Cát vàng mênh mông dính liền với chân trời xa thẳm, không hề nhìn thấy một rặng cây xanh. Gió thổi ào ạt, sóng cát cuồn cuộn giữa một chốn khô khan, không hề có một khe nước nhỏ. Giữa sa mạc Đại Qua Bích mênh mông có hai bóng người đang từ từ di động.
Trời sắp sang xuân, đã gần ngày Tết Nguyên Đán, khí hậu nơi Thành Bải Đinh rất lạnh.
Ngồi trong thạch lao, quay mặt vào vách, gã tử tội có vẻ trầm mặc. Y như thể chiêm nghiệm lại mình trong sự im lặng, cô tịch. Lỗ tai của y khẽ giật nhẹ như thể nghe được tiếng động gì đó.
Hàm Đan trấn trong con mưa chiều tầm tã. Trong tiết trời đó, Hàm Đan như thể khoác một chiếc áo buồn tênh, vắng ngắt. Bầu trời kia trùng với một con người danh chấn khắp võ lâm Trung Nguyên đang nằm trên chiếc tràng kỷ “Lâm tử”, đó là Võ lâm Minh chủ Trương Kiệt.
Đầu giờ Dậu, ánh tà dương càng nhuộm đỏ những chiếc lá phong cuối thu, hệt như lửa, cũng hệt như máu. Một ngôi nhà lá nằm cạnh rừng phong, yên ắng không một bóng người. Trước ngôi nhà lá có một con sông nhỏ, rộng chừng hơn trượng.
Gạch ngói khắp nơi chồng chất ngổn ngang, bốn bức tường đổ gục trên những đống tro tàn, tùng bác ngã nằm la liệt, cỏ xanh đổi thành màu xám, đó đây rải rác những vết máu đen sì dưới ánh nắng chiều hiu hắt càng tăng thêm phần ảm đạm thê lương. - Vút!
Núi cao chót vót, xuyên thủng mây xanh. Rừng bát ngát xum xuê. Tuyết phủ khắp vòm cãy đỉnh núi, phóng mắt nhìn quanh chỉ thấy một màu trắng xóa. Trời rét, đất lạnh, chim thú tuyệt tích, yên ắng không một tiếng động, nơi đây chính là Thiên Sơn.
Trong màn mưa phùn của tiết trời lập xuân. Tiết trời của sự sinh sôi những mầm sống mới, nhưng chính bầu trời u ám lại khiến cho Dương Chân trở nên ảm đạm. Dương Châu khoát lên đầu bầu trời ảm đạm, mặc dù vậy tại "Bích Hoa Lâu" vẫn nhộn nhịp.