Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…
Chương 44
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Tại sao bà ta phải gả cho một tên đàn ông kém cỏi như vậy cơ chứ, không phải chỉ là một đại đội trưởng thôi sao, hồi ở nhà bà ta cũng là quan địa chủ đấy!Trong ruộng ngô không khác gì cái lò thiêu, Vương Mỹ Quyên đành phải chạy ra ngoài bờ ruộng uống nước cho đỡ khát, ở xa xa đã trông thấy năm người nhàhọ Cố đang tiến đến gần đây.Nhìn bóng dáng yểu điệu và làn da trắng mềm như đậu hũ non kia, bà ta nhất thời tức đỏ mắt.Ông trời ơi ngó xuống mà coi, chẳng phải Lâm Vãn Thanh gả làm mẹ kế cho ba đứa trẻ của nhà họ Cố sao, không phải nên chân lấm tay bùn sao, chẳng phải là ốc không mang nổi mình ốc sao? Tại sao cô lại trở nên xinh đẹp như vậy được?Vương Mỹ Quyên nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.Mọi người náo nhiệt cả một buổi trưa, đến sẩm tối mới trở về nhà, quả nhiên như Cố Hoài An dự đoán, ngoài cửa sổ hạt mưa rơi tí tách tí tách. Lâm Vãn Thanh ôm Tiểu Cố An, nhìn mưa ngoài cửa sổ, lo lắng ngày hôm sau trời vẫn mưa thì không thể đi họp cho.Cố Hoài An ở bên ngoài rửa rau, Cố Trạch nhìn thời tiết ngoài cửa sổ rồi nói: “Thím ơi, ngày mai là mưa tạnh rồi.“Ừm, Tiểu Trạch ngoan đi đọc sách tiếp điLâm Vãn Thanh dịu dàng cười, Cố Trạch gật đầu tiếp tục yên lặng đọc sách.“Họp chợ sao? Thím ơi, con cũng muốn điCố Tiểu Nhị ở trong phòng nghe thấy, ánh mắt sáng lên, lon ton chạy tới.Cậu nhóc này rất thích hóng chuyện, cậu nhóc rất thích mấy chuyện như họp chợ.Cố Tiểu Nhị tha thiết muốn đi, Cố Trạch cũng hơi rung động, từ khi ba anh em từ quê đi tới quân khu thì vẫn chưa từng nhìn thấy khu chợ náo nhiệt. Bọn nhóc muốn đi, tất nhiên Lâm Vãn Thanh sẽ gật đầu.“Đưa bọn nhỏ đi chợ sao?”Cố Hoài An cầm trái bí đao đã gọt vỏ và rửa sạch vào nhà, nghe thấy lời này thì nhướng mày.“Ùm.”Cố Hoài An gật đầu: “Ngày mai Trương Thành phải vào thành phố đưa tài liệu, để anh ta đưa mọi người đi?Trùng hợp vậy sao? Lâm Vãn Thanh mừng rỡ không thôi, cô ôm Tiểu Cố An quơ quơ: “Vậy thì phải cảm ơn Phóđoàn trưởng Cố rồi.“Cảm ơn, đoàn trưởng Cố. Tiểu Cố An học theo.Cố Hoài An cong môi, ôm cậu nhóc rồi đưa lên cao, dạy dỗ: “Gọi là chú Cố có biết chưa?”“Ha ha, chú Cố, cao cao, cao cao. Cậu nhóc này còn tưởng người ta đang đùa giỡn với mình. Lâm Vãn Thanh mỉm cười. Mưa gió ập đến, cả nhà tắm rửa xong rồi đi ngủ, lại là một đêm bình an tiếp.Sáng sớm hôm sau, khi Cố Hoài An ra cửa, Lâm Vãn Thanh nghe thấy tiếng vang ngoài cửa, còn có tiếng mưa tí tách rơi trên mái ngói, mơ hồ có cảm giác hôm nay không có khả năng ra ngoài được.Ai ngờ bảy giờ rời giường, ánh mặt trời bên ngoài đã chiếu khắp nơi, cơn mưa hôm qua sau một đêm đã tạnh rồi. Cố Tiểu Nhị mặc áo ngủ, dụi mắt rồi ra ngoài cửa bật nước, nhìn thấy đã tạnh mưa thì lon ton chạy tới: “Thím ơi, hết mưa rồi ạ?”