“Giữa cánh rừng bụi gai sương mù giăng kín, dường như chẳng có con đường nào thấy ánh mặt trời.
”
Buổi sáng, từng đám mây đen kịt tụ lại trên cao, mặt trời vừa ngoi lên lập tức biến mất tăm, không gian trở nên ảm đạm, khiến người ta lầm tưởng rằng trời đã nhá nhem tối rồi.
Giữa tháng mười, Lâm Nghi chào đón mùa thu bằng một trận mưa to.
Hạt mưa lăn trên lá ngô đồng, chạm đến điểm cuối cùng, rơi xuống không trung.
Không khí mang theo hơi lạnh ẩm ướt, tựa như mưa bụi tạt vào mặt, hơi lạnh.
Bạch Chỉ dời mắt, đóng cửa sổ phòng học, khóa lại.