Tác giả:

Hai thớt ngựa màu đỏ sẫm trên lưng chở một già một trẻ phi nhanh trên con đường nhỏ quanh co, xuyên qua cánh rừng già cây cối rậm rạp, cành lá rườm rà giữa buổi chiều nắng màu vàng nhạt. Đó là một vị lão nhân tuổi trạc thất tuần, mình vận trường y xám, mặt to tai lớn, râu dài đuồn đuột, mắt sáng như hai vì sao, tướng mạo phi phàm và ả thiếu nữ vận xiêm y màu thúy lục, tuổi trạc mười sáu mười bảy, tư dung khác phàm, đúng là một trang tuyệt thế mỹ nhân. Hai thớt ngựa một trước một sau cách nhau khoảng năm sáu trượng, tám vó dồn dập trên đường thiên lý. Vào sâu trong cánh rừng già, hai thớt ngựa vừa quẹo qua một khúc quanh có nhiều cây cổ thụ cành lá đặc dày… Bỗng, nhiều vật ly ti đen sì từ cành cây bắn vào người lão nhân vận trường xám không nghe tiếng động. Lão nhân vận trường xám rú lên một tiếng, lảo đảo trên lưng ngựa rồi lộn nhào xuống đất. Lão nằm bất động. Ả thiếu nữ vận lam y trông thấy kinh hãi dừng phắt ngựa lại bên đường, nhảy xuống, chạy tới đỡ lão nhân vận trường xám, miệng…

Chương 109: Lời tâm huyết cuối cùng

Tiểu Sát Tinh 2Tác giả: Giả Cổ LongTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngHai thớt ngựa màu đỏ sẫm trên lưng chở một già một trẻ phi nhanh trên con đường nhỏ quanh co, xuyên qua cánh rừng già cây cối rậm rạp, cành lá rườm rà giữa buổi chiều nắng màu vàng nhạt. Đó là một vị lão nhân tuổi trạc thất tuần, mình vận trường y xám, mặt to tai lớn, râu dài đuồn đuột, mắt sáng như hai vì sao, tướng mạo phi phàm và ả thiếu nữ vận xiêm y màu thúy lục, tuổi trạc mười sáu mười bảy, tư dung khác phàm, đúng là một trang tuyệt thế mỹ nhân. Hai thớt ngựa một trước một sau cách nhau khoảng năm sáu trượng, tám vó dồn dập trên đường thiên lý. Vào sâu trong cánh rừng già, hai thớt ngựa vừa quẹo qua một khúc quanh có nhiều cây cổ thụ cành lá đặc dày… Bỗng, nhiều vật ly ti đen sì từ cành cây bắn vào người lão nhân vận trường xám không nghe tiếng động. Lão nhân vận trường xám rú lên một tiếng, lảo đảo trên lưng ngựa rồi lộn nhào xuống đất. Lão nằm bất động. Ả thiếu nữ vận lam y trông thấy kinh hãi dừng phắt ngựa lại bên đường, nhảy xuống, chạy tới đỡ lão nhân vận trường xám, miệng… –—Nhưng lời tối nghĩa lờ mờ của Lữ Trường Thanh khiến cho Tần Bảo hoang mang nghi hoặc.Chỉ vì chàng nhận rõ điều này rất thành thật với chàng chẳng chút giả dối. Những lời nàng tiết lộ với chàng như những lời tâm huyết sau cùng trước lúc biệt ly khiến Tần Bảo nghe nao nao trong lòng, nhìn Lữ Trường Thanh bằng ánh mắt chan chứa tình niệm.Chàng nghĩ thầm:- Những lời Lữ Trường Thanh nói có lý, chắc chắn có điều trắc ẩn bên trong chứ chẳng không?Tần Bảo lại tự hỏi:- Nhưng Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo là ai, tại sao Lữ Trường Thanh lại giấu giếm tên thật của mẫu thân nàng? Lại bảo ta dù có đánh thắng cũng không phải, biết hành động như thế nào cho ổn. Có nghĩa là ta không giết nổi kẻ thù. Vậy là sao?Tần Bảo nghĩ mãi vẫn không tìm được giải đáp nào cho đúng nghĩa.Chàng đứng im bất động như hóa đá.Nhìn ánh nắng đã tắt từ lâu, Lữ Trường Thanh giật mình trở về thực tế:Nàng nói mau:- Bây giờ ta phải trở về bản giáo phục mệnh mẫu thân, kẻo mẫu thân nghi ngờ ta có liên hệ với ngươi do lão chấp pháp Cực Hình đường tâu rõ, sẽ gây trở ngại cho ta trong chuyện ra đi ở sau này.Nàng nhìn chàng:- Còn chàng hãy rời khỏ hang động này tức khắc, nơi đây rất gần bản doanh của Đoạn Hồn giáo, bọn giáo đồ của ta kéo tới bất ngờ sẽ gây một trận đại ác chiến tại đây, ta khó lòng xử sự.Lữ Trường Thanh nhìn Tần Bảo thật dài, ánh mắt long lanh những ngấn lệ như không nỡ chia tay.Sau đó nàng buông hơi thở nhẹ phóng mình đi nhanh như làn khói tỏa.Tần Bảo nhìn theo chiếc bóng yêu kiều diễm lệ của Lữ Trường Thanh cho tới khi hút dạng, bất giác chàng buông tiếng thở dài buồn bã.Chàng lẩm bẩm một mình;- Nàng yêu ta một cách chân thành, tha thiết bất chấp sự sinh tử vì ta, đúng ra ta phải đáp lại ân tình của nàng, nhưng hiện nay ta đã có vị hôn thê Mộ Anh rồi biết phải làm sao đây. Ôi oan nghiệp!Tần Bảo than thở một hồi, buồn rầu leo lên lưng ngựa rời khỏi hang động ra đi, mãi nghĩ đến Lữ Trường Thanh trong lòng bâng khuâng xót xa không tả…***

