Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…
Chương 45
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Mời mấy vị chiến sĩ, trả tiền hoặc phiếu để lát một con đường gạch đá xanh trong sân để tiện cho mọi người đi lại.Nhóm lửa rồi đập trứng gà vào nồi, Lâm Vãn Thanh làm bánh rau hẹ, cháo gạo kê nóng hổi. Cuối cùng trong nhà cũng có một quả trứng để làm canh trứng gà non cho Tiểu Cố An ăn. Cô và nhóm nhóc con ăn bữa cơm sáng thơm nức.Buổi sáng tám giờ, chị Trương dắt theo hai anh em Mãn Thương, Lương Thương bước vào cửa, phía sau còn có kiện đi theo, chính là Hàn Kim Hoa.Có thể nói Lâm Vãn Thanh có ấn tượng khắc sâu về Hàn Kim Hoa, đêm đó khi cô vừa mới tới quân khu, một trong những người phụ nữ đánh nhau là cô ấy.“Buổi sáng vừa mới ra cửa thì gặp được Kim Hoa, nghe nói chúng ta muốn đi tới khu chợ Triệu họp chợ thì nói muốn đi cùng chúng ta”Chị Trương hơi ngượng ngùng, vốn dĩ đã hẹn với Tiểu Thanh hai nhà bọn cô sẽ cùng đi, giờ thêm một Hàn Kim Hoa, không biết Tiểu Thanh sẽ nghĩ sao nữa.Hàn Kim Hoa có làn da ngăm đen, trên lưng cõng sọt tre, bên trong đặt vỏ kiều mạch, phía trên có từng tầng trứng gà, cô ấy còn đang thầm thì với con gà mái già đang ôm trên tay, nhìn mọi người rồi cởi mở cười: “Nhà tôi có nuôi con gà mái già đẻ trứng gà ta, mà gà mái già rồi không đẻ được trứng nữa nên muốn mang đi bán. Tiện đà đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Vãn Thanh: “Đây chắc là vợ của Phó đoàn trưởng Cố, đẹp thật đấy, giống như tiên nữ trong tranh vậy”“Chào chị dâu, em là Lâm Vãn Thanh” Lâm Vãn Thanh cười.“Hả, gọi chị dâu làm gì chứ, cứ gọi chị là Hàn Kim Hoa, người phụ nữ trước đó đánh nhau với Vương Mỹ Quyên chính là chị” Hàn Kim Hoa thản nhiên nói, Lâm Vãn Thanh bị chọc cười: “Chị dâu thật tốt bụng”“Tính cách Kim Hoa như pháo đốt, miệng d.a.o găm nhưng tâm như đậu hũ, nhìn qua lợi hại nhưng thật ra tâm địarất tốt, sau này qua lại nhiều sẽ biếtChị Trương nhìn Lâm Vãn Thanh rồi cười, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng cười nói chuyện theo.Mấy người đang nói chuyện thì cảnh vệ Tiểu Trương mở cửa ra rồi lái xe jeep quân dụng vào. Nghe thấy tiếng cửa xe, bọn nhóc Cố Tiểu Nhị, Cố Trạch, Mãn Thương, Lương Thương vội chạy ra khỏi cửa gọi.“Chú Trương!”“Xe tới rồi!”Trương Thành vừa mới xuống xe, Cố Tiểu Nhị làm đầu tàu gương mẫu chạy ra,, ôm lấy hắn: “Chú Trương, cháu rất nhớ chú” Nhớ kẹo của chú.Trong nhà cũng có kẹo, nhưng mà chú thím sợ bọn nhóc bị sâu răng nên không cho ăn nhiều. Hai ngày mới được ăn một viên kẹo, nhưng cậu nhóc vẫn thèm. Cố Tiểu Nhị cười hì hì, khóe miệng Trương Thành giật giật, móc nửa gói kẹo trong túi ra cho bọn nhóc: “Mộtngày một viên, không được ăn quá nhiều.Ừm ừm, Cố Tiểu Nhị gật đầu, lấy một viên ra nhét vào trong miệng, lại móc tiếp hai viên, đưa cho hai anh emTrương Mãn Thương và Trương Thương Lương mỗi người một viên, chờ đến khi cậu nhóc nghĩ đến Cố Trạchvẫn còn đang đi theo phía sau thì kẹo trong tay đã bị anh trai nhóc tịch thu không chút thương xót.