Hai thớt ngựa màu đỏ sẫm trên lưng chở một già một trẻ phi nhanh trên con đường nhỏ quanh co, xuyên qua cánh rừng già cây cối rậm rạp, cành lá rườm rà giữa buổi chiều nắng màu vàng nhạt. Đó là một vị lão nhân tuổi trạc thất tuần, mình vận trường y xám, mặt to tai lớn, râu dài đuồn đuột, mắt sáng như hai vì sao, tướng mạo phi phàm và ả thiếu nữ vận xiêm y màu thúy lục, tuổi trạc mười sáu mười bảy, tư dung khác phàm, đúng là một trang tuyệt thế mỹ nhân. Hai thớt ngựa một trước một sau cách nhau khoảng năm sáu trượng, tám vó dồn dập trên đường thiên lý. Vào sâu trong cánh rừng già, hai thớt ngựa vừa quẹo qua một khúc quanh có nhiều cây cổ thụ cành lá đặc dày… Bỗng, nhiều vật ly ti đen sì từ cành cây bắn vào người lão nhân vận trường xám không nghe tiếng động. Lão nhân vận trường xám rú lên một tiếng, lảo đảo trên lưng ngựa rồi lộn nhào xuống đất. Lão nằm bất động. Ả thiếu nữ vận lam y trông thấy kinh hãi dừng phắt ngựa lại bên đường, nhảy xuống, chạy tới đỡ lão nhân vận trường xám, miệng…
Chương 51: Chiếc bóng bí mật
Tiểu Sát Tinh 2Tác giả: Giả Cổ LongTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngHai thớt ngựa màu đỏ sẫm trên lưng chở một già một trẻ phi nhanh trên con đường nhỏ quanh co, xuyên qua cánh rừng già cây cối rậm rạp, cành lá rườm rà giữa buổi chiều nắng màu vàng nhạt. Đó là một vị lão nhân tuổi trạc thất tuần, mình vận trường y xám, mặt to tai lớn, râu dài đuồn đuột, mắt sáng như hai vì sao, tướng mạo phi phàm và ả thiếu nữ vận xiêm y màu thúy lục, tuổi trạc mười sáu mười bảy, tư dung khác phàm, đúng là một trang tuyệt thế mỹ nhân. Hai thớt ngựa một trước một sau cách nhau khoảng năm sáu trượng, tám vó dồn dập trên đường thiên lý. Vào sâu trong cánh rừng già, hai thớt ngựa vừa quẹo qua một khúc quanh có nhiều cây cổ thụ cành lá đặc dày… Bỗng, nhiều vật ly ti đen sì từ cành cây bắn vào người lão nhân vận trường xám không nghe tiếng động. Lão nhân vận trường xám rú lên một tiếng, lảo đảo trên lưng ngựa rồi lộn nhào xuống đất. Lão nằm bất động. Ả thiếu nữ vận lam y trông thấy kinh hãi dừng phắt ngựa lại bên đường, nhảy xuống, chạy tới đỡ lão nhân vận trường xám, miệng… –—La Yến đáp:- Lão Ô Sào dược sư vì muốn độc quyền về kịch độc Đoan Trường thảo nên sai thuộc hạ sát hại Hắc Lợi lão nhân và phá huỷ khu trồng kịch độc của đối phương.Tần Bảo mở mắt lớn lên:- Lão Ô Sào dược sư sát hại Hắc Lợi lão nhân và phá huỷ để độc quyền về kịch độc Đoạn Trường thảo để làm gì, hành động như thế có dem lại lợi ích gì cho lão ?La Yến cười khúc khích:- Chuyện như vậy mà Tần ca ca chưa hiểu ư ?Tần Bảo lắc đầu:- Tại hạ chưa hiểu. La cô nương hãy nói cho tại hạ nghe.- Lão Ô Sào dược sư độc quyền về kịch độc Đoạn Trường thảo để bán với một giá cao hơn, Tần ca ca hiểu chưa ?Tần Bảo gật gù:- À... ra là vậy.Chàng trỏ gói Đoạn Trường thảo trong tay La Yến:- La cô nương, một gói kịch độc Đoạn Trường thảo cô nương đang cầm trong tay giá trị là bao nhiêu ?