Tác giả:

Hai thớt ngựa màu đỏ sẫm trên lưng chở một già một trẻ phi nhanh trên con đường nhỏ quanh co, xuyên qua cánh rừng già cây cối rậm rạp, cành lá rườm rà giữa buổi chiều nắng màu vàng nhạt. Đó là một vị lão nhân tuổi trạc thất tuần, mình vận trường y xám, mặt to tai lớn, râu dài đuồn đuột, mắt sáng như hai vì sao, tướng mạo phi phàm và ả thiếu nữ vận xiêm y màu thúy lục, tuổi trạc mười sáu mười bảy, tư dung khác phàm, đúng là một trang tuyệt thế mỹ nhân. Hai thớt ngựa một trước một sau cách nhau khoảng năm sáu trượng, tám vó dồn dập trên đường thiên lý. Vào sâu trong cánh rừng già, hai thớt ngựa vừa quẹo qua một khúc quanh có nhiều cây cổ thụ cành lá đặc dày… Bỗng, nhiều vật ly ti đen sì từ cành cây bắn vào người lão nhân vận trường xám không nghe tiếng động. Lão nhân vận trường xám rú lên một tiếng, lảo đảo trên lưng ngựa rồi lộn nhào xuống đất. Lão nằm bất động. Ả thiếu nữ vận lam y trông thấy kinh hãi dừng phắt ngựa lại bên đường, nhảy xuống, chạy tới đỡ lão nhân vận trường xám, miệng…