“Đúng vậy”Lâm Vãn Thanh giúp cậu nhóc cài nút áo ngủ lại rồi đáp.“Thật tốt quá, có thể đi họp chợ rồi!” Cố Tiểu Nhị hoan hô tung tăng như chim sẻ, bước lên sàn nhà rồi chạy về phòng.Trong phòng, Cố Trạch đang cần cù chăm chỉ gấp chăn, nghe thấy em trai chạy bình bịch vào phòng là biết ngay buổi sáng đã có chuyện tốt xảy ra.Quả nhiên, Cố Tiểu Nhị không giấu được lời của mình, vừa vào cửa đã chạy tới đây: “Anh, bên ngoài tạnh mưa rồi, chúng ta có thể đi họp chợ rồi.“Đây là chuyện tốt mà“Cũng không… Hì hì.“Hì hì cũng không được, nhanh gấp cái chăn như ổ chó của em cho đẹp vào đi nha!” Mặt Cố Trạch rất nghiêm túc.Trận mưa buổi sáng đã ngừng, trong sân ướt sũng lầy lội, Lâm Vãn Thanh đi đôi ủng đi mưa lên, đến vườn rau nhỏ hái một ít rau hẹ non, một ít hành lá, khi trở lại hành lang thì nhìn thấy ủng đi mưa bị dính bùn, bỗng thầm nghĩ nên cho việc sửa sang lại sân vào trong công việc của mình.
Tại sao bà ta phải gả cho một tên đàn ông kém cỏi như vậy cơ chứ, không phải chỉ là một đại đội trưởng thôi sao, hồi ở nhà bà ta cũng là quan địa chủ đấy!
Trong ruộng ngô không khác gì cái lò thiêu, Vương Mỹ Quyên đành phải chạy ra ngoài bờ ruộng uống nước cho đỡ khát, ở xa xa đã trông thấy năm người nhàhọ Cố đang tiến đến gần đây.Nhìn bóng dáng yểu điệu và làn da trắng mềm như đậu hũ non kia, bà ta nhất thời tức đỏ mắt.
Ông trời ơi ngó xuống mà coi, chẳng phải Lâm Vãn Thanh gả làm mẹ kế cho ba đứa trẻ của nhà họ Cố sao, không phải nên chân lấm tay bùn sao, chẳng phải là ốc không mang nổi mình ốc sao? Tại sao cô lại trở nên xinh đẹp như vậy được?
Vương Mỹ Quyên nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.
Mọi người náo nhiệt cả một buổi trưa, đến sẩm tối mới trở về nhà, quả nhiên như Cố Hoài An dự đoán, ngoài cửa sổ hạt mưa rơi tí tách tí tách. Lâm Vãn Thanh ôm Tiểu Cố An, nhìn mưa ngoài cửa sổ, lo lắng ngày hôm sau trời vẫn mưa thì không thể đi họp cho.
Cố Hoài An ở bên ngoài rửa rau, Cố Trạch nhìn thời tiết ngoài cửa sổ rồi nói: “Thím ơi, ngày mai là mưa tạnh rồi.
“Ừm, Tiểu Trạch ngoan đi đọc sách tiếp đi
Lâm Vãn Thanh dịu dàng cười, Cố Trạch gật đầu tiếp tục yên lặng đọc sách.
“Họp chợ sao? Thím ơi, con cũng muốn đi
Cố Tiểu Nhị ở trong phòng nghe thấy, ánh mắt sáng lên, lon ton chạy tới.
Cậu nhóc này rất thích hóng chuyện, cậu nhóc rất thích mấy chuyện như họp chợ.
Cố Tiểu Nhị tha thiết muốn đi, Cố Trạch cũng hơi rung động, từ khi ba anh em từ quê đi tới quân khu thì vẫn chưa từng nhìn thấy khu chợ náo nhiệt. Bọn nhóc muốn đi, tất nhiên Lâm Vãn Thanh sẽ gật đầu.
“Đưa bọn nhỏ đi chợ sao?”
Cố Hoài An cầm trái bí đao đã gọt vỏ và rửa sạch vào nhà, nghe thấy lời này thì nhướng mày.
“Ùm.”
Cố Hoài An gật đầu: “Ngày mai Trương Thành phải vào thành phố đưa tài liệu, để anh ta đưa mọi người đi?