–—

Nhưng lời tối nghĩa lờ mờ của Lữ Trường Thanh khiến cho Tần Bảo hoang mang nghi hoặc.

Chỉ vì chàng nhận rõ điều này rất thành thật với chàng chẳng chút giả dối. Những lời nàng tiết lộ với chàng như những lời tâm huyết sau cùng trước lúc biệt ly khiến Tần Bảo nghe nao nao trong lòng, nhìn Lữ Trường Thanh bằng ánh mắt chan chứa tình niệm.

Chàng nghĩ thầm:

- Những lời Lữ Trường Thanh nói có lý, chắc chắn có điều trắc ẩn bên trong chứ chẳng không?

Tần Bảo lại tự hỏi:

- Nhưng Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo là ai, tại sao Lữ Trường Thanh lại giấu giếm tên thật của mẫu thân nàng? Lại bảo ta dù có đánh thắng cũng không phải, biết hành động như thế nào cho ổn. Có nghĩa là ta không giết nổi kẻ thù. Vậy là sao?

Tần Bảo nghĩ mãi vẫn không tìm được giải đáp nào cho đúng nghĩa.

Chàng đứng im bất động như hóa đá.

Nhìn ánh nắng đã tắt từ lâu, Lữ Trường Thanh giật mình trở về thực tế:

Nàng nói mau:

- Bây giờ ta phải trở về bản giáo phục mệnh mẫu thân, kẻo mẫu thân nghi ngờ ta có liên hệ với ngươi do lão chấp pháp Cực Hình đường tâu rõ, sẽ gây trở ngại cho ta trong chuyện ra đi ở sau này.

Nàng nhìn chàng:

- Còn chàng hãy rời khỏ hang động này tức khắc, nơi đây rất gần bản doanh của Đoạn Hồn giáo, bọn giáo đồ của ta kéo tới bất ngờ sẽ gây một trận đại ác chiến tại đây, ta khó lòng xử sự.

Lữ Trường Thanh nhìn Tần Bảo thật dài, ánh mắt long lanh những ngấn lệ như không nỡ chia tay.

Sau đó nàng buông hơi thở nhẹ phóng mình đi nhanh như làn khói tỏa.

Tần Bảo nhìn theo chiếc bóng yêu kiều diễm lệ của Lữ Trường Thanh cho tới khi hút dạng, bất giác chàng buông tiếng thở dài buồn bã.

Chàng lẩm bẩm một mình;

- Nàng yêu ta một cách chân thành, tha thiết bất chấp sự sinh tử vì ta, đúng ra ta phải đáp lại ân tình của nàng, nhưng hiện nay ta đã có vị hôn thê Mộ Anh rồi biết phải làm sao đây. Ôi oan nghiệp!