- Trước kia một cái gói Đoạn Trường thảo này trị giá mười hai hạt Minh châu to bằng mắt rồng, nhưng từ khi Hắc Lợi lão nhân chết rồi, lão Ô Sào Dược Sư tăng vọt lên hai mươi bốn hạt Minh châu.Tần Bảo vô cùng sửng sốt, bởi không ngờ kịch độc Đoan trường thảo chỉ là một loại lá cây lại quý hơn cả bảo ngọc trân châu như thế. Nó lại là nguồn lợi lớn lao cho kẻ trồng ra nó.Tần Bảo phăng tới:- La cô nương, ngoài hai chỗ Hắc Lợi lão nhân và Ô Sào dược sư trồng kịch độc Đoạn Trường thảo không còn nơi nào trồng nó nữa phải không ?La Yến gật đầu:- Đúng vậy, chỉ vì kịch độc Đoạn Trường thảo không có trái hoặc sinh chồi khiến không thể gieo trồng được, lại nữa nơi trồng nó phải là vùng đất tuyết băng lạnh quanh năm, nó mới sống được, vì vậy ngoài hai nơi đó trên giang hồ chẳng còn nơi nào trồng được.- La cô nương, có phải Đoạn Hồn giáo cũng lấy kịch độc Đoạn Trường thảo của lão Ô Sào Dược Sư không ?- Đúng vậy, trước kia Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo sai người đi lấy Đoạn Trường thảo từ chỗ Hắc Lợi lão nhân nhưng nay cũng phải tới lấy kịch độc của Ô Sào Dược Sư giống như gia gia vậy.Tần Bảo nhủ thầm:- Được rồi. Nay mai ta sẽ tới núi Lao sơn phá huỷ cánh vườn trồng kịch độc Đoạn Trường thảo của lão Ô Sào dược sư, xem bọn Đoạn Hồn giáo sẽ lấy gì chế tạo ra ám khí Đoạn Hồn giáo sát hại người.Nhận ra câu chuyện về lai lịch kịch độc Đoạn Trường thảo đã đầy đủ. Tần Bảo trỏ cái gói trong tay La Yến hỏi:- La cô nương có thể cho ta hạ xem qua Đoạn Trường thảo trong cái gói kia được không ?La Yến gật đầu:- Tần ca ca muốn xem tất nhiên là phải được. Tiểu muội sẽ mở cái gói ra cho ca ca xem.La Yến bước tới sát trước mặt Tần Bảo, từ từ mở cái gói ra trao cho chàng:- Tần ca ca hãy xem cho kỹ đi, kịch độc Đoạn Trường thảo là những chiếc lá như thế.Tần Bảo tiếp lấy cái gói trong tay La Yến, đưa mắt nhìn vào thì thấy đó là những chiếc lá li ti, màu đen như mực, bốc khí lạnh ghê người.Chàng khẽ than:- Quả là một loại kịch độc tối thượng.La Yến cười khúc khích:- Lúc nào Tần ca ca muốn giết kẻ thù, ca ca chỉ cần một lá Đoạn Trường thảo là tên đó phải chết ngay.Tần Bảo lắc đầu:- Tại hạ không có ý đó bởi vì từ trước tới nay chưa bao giờ tại hạ dủng ám khí. Tần Bảo gói cái gói lại trao cho La Yến:- Tại hạ xin giao hoàn lại cho La cô nương.La Yến chìa tay ra nhưng chưa kịp tiếp lấy cái gói, bỗng rú lên một tiếng ngã ra.Tần Bảo kinh hãi kêu lên:- Cô nương...Một tay cầm cái gói Đoạn Trường thảo, tay kia Tần Bảo đỡ lấy thân hình La Yến ôm chặt.Nhìn đôi mắt La Yến đã nhắm nghiền. Tần Bảo hốt hoảng:- Cô nương... cô nương tỉnh lại...Theo Tần Bảo nghĩ La Yến vừa bị trúng nhằm kịch độc Đoạn Trường thảo nên ngã lăn ra.Nhưng bỗng Tần Bảo phát giác ra phía sau lưng La Yến một ngọn tiểu phi dao cắm ngập, máu ri rỉ chảy ra.Đúng lúc đó, có một chiếc bóng từ phía sau gốc tùng lớn xuất hiện phóng đi nhanh như loài ma quỷ.Lúc này trời đã hoàng hôn, phần vì đang kinh hoàng vì ngọn tiểu phi đao đang cắm ngập trên lưng La Yến, Tần Bảo không nhận ra chiếc bóng bí mật vừa phóng đi.***
–—
La Yến đáp:
- Lão Ô Sào dược sư vì muốn độc quyền về kịch độc Đoan Trường thảo nên sai thuộc hạ sát hại Hắc Lợi lão nhân và phá huỷ khu trồng kịch độc của đối phương.
