“Giữa cánh rừng bụi gai sương mù giăng kín, dường như chẳng có con đường nào thấy ánh mặt trời. ” Buổi sáng, từng đám mây đen kịt tụ lại trên cao, mặt trời vừa ngoi lên lập tức biến mất tăm, không gian trở nên ảm đạm, khiến người ta lầm tưởng rằng trời đã nhá nhem tối rồi. Thành phố Ngô Tây liên tục có mưa ba ngày, không khí ẩm thấp. Hết trận gió này đến trận gió khác nổi lên, quét qua cánh tay lộ bên ngoài, cảm giác lạnh căm căm, không hề giống thời tiết tháng năm. Trịnh Vũ Vi ngẩng đầu nhìn mây đen giăng đầy trời, cô ôm chặt chồng vở bài tập cao cao trong lòng, bước chân vội vàng hơn. Cô vừa ra khỏi toà Bác Học, định tới toà Hoài Bão nộp bài tập. Kỳ thi tháng lần này, lớp họ xếp thứ ba đếm ngược toàn khối môn Vật Lý, giáo viên Vật Lý nổi trận lôi đình, ra rất nhiều bài tập trong cơn nóng giận, hôm nay là hạn cuối cùng để nộp. Hiện giờ đang là học kỳ hai lớp 12, còn chưa đến một tháng nữa sẽ thi đại học, lần thi tháng cuối cùng có thành tích như vậy, uỷ viên Học tập là cô bị vạ lây,…
Chương 9: Chương 9
Thoát Khỏi Bụi Gai - Tứ NghiTác giả: Tứ NghiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng“Giữa cánh rừng bụi gai sương mù giăng kín, dường như chẳng có con đường nào thấy ánh mặt trời. ” Buổi sáng, từng đám mây đen kịt tụ lại trên cao, mặt trời vừa ngoi lên lập tức biến mất tăm, không gian trở nên ảm đạm, khiến người ta lầm tưởng rằng trời đã nhá nhem tối rồi. Thành phố Ngô Tây liên tục có mưa ba ngày, không khí ẩm thấp. Hết trận gió này đến trận gió khác nổi lên, quét qua cánh tay lộ bên ngoài, cảm giác lạnh căm căm, không hề giống thời tiết tháng năm. Trịnh Vũ Vi ngẩng đầu nhìn mây đen giăng đầy trời, cô ôm chặt chồng vở bài tập cao cao trong lòng, bước chân vội vàng hơn. Cô vừa ra khỏi toà Bác Học, định tới toà Hoài Bão nộp bài tập. Kỳ thi tháng lần này, lớp họ xếp thứ ba đếm ngược toàn khối môn Vật Lý, giáo viên Vật Lý nổi trận lôi đình, ra rất nhiều bài tập trong cơn nóng giận, hôm nay là hạn cuối cùng để nộp. Hiện giờ đang là học kỳ hai lớp 12, còn chưa đến một tháng nữa sẽ thi đại học, lần thi tháng cuối cùng có thành tích như vậy, uỷ viên Học tập là cô bị vạ lây,… Hóa ra là đang nói chuyện điện thoại.Trịnh Vũ Vi dừng lại, định chờ ông gọi xong rồi mới vào.Không ngờ Trần Cẩm Lâm nhìn thấy cô, vẫy tay: “Tiểu Ngư vào đây!”Điện thoại chưa tắt, Trịnh Vũ Vi bước vào, nghe ông nói với người bên kia: “Cách giải này so với cậu cũng không kém bao nhiêu chứ?”“Thầy Trần.” Trịnh Vũ Vi nhẹ giọng chào.Bây giờ đã tan học, Trì Duy chắc còn đang đợi cô cùng ăn tối.Nếu trễ quá, cô sợ cậu lại phát điên.Trần Cẩm Lâm đặt bài giải của cô tới trước mặt, hỏi: “Em giải ba bài toán này mất bao lâu?”Trịnh Vũ Vi nghĩ một lát, đáp: “Khoảng hai mươi phút.”