“Cố Cảnh, em được lắm, hồi trước không phải em bị đau răng đến mức lăn qua lăn lại sao, giờ còn ăn kẹo nữa chứ!”Bình thường Cố Trạch hướng nội, nhưng lúc này lại rất ra dáng một người anh trai.Bị anh trai răn dạy, Cố Tiểu Nhị chép miệng.Cố Trạch thấy thế, lại răn dạy vài câu.Lâm Vãn Thanh ở trong phòng nghe thấy, cô chỉ cười cười, tiếp tục mặc quần áo cho Tiểu Cố An.Cậu nhóc Cố Tiểu Nhị này chính là đứa trẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, khi Cố Hoài An ở nhà thì cậu nhóc rất ngoan nhưng khi anh đi là cậu nhóc lại nghịch ngợm, biết rõ thím không răn dạy được cậu nhóc nên ở nhà coi trời bằng vung.Cố Hoài An không có ở nhà, trong nhà phải có người quản cậu nhóc này.Chị Trương và Hàn Kim Hoa cũng đều đã làm mẹ, trong nhà đã có mấy nhóc thối, cũng biết nhóc con phải có người quản, bình thường bọn nhóc cực kỳ quậy phá.
Mời mấy vị chiến sĩ, trả tiền hoặc phiếu để lát một con đường gạch đá xanh trong sân để tiện cho mọi người đi lại.
Nhóm lửa rồi đập trứng gà vào nồi, Lâm Vãn Thanh làm bánh rau hẹ, cháo gạo kê nóng hổi. Cuối cùng trong nhà cũng có một quả trứng để làm canh trứng gà non cho Tiểu Cố An ăn. Cô và nhóm nhóc con ăn bữa cơm sáng thơm nức.
Buổi sáng tám giờ, chị Trương dắt theo hai anh em Mãn Thương, Lương Thương bước vào cửa, phía sau còn có kiện đi theo, chính là Hàn Kim Hoa.Có thể nói Lâm Vãn Thanh có ấn tượng khắc sâu về Hàn Kim Hoa, đêm đó khi cô vừa mới tới quân khu, một trong những người phụ nữ đánh nhau là cô ấy.
“Buổi sáng vừa mới ra cửa thì gặp được Kim Hoa, nghe nói chúng ta muốn đi tới khu chợ Triệu họp chợ thì nói muốn đi cùng chúng ta”
Chị Trương hơi ngượng ngùng, vốn dĩ đã hẹn với Tiểu Thanh hai nhà bọn cô sẽ cùng đi, giờ thêm một Hàn Kim Hoa, không biết Tiểu Thanh sẽ nghĩ sao nữa.
Hàn Kim Hoa có làn da ngăm đen, trên lưng cõng sọt tre, bên trong đặt vỏ kiều mạch, phía trên có từng tầng trứng gà, cô ấy còn đang thầm thì với con gà mái già đang ôm trên tay, nhìn mọi người rồi cởi mở cười: “Nhà tôi có nuôi con gà mái già đẻ trứng gà ta, mà gà mái già rồi không đẻ được trứng nữa nên muốn mang đi bán. Tiện đà đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Vãn Thanh: “Đây chắc là vợ của Phó đoàn trưởng Cố, đẹp thật đấy, giống như tiên nữ trong tranh vậy”
“Chào chị dâu, em là Lâm Vãn Thanh” Lâm Vãn Thanh cười.
“Hả, gọi chị dâu làm gì chứ, cứ gọi chị là Hàn Kim Hoa, người phụ nữ trước đó đánh nhau với Vương Mỹ Quyên chính là chị” Hàn Kim Hoa thản nhiên nói, Lâm Vãn Thanh bị chọc cười: “Chị dâu thật tốt bụng”
“Tính cách Kim Hoa như pháo đốt, miệng d.a.o găm nhưng tâm như đậu hũ, nhìn qua lợi hại nhưng thật ra tâm địarất tốt, sau này qua lại nhiều sẽ biết
Chị Trương nhìn Lâm Vãn Thanh rồi cười, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng cười nói chuyện theo.