Tần Bảo mở mắt lớn lên:
- Lão Ô Sào dược sư sát hại Hắc Lợi lão nhân và phá huỷ để độc quyền về kịch độc Đoạn Trường thảo để làm gì, hành động như thế có dem lại lợi ích gì cho lão ?
La Yến cười khúc khích:
- Chuyện như vậy mà Tần ca ca chưa hiểu ư ?
Tần Bảo lắc đầu:
- Tại hạ chưa hiểu. La cô nương hãy nói cho tại hạ nghe.
- Lão Ô Sào dược sư độc quyền về kịch độc Đoạn Trường thảo để bán với một giá cao hơn, Tần ca ca hiểu chưa ?
Tần Bảo gật gù:
- À... ra là vậy.
Chàng trỏ gói Đoạn Trường thảo trong tay La Yến:
- La cô nương, một gói kịch độc Đoạn Trường thảo cô nương đang cầm trong tay giá trị là bao nhiêu ?
- Trước kia một cái gói Đoạn Trường thảo này trị giá mười hai hạt Minh châu to bằng mắt rồng, nhưng từ khi Hắc Lợi lão nhân chết rồi, lão Ô Sào Dược Sư tăng vọt lên hai mươi bốn hạt Minh châu.
Tần Bảo vô cùng sửng sốt, bởi không ngờ kịch độc Đoan trường thảo chỉ là một loại lá cây lại quý hơn cả bảo ngọc trân châu như thế. Nó lại là nguồn lợi lớn lao cho kẻ trồng ra nó.
Tần Bảo phăng tới:
- La cô nương, ngoài hai chỗ Hắc Lợi lão nhân và Ô Sào dược sư trồng kịch độc Đoạn Trường thảo không còn nơi nào trồng nó nữa phải không ?
La Yến gật đầu:
- Đúng vậy, chỉ vì kịch độc Đoạn Trường thảo không có trái hoặc sinh chồi khiến không thể gieo trồng được, lại nữa nơi trồng nó phải là vùng đất tuyết băng lạnh quanh năm, nó mới sống được, vì vậy ngoài hai nơi đó trên giang hồ chẳng còn nơi nào trồng được.
- La cô nương, có phải Đoạn Hồn giáo cũng lấy kịch độc Đoạn Trường thảo của lão Ô Sào Dược Sư không ?
- Đúng vậy, trước kia Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo sai người đi lấy Đoạn Trường thảo từ chỗ Hắc Lợi lão nhân nhưng nay cũng phải tới lấy kịch độc của Ô Sào Dược Sư giống như gia gia vậy.
Tần Bảo nhủ thầm:
- Được rồi. Nay mai ta sẽ tới núi Lao sơn phá huỷ cánh vườn trồng kịch độc Đoạn Trường thảo của lão Ô Sào dược sư, xem bọn Đoạn Hồn giáo sẽ lấy gì chế tạo ra ám khí Đoạn Hồn giáo sát hại người.
Nhận ra câu chuyện về lai lịch kịch độc Đoạn Trường thảo đã đầy đủ. Tần Bảo trỏ cái gói trong tay La Yến hỏi:
- La cô nương có thể cho ta hạ xem qua Đoạn Trường thảo trong cái gói kia được không ?
La Yến gật đầu:
- Tần ca ca muốn xem tất nhiên là phải được. Tiểu muội sẽ mở cái gói ra cho ca ca xem.
La Yến bước tới sát trước mặt Tần Bảo, từ từ mở cái gói ra trao cho chàng:
- Tần ca ca hãy xem cho kỹ đi, kịch độc Đoạn Trường thảo là những chiếc lá như thế.
Tần Bảo tiếp lấy cái gói trong tay La Yến, đưa mắt nhìn vào thì thấy đó là những chiếc lá li ti, màu đen như mực, bốc khí lạnh ghê người.
Chàng khẽ than:
- Quả là một loại kịch độc tối thượng.
La Yến cười khúc khích:
- Lúc nào Tần ca ca muốn giết kẻ thù, ca ca chỉ cần một lá Đoạn Trường thảo là tên đó phải chết ngay.