“Nghe chưa!”Trần Cẩm Lâm phấn khích đập bàn, làm cô giật mình: “Nghe thấy chưa! Gì mà kẻ vô dụng? Rõ ràng là thiên tài!”Trịnh Vũ Vi tò mò, người bên kia điện thoại là ai.Nghĩ đến nét chữ trên tờ giấy hôm qua và nội dung cuộc điện thoại, có phải ba bài toán hôm qua là do người bên kia ra đề?“Trốn học? Trốn học gì, cậu ở tới được bao lâu rồi rời đi, dựa vào! ”Trần Cẩm Lâm chưa nói xong, điện thoại đã phát ra tiếng “tút”.Yến Hồi lại cúp máy trước!Lại ngay trước mặt học sinh giỏi nhất của ông!Trần Cẩm Lâm tức giận đến nghiến răng, mặt vẫn cố tỏ ra như mình muốn cúp máy trước, nói: “Không muốn nói chuyện với cậu.”Sau đó giả vờ “cúp” máy.Chưa đủ, ông còn hỏi lại: “Hôm qua tôi không đến lớp, em trốn học à?”Trịnh Vũ Vi: “Không thưa thầy, bụng em hơi đau nên vào lớp muộn một chút.”Nghĩ lại, cô hỏi thử: “Thầy, hôm qua có thầy giáo khác thay thầy dạy phải không? Khi em vào lớp không thấy ai, chỉ thấy ba bài toán để lại.”“Thi đại học sắp tới, đừng ăn linh tinh.”Trần Cẩm Lâm lo lắng nói, rồi như nhớ ra gì đó, không hài lòng: “Không phải thầy giáo, chỉ là tên thương nhân thôi.”Có vẻ ông rất tức giận.“Đúng rồi.”Trần Cẩm Lâm bỗng lấy ra một chiếc bút máy đưa cho cô: “Tặng em.”Trịnh Vũ Vi bất ngờ: “Tặng em? Thầy! ”“Đúng, tên thương nhân kia để lại, tặng em.”Trịnh Vũ Vi vội trả lại, liên tục từ chối: “Em không thể nhận, thầy giữ lại đi, lỡ người đó quay lại tìm.”Trần Cẩm Lâm lập tức nghiêm mặt, không vui: “Cầm lấy.”Trịnh Vũ Vi bối rối: “Thầy! ”Hai bên giằng co một lát, Trịnh Vũ Vi đành thở dài, nhận chiếc bút.“Cảm ơn thầy, nhưng dù sao cũng là đồ của người khác, nếu người đó quay lại tìm, mong thầy báo cho em, em sẽ giữ gìn cẩn thận và trả lại nguyên vẹn.”***Phùng Nguyên biến mất hai ngày rồi quay lại trường nhưng vẫn chống nạng, đi đứng khó khăn.
Hóa ra là đang nói chuyện điện thoại.
Trịnh Vũ Vi dừng lại, định chờ ông gọi xong rồi mới vào.
Không ngờ Trần Cẩm Lâm nhìn thấy cô, vẫy tay: “Tiểu Ngư vào đây!”
Điện thoại chưa tắt, Trịnh Vũ Vi bước vào, nghe ông nói với người bên kia: “Cách giải này so với cậu cũng không kém bao nhiêu chứ?”
“Thầy Trần.
” Trịnh Vũ Vi nhẹ giọng chào.
Bây giờ đã tan học, Trì Duy chắc còn đang đợi cô cùng ăn tối.
Nếu trễ quá, cô sợ cậu lại phát điên.
Trần Cẩm Lâm đặt bài giải của cô tới trước mặt, hỏi: “Em giải ba bài toán này mất bao lâu?”
Trịnh Vũ Vi nghĩ một lát, đáp: “Khoảng hai mươi phút.
”
“Nghe chưa!”
Trần Cẩm Lâm phấn khích đập bàn, làm cô giật mình: “Nghe thấy chưa! Gì mà kẻ vô dụng? Rõ ràng là thiên tài!”