Trùng hợp vậy sao? Lâm Vãn Thanh mừng rỡ không thôi, cô ôm Tiểu Cố An quơ quơ: “Vậy thì phải cảm ơn Phó
đoàn trưởng Cố rồi.
“Cảm ơn, đoàn trưởng Cố. Tiểu Cố An học theo.
Cố Hoài An cong môi, ôm cậu nhóc rồi đưa lên cao, dạy dỗ: “Gọi là chú Cố có biết chưa?”
“Ha ha, chú Cố, cao cao, cao cao. Cậu nhóc này còn tưởng người ta đang đùa giỡn với mình. Lâm Vãn Thanh mỉm cười. Mưa gió ập đến, cả nhà tắm rửa xong rồi đi ngủ, lại là một đêm bình an tiếp.
Sáng sớm hôm sau, khi Cố Hoài An ra cửa, Lâm Vãn Thanh nghe thấy tiếng vang ngoài cửa, còn có tiếng mưa tí tách rơi trên mái ngói, mơ hồ có cảm giác hôm nay không có khả năng ra ngoài được.
Ai ngờ bảy giờ rời giường, ánh mặt trời bên ngoài đã chiếu khắp nơi, cơn mưa hôm qua sau một đêm đã tạnh rồi. Cố Tiểu Nhị mặc áo ngủ, dụi mắt rồi ra ngoài cửa bật nước, nhìn thấy đã tạnh mưa thì lon ton chạy tới: “Thím ơi, hết mưa rồi ạ?”
“Đúng vậy”
Lâm Vãn Thanh giúp cậu nhóc cài nút áo ngủ lại rồi đáp.
“Thật tốt quá, có thể đi họp chợ rồi!” Cố Tiểu Nhị hoan hô tung tăng như chim sẻ, bước lên sàn nhà rồi chạy về phòng.
Trong phòng, Cố Trạch đang cần cù chăm chỉ gấp chăn, nghe thấy em trai chạy bình bịch vào phòng là biết ngay buổi sáng đã có chuyện tốt xảy ra.
Quả nhiên, Cố Tiểu Nhị không giấu được lời của mình, vừa vào cửa đã chạy tới đây: “Anh, bên ngoài tạnh mưa rồi, chúng ta có thể đi họp chợ rồi.
“Đây là chuyện tốt mà
“Cũng không… Hì hì.
“Hì hì cũng không được, nhanh gấp cái chăn như ổ chó của em cho đẹp vào đi nha!” Mặt Cố Trạch rất nghiêm túc.
Trận mưa buổi sáng đã ngừng, trong sân ướt sũng lầy lội, Lâm Vãn Thanh đi đôi ủng đi mưa lên, đến vườn rau nhỏ hái một ít rau hẹ non, một ít hành lá, khi trở lại hành lang thì nhìn thấy ủng đi mưa bị dính bùn, bỗng thầm nghĩ nên cho việc sửa sang lại sân vào trong công việc của mình.
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Tại sao bà ta phải gả cho một tên đàn ông kém cỏi như vậy cơ chứ, không phải chỉ là một đại đội trưởng thôi sao, hồi ở nhà bà ta cũng là quan địa chủ đấy!Trong ruộng ngô không khác gì cái lò thiêu, Vương Mỹ Quyên đành phải chạy ra ngoài bờ ruộng uống nước cho đỡ khát, ở xa xa đã trông thấy năm người nhàhọ Cố đang tiến đến gần đây.Nhìn bóng dáng yểu điệu và làn da trắng mềm như đậu hũ non kia, bà ta nhất thời tức đỏ mắt.Ông trời ơi ngó xuống mà coi, chẳng phải Lâm Vãn Thanh gả làm mẹ kế cho ba đứa trẻ của nhà họ Cố sao, không phải nên chân lấm tay bùn sao, chẳng phải là ốc không mang nổi mình ốc sao? Tại sao cô lại trở nên xinh đẹp như vậy được?Vương Mỹ Quyên nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.Mọi người náo nhiệt cả một buổi trưa, đến sẩm tối mới trở về nhà, quả nhiên như Cố Hoài An dự đoán, ngoài cửa sổ hạt mưa rơi tí tách tí tách. Lâm Vãn Thanh ôm Tiểu Cố An, nhìn mưa ngoài cửa sổ, lo lắng ngày hôm sau trời vẫn mưa thì không thể đi họp cho.Cố Hoài An ở bên ngoài rửa rau, Cố Trạch nhìn thời tiết ngoài cửa sổ rồi nói: “Thím ơi, ngày mai là mưa tạnh rồi.