Tần Bảo lắc đầu:
- Tại hạ không có ý đó bởi vì từ trước tới nay chưa bao giờ tại hạ dủng ám khí. Tần Bảo gói cái gói lại trao cho La Yến:
- Tại hạ xin giao hoàn lại cho La cô nương.
La Yến chìa tay ra nhưng chưa kịp tiếp lấy cái gói, bỗng rú lên một tiếng ngã ra.
Tần Bảo kinh hãi kêu lên:
- Cô nương...
Một tay cầm cái gói Đoạn Trường thảo, tay kia Tần Bảo đỡ lấy thân hình La Yến ôm chặt.
Nhìn đôi mắt La Yến đã nhắm nghiền. Tần Bảo hốt hoảng:
- Cô nương... cô nương tỉnh lại...
Theo Tần Bảo nghĩ La Yến vừa bị trúng nhằm kịch độc Đoạn Trường thảo nên ngã lăn ra.
Nhưng bỗng Tần Bảo phát giác ra phía sau lưng La Yến một ngọn tiểu phi dao cắm ngập, máu ri rỉ chảy ra.
Đúng lúc đó, có một chiếc bóng từ phía sau gốc tùng lớn xuất hiện phóng đi nhanh như loài ma quỷ.
Lúc này trời đã hoàng hôn, phần vì đang kinh hoàng vì ngọn tiểu phi đao đang cắm ngập trên lưng La Yến, Tần Bảo không nhận ra chiếc bóng bí mật vừa phóng đi.
***
Tiểu Sát Tinh 2Tác giả: Giả Cổ LongTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngHai thớt ngựa màu đỏ sẫm trên lưng chở một già một trẻ phi nhanh trên con đường nhỏ quanh co, xuyên qua cánh rừng già cây cối rậm rạp, cành lá rườm rà giữa buổi chiều nắng màu vàng nhạt. Đó là một vị lão nhân tuổi trạc thất tuần, mình vận trường y xám, mặt to tai lớn, râu dài đuồn đuột, mắt sáng như hai vì sao, tướng mạo phi phàm và ả thiếu nữ vận xiêm y màu thúy lục, tuổi trạc mười sáu mười bảy, tư dung khác phàm, đúng là một trang tuyệt thế mỹ nhân. Hai thớt ngựa một trước một sau cách nhau khoảng năm sáu trượng, tám vó dồn dập trên đường thiên lý. Vào sâu trong cánh rừng già, hai thớt ngựa vừa quẹo qua một khúc quanh có nhiều cây cổ thụ cành lá đặc dày… Bỗng, nhiều vật ly ti đen sì từ cành cây bắn vào người lão nhân vận trường xám không nghe tiếng động. Lão nhân vận trường xám rú lên một tiếng, lảo đảo trên lưng ngựa rồi lộn nhào xuống đất. Lão nằm bất động. Ả thiếu nữ vận lam y trông thấy kinh hãi dừng phắt ngựa lại bên đường, nhảy xuống, chạy tới đỡ lão nhân vận trường xám, miệng… –—La Yến đáp:- Lão Ô Sào dược sư vì muốn độc quyền về kịch độc Đoan Trường thảo nên sai thuộc hạ sát hại Hắc Lợi lão nhân và phá huỷ khu trồng kịch độc của đối phương.Tần Bảo mở mắt lớn lên:- Lão Ô Sào dược sư sát hại Hắc Lợi lão nhân và phá huỷ để độc quyền về kịch độc Đoạn Trường thảo để làm gì, hành động như thế có dem lại lợi ích gì cho lão ?La Yến cười khúc khích:- Chuyện như vậy mà Tần ca ca chưa hiểu ư ?Tần Bảo lắc đầu:- Tại hạ chưa hiểu. La cô nương hãy nói cho tại hạ nghe.- Lão Ô Sào dược sư độc quyền về kịch độc Đoạn Trường thảo để bán với một giá cao hơn, Tần ca ca hiểu chưa ?Tần Bảo gật gù:- À... ra là vậy.Chàng trỏ gói Đoạn Trường thảo trong tay La Yến:- La cô nương, một gói kịch độc Đoạn Trường thảo cô nương đang cầm trong tay giá trị là bao nhiêu ?