Trịnh Vũ Vi tò mò, người bên kia điện thoại là ai.
Nghĩ đến nét chữ trên tờ giấy hôm qua và nội dung cuộc điện thoại, có phải ba bài toán hôm qua là do người bên kia ra đề?
“Trốn học? Trốn học gì, cậu ở tới được bao lâu rồi rời đi, dựa vào! ”
Trần Cẩm Lâm chưa nói xong, điện thoại đã phát ra tiếng “tút”.
Yến Hồi lại cúp máy trước!
Lại ngay trước mặt học sinh giỏi nhất của ông!
Trần Cẩm Lâm tức giận đến nghiến răng, mặt vẫn cố tỏ ra như mình muốn cúp máy trước, nói: “Không muốn nói chuyện với cậu.
”
Sau đó giả vờ “cúp” máy.
Chưa đủ, ông còn hỏi lại: “Hôm qua tôi không đến lớp, em trốn học à?”
Trịnh Vũ Vi: “Không thưa thầy, bụng em hơi đau nên vào lớp muộn một chút.
”
Nghĩ lại, cô hỏi thử: “Thầy, hôm qua có thầy giáo khác thay thầy dạy phải không? Khi em vào lớp không thấy ai, chỉ thấy ba bài toán để lại.
”
“Thi đại học sắp tới, đừng ăn linh tinh.
”
Trần Cẩm Lâm lo lắng nói, rồi như nhớ ra gì đó, không hài lòng: “Không phải thầy giáo, chỉ là tên thương nhân thôi.
”
Có vẻ ông rất tức giận.
“Đúng rồi.
”
Trần Cẩm Lâm bỗng lấy ra một chiếc bút máy đưa cho cô: “Tặng em.
”
Trịnh Vũ Vi bất ngờ: “Tặng em? Thầy! ”
“Đúng, tên thương nhân kia để lại, tặng em.
”
Trịnh Vũ Vi vội trả lại, liên tục từ chối: “Em không thể nhận, thầy giữ lại đi, lỡ người đó quay lại tìm.
”
Trần Cẩm Lâm lập tức nghiêm mặt, không vui: “Cầm lấy.
”
Trịnh Vũ Vi bối rối: “Thầy! ”
Hai bên giằng co một lát, Trịnh Vũ Vi đành thở dài, nhận chiếc bút.
“Cảm ơn thầy, nhưng dù sao cũng là đồ của người khác, nếu người đó quay lại tìm, mong thầy báo cho em, em sẽ giữ gìn cẩn thận và trả lại nguyên vẹn.
”
***
Phùng Nguyên biến mất hai ngày rồi quay lại trường nhưng vẫn chống nạng, đi đứng khó khăn.
Thoát Khỏi Bụi Gai - Tứ NghiTác giả: Tứ NghiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng“Giữa cánh rừng bụi gai sương mù giăng kín, dường như chẳng có con đường nào thấy ánh mặt trời. ” Buổi sáng, từng đám mây đen kịt tụ lại trên cao, mặt trời vừa ngoi lên lập tức biến mất tăm, không gian trở nên ảm đạm, khiến người ta lầm tưởng rằng trời đã nhá nhem tối rồi. Thành phố Ngô Tây liên tục có mưa ba ngày, không khí ẩm thấp. Hết trận gió này đến trận gió khác nổi lên, quét qua cánh tay lộ bên ngoài, cảm giác lạnh căm căm, không hề giống thời tiết tháng năm. Trịnh Vũ Vi ngẩng đầu nhìn mây đen giăng đầy trời, cô ôm chặt chồng vở bài tập cao cao trong lòng, bước chân vội vàng hơn. Cô vừa ra khỏi toà Bác Học, định tới toà Hoài Bão nộp bài tập. Kỳ thi tháng lần này, lớp họ xếp thứ ba đếm ngược toàn khối môn Vật Lý, giáo viên Vật Lý nổi trận lôi đình, ra rất nhiều bài tập trong cơn nóng giận, hôm nay là hạn cuối cùng để nộp. Hiện giờ đang là học kỳ hai lớp 12, còn chưa đến một tháng nữa sẽ thi đại học, lần thi tháng cuối cùng có thành tích như vậy, uỷ viên Học tập là cô bị vạ lây,… Hóa ra là đang nói chuyện điện thoại.Trịnh Vũ Vi dừng lại, định chờ ông gọi xong rồi mới vào.Không ngờ Trần Cẩm Lâm nhìn thấy cô, vẫy tay: “Tiểu Ngư vào đây!”