“Ừm, Tiểu Trạch ngoan đi đọc sách tiếp điLâm Vãn Thanh dịu dàng cười, Cố Trạch gật đầu tiếp tục yên lặng đọc sách.“Họp chợ sao? Thím ơi, con cũng muốn điCố Tiểu Nhị ở trong phòng nghe thấy, ánh mắt sáng lên, lon ton chạy tới.Cậu nhóc này rất thích hóng chuyện, cậu nhóc rất thích mấy chuyện như họp chợ.Cố Tiểu Nhị tha thiết muốn đi, Cố Trạch cũng hơi rung động, từ khi ba anh em từ quê đi tới quân khu thì vẫn chưa từng nhìn thấy khu chợ náo nhiệt. Bọn nhóc muốn đi, tất nhiên Lâm Vãn Thanh sẽ gật đầu.“Đưa bọn nhỏ đi chợ sao?”Cố Hoài An cầm trái bí đao đã gọt vỏ và rửa sạch vào nhà, nghe thấy lời này thì nhướng mày.“Ùm.”Cố Hoài An gật đầu: “Ngày mai Trương Thành phải vào thành phố đưa tài liệu, để anh ta đưa mọi người đi?Trùng hợp vậy sao? Lâm Vãn Thanh mừng rỡ không thôi, cô ôm Tiểu Cố An quơ quơ: “Vậy thì phải cảm ơn Phóđoàn trưởng Cố rồi.“Cảm ơn, đoàn trưởng Cố. Tiểu Cố An học theo.Cố Hoài An cong môi, ôm cậu nhóc rồi đưa lên cao, dạy dỗ: “Gọi là chú Cố có biết chưa?”“Ha ha, chú Cố, cao cao, cao cao. Cậu nhóc này còn tưởng người ta đang đùa giỡn với mình. Lâm Vãn Thanh mỉm cười. Mưa gió ập đến, cả nhà tắm rửa xong rồi đi ngủ, lại là một đêm bình an tiếp.Sáng sớm hôm sau, khi Cố Hoài An ra cửa, Lâm Vãn Thanh nghe thấy tiếng vang ngoài cửa, còn có tiếng mưa tí tách rơi trên mái ngói, mơ hồ có cảm giác hôm nay không có khả năng ra ngoài được.Ai ngờ bảy giờ rời giường, ánh mặt trời bên ngoài đã chiếu khắp nơi, cơn mưa hôm qua sau một đêm đã tạnh rồi. Cố Tiểu Nhị mặc áo ngủ, dụi mắt rồi ra ngoài cửa bật nước, nhìn thấy đã tạnh mưa thì lon ton chạy tới: “Thím ơi, hết mưa rồi ạ?”“Đúng vậy”Lâm Vãn Thanh giúp cậu nhóc cài nút áo ngủ lại rồi đáp.“Thật tốt quá, có thể đi họp chợ rồi!” Cố Tiểu Nhị hoan hô tung tăng như chim sẻ, bước lên sàn nhà rồi chạy về phòng.Trong phòng, Cố Trạch đang cần cù chăm chỉ gấp chăn, nghe thấy em trai chạy bình bịch vào phòng là biết ngay buổi sáng đã có chuyện tốt xảy ra.Quả nhiên, Cố Tiểu Nhị không giấu được lời của mình, vừa vào cửa đã chạy tới đây: “Anh, bên ngoài tạnh mưa rồi, chúng ta có thể đi họp chợ rồi.“Đây là chuyện tốt mà“Cũng không… Hì hì.“Hì hì cũng không được, nhanh gấp cái chăn như ổ chó của em cho đẹp vào đi nha!” Mặt Cố Trạch rất nghiêm túc.Trận mưa buổi sáng đã ngừng, trong sân ướt sũng lầy lội, Lâm Vãn Thanh đi đôi ủng đi mưa lên, đến vườn rau nhỏ hái một ít rau hẹ non, một ít hành lá, khi trở lại hành lang thì nhìn thấy ủng đi mưa bị dính bùn, bỗng thầm nghĩ nên cho việc sửa sang lại sân vào trong công việc của mình.