Mấy người đang nói chuyện thì cảnh vệ Tiểu Trương mở cửa ra rồi lái xe jeep quân dụng vào. Nghe thấy tiếng cửa xe, bọn nhóc Cố Tiểu Nhị, Cố Trạch, Mãn Thương, Lương Thương vội chạy ra khỏi cửa gọi.
“Chú Trương!”
“Xe tới rồi!”
Trương Thành vừa mới xuống xe, Cố Tiểu Nhị làm đầu tàu gương mẫu chạy ra,, ôm lấy hắn: “Chú Trương, cháu rất nhớ chú” Nhớ kẹo của chú.Trong nhà cũng có kẹo, nhưng mà chú thím sợ bọn nhóc bị sâu răng nên không cho ăn nhiều. Hai ngày mới được ăn một viên kẹo, nhưng cậu nhóc vẫn thèm. Cố Tiểu Nhị cười hì hì, khóe miệng Trương Thành giật giật, móc nửa gói kẹo trong túi ra cho bọn nhóc: “Một
ngày một viên, không được ăn quá nhiều.
Ừm ừm, Cố Tiểu Nhị gật đầu, lấy một viên ra nhét vào trong miệng, lại móc tiếp hai viên, đưa cho hai anh em
Trương Mãn Thương và Trương Thương Lương mỗi người một viên, chờ đến khi cậu nhóc nghĩ đến Cố Trạchvẫn còn đang đi theo phía sau thì kẹo trong tay đã bị anh trai nhóc tịch thu không chút thương xót.
“Cố Cảnh, em được lắm, hồi trước không phải em bị đau răng đến mức lăn qua lăn lại sao, giờ còn ăn kẹo nữa chứ!”
Bình thường Cố Trạch hướng nội, nhưng lúc này lại rất ra dáng một người anh trai.
Bị anh trai răn dạy, Cố Tiểu Nhị chép miệng.
Cố Trạch thấy thế, lại răn dạy vài câu.
Lâm Vãn Thanh ở trong phòng nghe thấy, cô chỉ cười cười, tiếp tục mặc quần áo cho Tiểu Cố An.
Cậu nhóc Cố Tiểu Nhị này chính là đứa trẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, khi Cố Hoài An ở nhà thì cậu nhóc rất ngoan nhưng khi anh đi là cậu nhóc lại nghịch ngợm, biết rõ thím không răn dạy được cậu nhóc nên ở nhà coi trời bằng vung.
Cố Hoài An không có ở nhà, trong nhà phải có người quản cậu nhóc này.
Chị Trương và Hàn Kim Hoa cũng đều đã làm mẹ, trong nhà đã có mấy nhóc thối, cũng biết nhóc con phải có người quản, bình thường bọn nhóc cực kỳ quậy phá.