Điện thoại chưa tắt, Trịnh Vũ Vi bước vào, nghe ông nói với người bên kia: “Cách giải này so với cậu cũng không kém bao nhiêu chứ?”“Thầy Trần.” Trịnh Vũ Vi nhẹ giọng chào.Bây giờ đã tan học, Trì Duy chắc còn đang đợi cô cùng ăn tối.Nếu trễ quá, cô sợ cậu lại phát điên.Trần Cẩm Lâm đặt bài giải của cô tới trước mặt, hỏi: “Em giải ba bài toán này mất bao lâu?”Trịnh Vũ Vi nghĩ một lát, đáp: “Khoảng hai mươi phút.”“Nghe chưa!”Trần Cẩm Lâm phấn khích đập bàn, làm cô giật mình: “Nghe thấy chưa! Gì mà kẻ vô dụng? Rõ ràng là thiên tài!”Trịnh Vũ Vi tò mò, người bên kia điện thoại là ai.Nghĩ đến nét chữ trên tờ giấy hôm qua và nội dung cuộc điện thoại, có phải ba bài toán hôm qua là do người bên kia ra đề?“Trốn học? Trốn học gì, cậu ở tới được bao lâu rồi rời đi, dựa vào! ”Trần Cẩm Lâm chưa nói xong, điện thoại đã phát ra tiếng “tút”.Yến Hồi lại cúp máy trước!Lại ngay trước mặt học sinh giỏi nhất của ông!Trần Cẩm Lâm tức giận đến nghiến răng, mặt vẫn cố tỏ ra như mình muốn cúp máy trước, nói: “Không muốn nói chuyện với cậu.”Sau đó giả vờ “cúp” máy.Chưa đủ, ông còn hỏi lại: “Hôm qua tôi không đến lớp, em trốn học à?”Trịnh Vũ Vi: “Không thưa thầy, bụng em hơi đau nên vào lớp muộn một chút.”Nghĩ lại, cô hỏi thử: “Thầy, hôm qua có thầy giáo khác thay thầy dạy phải không? Khi em vào lớp không thấy ai, chỉ thấy ba bài toán để lại.”“Thi đại học sắp tới, đừng ăn linh tinh.”Trần Cẩm Lâm lo lắng nói, rồi như nhớ ra gì đó, không hài lòng: “Không phải thầy giáo, chỉ là tên thương nhân thôi.”Có vẻ ông rất tức giận.“Đúng rồi.”Trần Cẩm Lâm bỗng lấy ra một chiếc bút máy đưa cho cô: “Tặng em.”Trịnh Vũ Vi bất ngờ: “Tặng em? Thầy! ”“Đúng, tên thương nhân kia để lại, tặng em.”Trịnh Vũ Vi vội trả lại, liên tục từ chối: “Em không thể nhận, thầy giữ lại đi, lỡ người đó quay lại tìm.”Trần Cẩm Lâm lập tức nghiêm mặt, không vui: “Cầm lấy.”Trịnh Vũ Vi bối rối: “Thầy! ”Hai bên giằng co một lát, Trịnh Vũ Vi đành thở dài, nhận chiếc bút.“Cảm ơn thầy, nhưng dù sao cũng là đồ của người khác, nếu người đó quay lại tìm, mong thầy báo cho em, em sẽ giữ gìn cẩn thận và trả lại nguyên vẹn.”***Phùng Nguyên biến mất hai ngày rồi quay lại trường nhưng vẫn chống nạng, đi đứng khó khăn.