới sắt, trước mặt hắn là hành lang sâu hun hút, duy nhất có một cánh cửa gỗ đen xì.Một pháp sư mặc áo chùng đen đứng cạnh cửa, nhìn thấy Voldemort, anh ta đi tới, nói, “Xin chào, tôi là Croaker.” Giọng anh ta nghe lạnh tanh, vừa trầm vừa khẽ.Voldemort lễ phép gật đầu, “Tom Riddle.”.Truyện Cổ Đại“Tôi dẫn cậu đi xem chung quanh.” Croaker nói xong thì im lặng, xoay người mở cánh cửa gỗ đen xì kia ra, Voldemort theo vào.Đó là một căn phòng hình tròn rất rộng, mọi thứ, kể cả trần nhà cũng màu đen, vách tường kín đặc mười hai cánh cửa giống nhau như đúc cách đều nhau, không có chỉ dẫn gì cũng chẳng có tay đấm cửa.Lơ lửng vài ngọn nến rực lên thứ lửa xanh leo lét, hắt sáng xuống sàn nhà bằng cẩm thạch đen bóng, khiến nó trông thăm thẳm như hồ nước mực.Croaker đứng trước một cửa, liếc Voldemort một cái, rồi đẩy cửa bước vào.Voldemort vừa định vào theo, bất thình lình cửa đã đóng lại.Vách tường hình vòng cung đột ngột xoay tròn, làm không biết đâu là cánh cửa Croaker vừa bước qua.Voldemort nhướn mày, gì đây, khảo nghiệm sao?Hắn nhìn quanh quất, nhận ra rằng dùng mắt thường thì không phân biệt được.Voldemort nhắm mắt lại, dùng chính pháp lực của mình để cảm nhận.Nếu người có thể thấy được pháp thuật trông thế nào, thì sẽ thấy một hàng dài những sợi chỉ năng lượng dừng lại trên một cánh cửa.Hắn mở mắt ra, nhếch môi cười, ung dung bước tới cánh cửa đối diện, mở nó ra.Quả nhiên, Croaker đang đứng đợi hắn ở đó, thấy Voldemort bước vào cũng không biến sắc, dẫn hắn đi tiếp vào trong.Căn phòng này khác hẳn so với căn phòng tối tăm lúc nãy, nó tràn ngập thứ ánh sáng chói lóa nhảy nhót như ánh kim cương.Bất kể là kiểu đồng hồ gì trên đời cũng có ở đây, chúng nó lớn nhỏ khác nhau, có đồng hồ quả lắc to vật vã, có đồng hồ để bàn, có đồng hồ quả quýt, hoặc vắt vẻo treo trên giá sách, hoặc nằm trên những chiếc bàn trải khắp từ đầu đến cuối căn phòng.Chính vì thế mà tiếng tích tắc vĩnh viễn vang dội khắp nơi, như hàng nghìn nhịp chân hành quân chỉnh tề mãi đi không dừng lại.Nguồn gốc của ánh sáng lấp lánh như kim cương ấy nằm ở cuối phòng, là một chiếc bình hình chuông làm bằng pha lê.Nó chỉ hơi thấp hơn Voldemort, được đặt trên một chiếc bàn, bên trong là một luồng xoáy sáng lấp lánh cuồn cuộn.Giữa luồng xoáy ấy là một thứ gì đó rất nhỏ, long lanh như một viên đá quý.Voldemort phát hiện ra đó là con chim ruồi, nhưng nó không phải lúc nào cũng là chim.Cứ như một vòng tuần hoàn, nó biến thành trứng.Khi nó dâng lên trong bình, nó nứt ra và con chim ruồi xuất hiện, tới khi đạt đến đỉnh của chiếc bình pha lê.Nhưng rồi nó rơi xuống, bộ lông trở nên bẩn và ẩm ướt, tới đáy bình thì nó lại được bọc trong vỏ trứng kia.Rồi quá trình đó lặp lại lần nữa, vĩnh viễn.Trên tường có một cái kệ, chứa đầy mấy cái Xoay thời gian với đủ hình dạng ở đó.Voldemort phát hiện sau chiếc bình pha lê là một cánh cửa, hắn muốn biết sau cánh cửa đó là gì.Giọng nói lạnh lùng của Croaker chợt vang lên đánh gãy sự tò mò của hắn, “Đây là phòng thời gian, nếu không muốn chết mà không ai biết, tốt nhất đừng có lộn xộn.”Voldemort cực kỳ ghét cái loại giọng điệu này, nhưng hiện tại thực sự không hợp dùng bùa Tra tấn lắm.Croaker dẫn Voldemort đến một căn phòng khác chỉ duy nhất có một chiếc bàn.Ngồi ở đó là một người đàn ông đẹp trai với mái tóc bạc trắng.“Mời ngồi, cậu Riddle.” Người nọ ôn hòa cười với Voldemort, thấy hắn ngồi xuống rồi mới nói tiếp, “Tôi là Byrd, rất vui khi nhận được đơn của cậu.Thực ra thì, đã rất lâu rồi không có ai xin vào làm ở Sở Bảo mật cả.Điều đáng mừng là cậu hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của chúng tôi.Nhưng trước khi tham gia cùng, cậu phải lập một lời thề đã.”.