Chương 120: Dĩ đào vi thượng

Tiểu Sát Tinh 2Tác giả: Giả Cổ LongTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngHai thớt ngựa màu đỏ sẫm trên lưng chở một già một trẻ phi nhanh trên con đường nhỏ quanh co, xuyên qua cánh rừng già cây cối rậm rạp, cành lá rườm rà giữa buổi chiều nắng màu vàng nhạt. Đó là một vị lão nhân tuổi trạc thất tuần, mình vận trường y xám, mặt to tai lớn, râu dài đuồn đuột, mắt sáng như hai vì sao, tướng mạo phi phàm và ả thiếu nữ vận xiêm y màu thúy lục, tuổi trạc mười sáu mười bảy, tư dung khác phàm, đúng là một trang tuyệt thế mỹ nhân. Hai thớt ngựa một trước một sau cách nhau khoảng năm sáu trượng, tám vó dồn dập trên đường thiên lý. Vào sâu trong cánh rừng già, hai thớt ngựa vừa quẹo qua một khúc quanh có nhiều cây cổ thụ cành lá đặc dày… Bỗng, nhiều vật ly ti đen sì từ cành cây bắn vào người lão nhân vận trường xám không nghe tiếng động. Lão nhân vận trường xám rú lên một tiếng, lảo đảo trên lưng ngựa rồi lộn nhào xuống đất. Lão nằm bất động. Ả thiếu nữ vận lam y trông thấy kinh hãi dừng phắt ngựa lại bên đường, nhảy xuống, chạy tới đỡ lão nhân vận trường xám, miệng… –—Ngó thấy bóng chưởng khổng lồ đen kịt, Tần Bảo rung động trong lòng không ít.Rõ ràng Ô Sào Dược Sư đã xuất độc chiêu tối thượng. Có lẽ độc chiêu này là Đoạt Trường Đoạt Mệnh mà chàng đã nghe đồn đại từ lâu.Trong trường hợp này nếu chàng thi triển thân pháp Thần Long Thăng Thiên bốc mình lên cao như vừa rồi, chắc chắn không tránh khỏi hít nhằm kịch độc rơi xuống hôn mê, chi bằng dùng thân pháp Hành Vân Lưu Thủy luồn áp sát tới lão tránh vầng mây đen kịt trên kia chụp xuống là thượng sách.Tần Bảo nghĩ thầm như thế.Nhanh như chớp giật, Tần Bảo thi triển thân pháp Hành Vân Lưu Thủy không cất minh lền cao, không lùi trở về phía sau lại như chiếc bóng quỷ mị chợt ẩn hiện áp tới Ô Sào Dược Sư.Khi còn cách Ô Sào Dược Sư chừng năm thước, Tần Bảo hét một tiếng xé mây:- Lui.Trong tiếng hét. Tần Bảo vươn tay bấm ra một đạo Trầm Mạch chỉ nhắm Ô Sào Dược Sư.Ô Sào Dược Sư kêu lên một tiếng quái gở, khẩn cấp phóng ngược về phía sau cả trượng tránh đạo chỉ Trầm Mạch chỉ vừa bắn tới.Lão quát to:- Trầm Mạch chỉ, lão Thiên Tà Đạt Ma Tôn là gì của ngươi ?Tần Bảo trông thấy sử dụng thân pháp Hành Vân Lưu Thủy đã có hiểu quả liền nghĩ nhanh:- Lão đã sợ rồi nhưng ta cũng không nên xuất tuyệt chiêu giết lão làm chi, bằng như ta cứ diên trì chỉ sợ e có biến cố, chi bằng ta sử dụng Trầm Mạch chỉ liên tiếp đánh lui lão ta rồi thoát khỏi nơi này là thượng sách.Nghĩ xong, Tần Bảo hét:- Lão phải chết thôi.Chàng lao tới, ***** một đạo Trầm Mạch chỉ nhắm ngay huyệt kiên tĩnh của Ô Sào Dược Sư.Ô Sào Dược Sư lại kêu lên một tiếng quái gở, lùi lại phía sau tránh khỏi đạo chỉ kỳ bí đó.Tần Bảo lại liên tiếp phóng tới xuất chiêu Trầm Mạch chỉ liên hoàn khiến cho Ô Sào Dược Sư như chẳng còn tránh kịp nữa.Tần Bảo lại hét:- Lão chạy trốn đi đâu cho khỏi, nhất định hôm nay lão phải chết.Chàng dọa khiếp Ô Sào Dược Sư.Tần Bảo lại sử dụng thân pháp Hành Vân Lưu Thủy như quỷ mị thoắt ẩn thoắt hiện theo Ô Sào Dược Sư như bóng với hình áp sát Ô Sào Dược Sư, khiến cho lão không thể nào xuất chiêu phản công lại được.Chỉ lực vô hình vô sắc nhưng rít ghê rợn vèo vèo không biết đâu đo lường để né tránh.Vì vậy Ô Sào Dược Sư chỉ còn cách duy nhất là luôn luôn lùi ngược trở về phía sau né tránh chỉ lực Trầm Mạch chỉ của Tần Bảo.Lão lùi hơn ba mươi trượng vẫn chưa phản công lại được một chiêu nào.Thân tâm Tần Bảo vốn đã không muốn giết lão Ô Sào Dược Sư, chỉ làm cho lão khiếp mật sau đó sử dụng chiêu Tam Thập Lực Kế Dĩ Dào Vi Thượng.Thời cơ đã đến, Tần Bảo thu hồi thân pháp, nhìn Ô Sào Dược Sư trêu gan:- Đa tạ...Tiếng đa tạ chua dứt lời, Tần Bảo thi triển ngay khinh công pháp Thần Long Thăng Thiên, bắn bổng thân mình lên cao bốn trượng lướt đi xuống chân núi trông chẳng khác một vị tà thần.Đến khi Ô Sào Dược Sư phát giác thì hình ảnh Tần Bảo đã xóa nhòa trong đám cổ thụ lá cành rậm rạp.Lão chỉ còn biết nhìn cánh vườn Đoạn Trường thảo tàn phá gào thét, kêu la, nguyền rủa thủ phạm làm cho lão sự nghiệp cơ đồ bấy lâu nay tiêu tan thành mây khói.Trong lúc đó Tần Bảo đã xuống tới chân núi, dừng lại buông tiếng thở phào.Chàng cười khỉnh nói cho tự mình nghe:- Lão quái vật Ô Sào Dược Sư quả là độc ác, toan sử dụng độc khí giết ta, nhưng lão không phải kẻ tử thù ta không thể nào nhẫn tâm sát hại lão được, nay kế hoạch hủy diệt cánh vườn Đoạn Trường thảo đã xong ta còn lưu lại nơi đây làm chi nữa chứ.Tần Bảo nhảy lên lưng con bạch mã giật mạnh dây cương.Con bạch mã cất bốn vó chạy nhanh như tên bắn...***

–—

Ngó thấy bóng chưởng khổng lồ đen kịt, Tần Bảo rung động trong lòng không ít.