Tần Bảo than thở một hồi, buồn rầu leo lên lưng ngựa rời khỏi hang động ra đi, mãi nghĩ đến Lữ Trường Thanh trong lòng bâng khuâng xót xa không tả…

***

Tiểu Sát Tinh 2Tác giả: Giả Cổ LongTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngHai thớt ngựa màu đỏ sẫm trên lưng chở một già một trẻ phi nhanh trên con đường nhỏ quanh co, xuyên qua cánh rừng già cây cối rậm rạp, cành lá rườm rà giữa buổi chiều nắng màu vàng nhạt. Đó là một vị lão nhân tuổi trạc thất tuần, mình vận trường y xám, mặt to tai lớn, râu dài đuồn đuột, mắt sáng như hai vì sao, tướng mạo phi phàm và ả thiếu nữ vận xiêm y màu thúy lục, tuổi trạc mười sáu mười bảy, tư dung khác phàm, đúng là một trang tuyệt thế mỹ nhân. Hai thớt ngựa một trước một sau cách nhau khoảng năm sáu trượng, tám vó dồn dập trên đường thiên lý. Vào sâu trong cánh rừng già, hai thớt ngựa vừa quẹo qua một khúc quanh có nhiều cây cổ thụ cành lá đặc dày… Bỗng, nhiều vật ly ti đen sì từ cành cây bắn vào người lão nhân vận trường xám không nghe tiếng động. Lão nhân vận trường xám rú lên một tiếng, lảo đảo trên lưng ngựa rồi lộn nhào xuống đất. Lão nằm bất động. Ả thiếu nữ vận lam y trông thấy kinh hãi dừng phắt ngựa lại bên đường, nhảy xuống, chạy tới đỡ lão nhân vận trường xám, miệng… –—Nhưng lời tối nghĩa lờ mờ của Lữ Trường Thanh khiến cho Tần Bảo hoang mang nghi hoặc.Chỉ vì chàng nhận rõ điều này rất thành thật với chàng chẳng chút giả dối. Những lời nàng tiết lộ với chàng như những lời tâm huyết sau cùng trước lúc biệt ly khiến Tần Bảo nghe nao nao trong lòng, nhìn Lữ Trường Thanh bằng ánh mắt chan chứa tình niệm.Chàng nghĩ thầm:- Những lời Lữ Trường Thanh nói có lý, chắc chắn có điều trắc ẩn bên trong chứ chẳng không?Tần Bảo lại tự hỏi:- Nhưng Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo là ai, tại sao Lữ Trường Thanh lại giấu giếm tên thật của mẫu thân nàng? Lại bảo ta dù có đánh thắng cũng không phải, biết hành động như thế nào cho ổn. Có nghĩa là ta không giết nổi kẻ thù. Vậy là sao?Tần Bảo nghĩ mãi vẫn không tìm được giải đáp nào cho đúng nghĩa.Chàng đứng im bất động như hóa đá.Nhìn ánh nắng đã tắt từ lâu, Lữ Trường Thanh giật mình trở về thực tế:Nàng nói mau:- Bây giờ ta phải trở về bản giáo phục mệnh mẫu thân, kẻo mẫu thân nghi ngờ ta có liên hệ với ngươi do lão chấp pháp Cực Hình đường tâu rõ, sẽ gây trở ngại cho ta trong chuyện ra đi ở sau này.Nàng nhìn chàng:- Còn chàng hãy rời khỏ hang động này tức khắc, nơi đây rất gần bản doanh của Đoạn Hồn giáo, bọn giáo đồ của ta kéo tới bất ngờ sẽ gây một trận đại ác chiến tại đây, ta khó lòng xử sự.Lữ Trường Thanh nhìn Tần Bảo thật dài, ánh mắt long lanh những ngấn lệ như không nỡ chia tay.Sau đó nàng buông hơi thở nhẹ phóng mình đi nhanh như làn khói tỏa.Tần Bảo nhìn theo chiếc bóng yêu kiều diễm lệ của Lữ Trường Thanh cho tới khi hút dạng, bất giác chàng buông tiếng thở dài buồn bã.Chàng lẩm bẩm một mình;- Nàng yêu ta một cách chân thành, tha thiết bất chấp sự sinh tử vì ta, đúng ra ta phải đáp lại ân tình của nàng, nhưng hiện nay ta đã có vị hôn thê Mộ Anh rồi biết phải làm sao đây. Ôi oan nghiệp!Tần Bảo than thở một hồi, buồn rầu leo lên lưng ngựa rời khỏi hang động ra đi, mãi nghĩ đến Lữ Trường Thanh trong lòng bâng khuâng xót xa không tả…***

Chương 109: Lời tâm huyết cuối cùng