- Trước kia một cái gói Đoạn Trường thảo này trị giá mười hai hạt Minh châu to bằng mắt rồng, nhưng từ khi Hắc Lợi lão nhân chết rồi, lão Ô Sào Dược Sư tăng vọt lên hai mươi bốn hạt Minh châu.Tần Bảo vô cùng sửng sốt, bởi không ngờ kịch độc Đoan trường thảo chỉ là một loại lá cây lại quý hơn cả bảo ngọc trân châu như thế. Nó lại là nguồn lợi lớn lao cho kẻ trồng ra nó.Tần Bảo phăng tới:- La cô nương, ngoài hai chỗ Hắc Lợi lão nhân và Ô Sào dược sư trồng kịch độc Đoạn Trường thảo không còn nơi nào trồng nó nữa phải không ?La Yến gật đầu:- Đúng vậy, chỉ vì kịch độc Đoạn Trường thảo không có trái hoặc sinh chồi khiến không thể gieo trồng được, lại nữa nơi trồng nó phải là vùng đất tuyết băng lạnh quanh năm, nó mới sống được, vì vậy ngoài hai nơi đó trên giang hồ chẳng còn nơi nào trồng được.- La cô nương, có phải Đoạn Hồn giáo cũng lấy kịch độc Đoạn Trường thảo của lão Ô Sào Dược Sư không ?- Đúng vậy, trước kia Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo sai người đi lấy Đoạn Trường thảo từ chỗ Hắc Lợi lão nhân nhưng nay cũng phải tới lấy kịch độc của Ô Sào Dược Sư giống như gia gia vậy.Tần Bảo nhủ thầm:- Được rồi. Nay mai ta sẽ tới núi Lao sơn phá huỷ cánh vườn trồng kịch độc Đoạn Trường thảo của lão Ô Sào dược sư, xem bọn Đoạn Hồn giáo sẽ lấy gì chế tạo ra ám khí Đoạn Hồn giáo sát hại người.Nhận ra câu chuyện về lai lịch kịch độc Đoạn Trường thảo đã đầy đủ. Tần Bảo trỏ cái gói trong tay La Yến hỏi:- La cô nương có thể cho ta hạ xem qua Đoạn Trường thảo trong cái gói kia được không ?La Yến gật đầu:- Tần ca ca muốn xem tất nhiên là phải được. Tiểu muội sẽ mở cái gói ra cho ca ca xem.La Yến bước tới sát trước mặt Tần Bảo, từ từ mở cái gói ra trao cho chàng:- Tần ca ca hãy xem cho kỹ đi, kịch độc Đoạn Trường thảo là những chiếc lá như thế.Tần Bảo tiếp lấy cái gói trong tay La Yến, đưa mắt nhìn vào thì thấy đó là những chiếc lá li ti, màu đen như mực, bốc khí lạnh ghê người.Chàng khẽ than:- Quả là một loại kịch độc tối thượng.La Yến cười khúc khích:- Lúc nào Tần ca ca muốn giết kẻ thù, ca ca chỉ cần một lá Đoạn Trường thảo là tên đó phải chết ngay.Tần Bảo lắc đầu:- Tại hạ không có ý đó bởi vì từ trước tới nay chưa bao giờ tại hạ dủng ám khí. Tần Bảo gói cái gói lại trao cho La Yến:- Tại hạ xin giao hoàn lại cho La cô nương.La Yến chìa tay ra nhưng chưa kịp tiếp lấy cái gói, bỗng rú lên một tiếng ngã ra.Tần Bảo kinh hãi kêu lên:- Cô nương...Một tay cầm cái gói Đoạn Trường thảo, tay kia Tần Bảo đỡ lấy thân hình La Yến ôm chặt.Nhìn đôi mắt La Yến đã nhắm nghiền. Tần Bảo hốt hoảng:- Cô nương... cô nương tỉnh lại...Theo Tần Bảo nghĩ La Yến vừa bị trúng nhằm kịch độc Đoạn Trường thảo nên ngã lăn ra.Nhưng bỗng Tần Bảo phát giác ra phía sau lưng La Yến một ngọn tiểu phi dao cắm ngập, máu ri rỉ chảy ra.Đúng lúc đó, có một chiếc bóng từ phía sau gốc tùng lớn xuất hiện phóng đi nhanh như loài ma quỷ.Lúc này trời đã hoàng hôn, phần vì đang kinh hoàng vì ngọn tiểu phi đao đang cắm ngập trên lưng La Yến, Tần Bảo không nhận ra chiếc bóng bí mật vừa phóng đi.***