Rõ ràng Ô Sào Dược Sư đã xuất độc chiêu tối thượng. Có lẽ độc chiêu này là Đoạt Trường Đoạt Mệnh mà chàng đã nghe đồn đại từ lâu.

Trong trường hợp này nếu chàng thi triển thân pháp Thần Long Thăng Thiên bốc mình lên cao như vừa rồi, chắc chắn không tránh khỏi hít nhằm kịch độc rơi xuống hôn mê, chi bằng dùng thân pháp Hành Vân Lưu Thủy luồn áp sát tới lão tránh vầng mây đen kịt trên kia chụp xuống là thượng sách.

Tần Bảo nghĩ thầm như thế.

Nhanh như chớp giật, Tần Bảo thi triển thân pháp Hành Vân Lưu Thủy không cất minh lền cao, không lùi trở về phía sau lại như chiếc bóng quỷ mị chợt ẩn hiện áp tới Ô Sào Dược Sư.

Khi còn cách Ô Sào Dược Sư chừng năm thước, Tần Bảo hét một tiếng xé mây:

- Lui.

Trong tiếng hét. Tần Bảo vươn tay bấm ra một đạo Trầm Mạch chỉ nhắm Ô Sào Dược Sư.

Ô Sào Dược Sư kêu lên một tiếng quái gở, khẩn cấp phóng ngược về phía sau cả trượng tránh đạo chỉ Trầm Mạch chỉ vừa bắn tới.

Lão quát to:

- Trầm Mạch chỉ, lão Thiên Tà Đạt Ma Tôn là gì của ngươi ?

Tần Bảo trông thấy sử dụng thân pháp Hành Vân Lưu Thủy đã có hiểu quả liền nghĩ nhanh:

- Lão đã sợ rồi nhưng ta cũng không nên xuất tuyệt chiêu giết lão làm chi, bằng như ta cứ diên trì chỉ sợ e có biến cố, chi bằng ta sử dụng Trầm Mạch chỉ liên tiếp đánh lui lão ta rồi thoát khỏi nơi này là thượng sách.

Nghĩ xong, Tần Bảo hét:

- Lão phải chết thôi.

Chàng lao tới, ***** một đạo Trầm Mạch chỉ nhắm ngay huyệt kiên tĩnh của Ô Sào Dược Sư.

Ô Sào Dược Sư lại kêu lên một tiếng quái gở, lùi lại phía sau tránh khỏi đạo chỉ kỳ bí đó.

Tần Bảo lại liên tiếp phóng tới xuất chiêu Trầm Mạch chỉ liên hoàn khiến cho Ô Sào Dược Sư như chẳng còn tránh kịp nữa.

Tần Bảo lại hét:

- Lão chạy trốn đi đâu cho khỏi, nhất định hôm nay lão phải chết.

Chàng dọa khiếp Ô Sào Dược Sư.

Tần Bảo lại sử dụng thân pháp Hành Vân Lưu Thủy như quỷ mị thoắt ẩn thoắt hiện theo Ô Sào Dược Sư như bóng với hình áp sát Ô Sào Dược Sư, khiến cho lão không thể nào xuất chiêu phản công lại được.

Chỉ lực vô hình vô sắc nhưng rít ghê rợn vèo vèo không biết đâu đo lường để né tránh.

Vì vậy Ô Sào Dược Sư chỉ còn cách duy nhất là luôn luôn lùi ngược trở về phía sau né tránh chỉ lực Trầm Mạch chỉ của Tần Bảo.

Lão lùi hơn ba mươi trượng vẫn chưa phản công lại được một chiêu nào.

Thân tâm Tần Bảo vốn đã không muốn giết lão Ô Sào Dược Sư, chỉ làm cho lão khiếp mật sau đó sử dụng chiêu Tam Thập Lực Kế Dĩ Dào Vi Thượng.

Thời cơ đã đến, Tần Bảo thu hồi thân pháp, nhìn Ô Sào Dược Sư trêu gan:

- Đa tạ...

Tiếng đa tạ chua dứt lời, Tần Bảo thi triển ngay khinh công pháp Thần Long Thăng Thiên, bắn bổng thân mình lên cao bốn trượng lướt đi xuống chân núi trông chẳng khác một vị tà thần.

Đến khi Ô Sào Dược Sư phát giác thì hình ảnh Tần Bảo đã xóa nhòa trong đám cổ thụ lá cành rậm rạp.

Lão chỉ còn biết nhìn cánh vườn Đoạn Trường thảo tàn phá gào thét, kêu la, nguyền rủa thủ phạm làm cho lão sự nghiệp cơ đồ bấy lâu nay tiêu tan thành mây khói.

Trong lúc đó Tần Bảo đã xuống tới chân núi, dừng lại buông tiếng thở phào.

Chàng cười khỉnh nói cho tự mình nghe:

- Lão quái vật Ô Sào Dược Sư quả là độc ác, toan sử dụng độc khí giết ta, nhưng lão không phải kẻ tử thù ta không thể nào nhẫn tâm sát hại lão được, nay kế hoạch hủy diệt cánh vườn Đoạn Trường thảo đã xong ta còn lưu lại nơi đây làm chi nữa chứ.

Tần Bảo nhảy lên lưng con bạch mã giật mạnh dây cương.

Con bạch mã cất bốn vó chạy nhanh như tên bắn...

***

Tiểu Sát Tinh 2Tác giả: Giả Cổ LongTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngHai thớt ngựa màu đỏ sẫm trên lưng chở một già một trẻ phi nhanh trên con đường nhỏ quanh co, xuyên qua cánh rừng già cây cối rậm rạp, cành lá rườm rà giữa buổi chiều nắng màu vàng nhạt. Đó là một vị lão nhân tuổi trạc thất tuần, mình vận trường y xám, mặt to tai lớn, râu dài đuồn đuột, mắt sáng như hai vì sao, tướng mạo phi phàm và ả thiếu nữ vận xiêm y màu thúy lục, tuổi trạc mười sáu mười bảy, tư dung khác phàm, đúng là một trang tuyệt thế mỹ nhân. Hai thớt ngựa một trước một sau cách nhau khoảng năm sáu trượng, tám vó dồn dập trên đường thiên lý. Vào sâu trong cánh rừng già, hai thớt ngựa vừa quẹo qua một khúc quanh có nhiều cây cổ thụ cành lá đặc dày… Bỗng, nhiều vật ly ti đen sì từ cành cây bắn vào người lão nhân vận trường xám không nghe tiếng động. Lão nhân vận trường xám rú lên một tiếng, lảo đảo trên lưng ngựa rồi lộn nhào xuống đất. Lão nằm bất động. Ả thiếu nữ vận lam y trông thấy kinh hãi dừng phắt ngựa lại bên đường, nhảy xuống, chạy tới đỡ lão nhân vận trường xám, miệng… –—Ngó thấy bóng chưởng khổng lồ đen kịt, Tần Bảo rung động trong lòng không ít.Rõ ràng Ô Sào Dược Sư đã xuất độc chiêu tối thượng. Có lẽ độc chiêu này là Đoạt Trường Đoạt Mệnh mà chàng đã nghe đồn đại từ lâu.Trong trường hợp này nếu chàng thi triển thân pháp Thần Long Thăng Thiên bốc mình lên cao như vừa rồi, chắc chắn không tránh khỏi hít nhằm kịch độc rơi xuống hôn mê, chi bằng dùng thân pháp Hành Vân Lưu Thủy luồn áp sát tới lão tránh vầng mây đen kịt trên kia chụp xuống là thượng sách.Tần Bảo nghĩ thầm như thế.Nhanh như chớp giật, Tần Bảo thi triển thân pháp Hành Vân Lưu Thủy không cất minh lền cao, không lùi trở về phía sau lại như chiếc bóng quỷ mị chợt ẩn hiện áp tới Ô Sào Dược Sư.Khi còn cách Ô Sào Dược Sư chừng năm thước, Tần Bảo hét một tiếng xé mây:- Lui.Trong tiếng hét. Tần Bảo vươn tay bấm ra một đạo Trầm Mạch chỉ nhắm Ô Sào Dược Sư.Ô Sào Dược Sư kêu lên một tiếng quái gở, khẩn cấp phóng ngược về phía sau cả trượng tránh đạo chỉ Trầm Mạch chỉ vừa bắn tới.Lão quát to:- Trầm Mạch chỉ, lão Thiên Tà Đạt Ma Tôn là gì của ngươi ?Tần Bảo trông thấy sử dụng thân pháp Hành Vân Lưu Thủy đã có hiểu quả liền nghĩ nhanh:- Lão đã sợ rồi nhưng ta cũng không nên xuất tuyệt chiêu giết lão làm chi, bằng như ta cứ diên trì chỉ sợ e có biến cố, chi bằng ta sử dụng Trầm Mạch chỉ liên tiếp đánh lui lão ta rồi thoát khỏi nơi này là thượng sách.Nghĩ xong, Tần Bảo hét:- Lão phải chết thôi.Chàng lao tới, ***** một đạo Trầm Mạch chỉ nhắm ngay huyệt kiên tĩnh của Ô Sào Dược Sư.Ô Sào Dược Sư lại kêu lên một tiếng quái gở, lùi lại phía sau tránh khỏi đạo chỉ kỳ bí đó.Tần Bảo lại liên tiếp phóng tới xuất chiêu Trầm Mạch chỉ liên hoàn khiến cho Ô Sào Dược Sư như chẳng còn tránh kịp nữa.Tần Bảo lại hét:- Lão chạy trốn đi đâu cho khỏi, nhất định hôm nay lão phải chết.Chàng dọa khiếp Ô Sào Dược Sư.Tần Bảo lại sử dụng thân pháp Hành Vân Lưu Thủy như quỷ mị thoắt ẩn thoắt hiện theo Ô Sào Dược Sư như bóng với hình áp sát Ô Sào Dược Sư, khiến cho lão không thể nào xuất chiêu phản công lại được.Chỉ lực vô hình vô sắc nhưng rít ghê rợn vèo vèo không biết đâu đo lường để né tránh.Vì vậy Ô Sào Dược Sư chỉ còn cách duy nhất là luôn luôn lùi ngược trở về phía sau né tránh chỉ lực Trầm Mạch chỉ của Tần Bảo.Lão lùi hơn ba mươi trượng vẫn chưa phản công lại được một chiêu nào.Thân tâm Tần Bảo vốn đã không muốn giết lão Ô Sào Dược Sư, chỉ làm cho lão khiếp mật sau đó sử dụng chiêu Tam Thập Lực Kế Dĩ Dào Vi Thượng.Thời cơ đã đến, Tần Bảo thu hồi thân pháp, nhìn Ô Sào Dược Sư trêu gan:- Đa tạ...Tiếng đa tạ chua dứt lời, Tần Bảo thi triển ngay khinh công pháp Thần Long Thăng Thiên, bắn bổng thân mình lên cao bốn trượng lướt đi xuống chân núi trông chẳng khác một vị tà thần.Đến khi Ô Sào Dược Sư phát giác thì hình ảnh Tần Bảo đã xóa nhòa trong đám cổ thụ lá cành rậm rạp.Lão chỉ còn biết nhìn cánh vườn Đoạn Trường thảo tàn phá gào thét, kêu la, nguyền rủa thủ phạm làm cho lão sự nghiệp cơ đồ bấy lâu nay tiêu tan thành mây khói.Trong lúc đó Tần Bảo đã xuống tới chân núi, dừng lại buông tiếng thở phào.Chàng cười khỉnh nói cho tự mình nghe:- Lão quái vật Ô Sào Dược Sư quả là độc ác, toan sử dụng độc khí giết ta, nhưng lão không phải kẻ tử thù ta không thể nào nhẫn tâm sát hại lão được, nay kế hoạch hủy diệt cánh vườn Đoạn Trường thảo đã xong ta còn lưu lại nơi đây làm chi nữa chứ.Tần Bảo nhảy lên lưng con bạch mã giật mạnh dây cương.Con bạch mã cất bốn vó chạy nhanh như tên bắn...***

Chương 120: Dĩ đào vi thượng