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Mời mấy vị chiến sĩ, trả tiền hoặc phiếu để lát một con đường gạch đá xanh trong sân để tiện cho mọi người đi lại.Nhóm lửa rồi đập trứng gà vào nồi, Lâm Vãn Thanh làm bánh rau hẹ, cháo gạo kê nóng hổi. Cuối cùng trong nhà cũng có một quả trứng để làm canh trứng gà non cho Tiểu Cố An ăn. Cô và nhóm nhóc con ăn bữa cơm sáng thơm nức.Buổi sáng tám giờ, chị Trương dắt theo hai anh em Mãn Thương, Lương Thương bước vào cửa, phía sau còn có kiện đi theo, chính là Hàn Kim Hoa.Có thể nói Lâm Vãn Thanh có ấn tượng khắc sâu về Hàn Kim Hoa, đêm đó khi cô vừa mới tới quân khu, một trong những người phụ nữ đánh nhau là cô ấy.“Buổi sáng vừa mới ra cửa thì gặp được Kim Hoa, nghe nói chúng ta muốn đi tới khu chợ Triệu họp chợ thì nói muốn đi cùng chúng ta”Chị Trương hơi ngượng ngùng, vốn dĩ đã hẹn với Tiểu Thanh hai nhà bọn cô sẽ cùng đi, giờ thêm một Hàn Kim Hoa, không biết Tiểu Thanh sẽ nghĩ sao nữa.Hàn Kim Hoa có làn da ngăm đen, trên lưng cõng sọt tre, bên trong đặt vỏ kiều mạch, phía trên có từng tầng trứng gà, cô ấy còn đang thầm thì với con gà mái già đang ôm trên tay, nhìn mọi người rồi cởi mở cười: “Nhà tôi có nuôi con gà mái già đẻ trứng gà ta, mà gà mái già rồi không đẻ được trứng nữa nên muốn mang đi bán. Tiện đà đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Vãn Thanh: “Đây chắc là vợ của Phó đoàn trưởng Cố, đẹp thật đấy, giống như tiên nữ trong tranh vậy”“Chào chị dâu, em là Lâm Vãn Thanh” Lâm Vãn Thanh cười.“Hả, gọi chị dâu làm gì chứ, cứ gọi chị là Hàn Kim Hoa, người phụ nữ trước đó đánh nhau với Vương Mỹ Quyên chính là chị” Hàn Kim Hoa thản nhiên nói, Lâm Vãn Thanh bị chọc cười: “Chị dâu thật tốt bụng”“Tính cách Kim Hoa như pháo đốt, miệng d.a.o găm nhưng tâm như đậu hũ, nhìn qua lợi hại nhưng thật ra tâm địarất tốt, sau này qua lại nhiều sẽ biếtChị Trương nhìn Lâm Vãn Thanh rồi cười, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng cười nói chuyện theo.Mấy người đang nói chuyện thì cảnh vệ Tiểu Trương mở cửa ra rồi lái xe jeep quân dụng vào. Nghe thấy tiếng cửa xe, bọn nhóc Cố Tiểu Nhị, Cố Trạch, Mãn Thương, Lương Thương vội chạy ra khỏi cửa gọi.“Chú Trương!”“Xe tới rồi!”Trương Thành vừa mới xuống xe, Cố Tiểu Nhị làm đầu tàu gương mẫu chạy ra,, ôm lấy hắn: “Chú Trương, cháu rất nhớ chú” Nhớ kẹo của chú.Trong nhà cũng có kẹo, nhưng mà chú thím sợ bọn nhóc bị sâu răng nên không cho ăn nhiều. Hai ngày mới được ăn một viên kẹo, nhưng cậu nhóc vẫn thèm. Cố Tiểu Nhị cười hì hì, khóe miệng Trương Thành giật giật, móc nửa gói kẹo trong túi ra cho bọn nhóc: “Mộtngày một viên, không được ăn quá nhiều.Ừm ừm, Cố Tiểu Nhị gật đầu, lấy một viên ra nhét vào trong miệng, lại móc tiếp hai viên, đưa cho hai anh emTrương Mãn Thương và Trương Thương Lương mỗi người một viên, chờ đến khi cậu nhóc nghĩ đến Cố Trạchvẫn còn đang đi theo phía sau thì kẹo trong tay đã bị anh trai nhóc tịch thu không chút thương xót.“Cố Cảnh, em được lắm, hồi trước không phải em bị đau răng đến mức lăn qua lăn lại sao, giờ còn ăn kẹo nữa chứ!”Bình thường Cố Trạch hướng nội, nhưng lúc này lại rất ra dáng một người anh trai.Bị anh trai răn dạy, Cố Tiểu Nhị chép miệng.Cố Trạch thấy thế, lại răn dạy vài câu.Lâm Vãn Thanh ở trong phòng nghe thấy, cô chỉ cười cười, tiếp tục mặc quần áo cho Tiểu Cố An.Cậu nhóc Cố Tiểu Nhị này chính là đứa trẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, khi Cố Hoài An ở nhà thì cậu nhóc rất ngoan nhưng khi anh đi là cậu nhóc lại nghịch ngợm, biết rõ thím không răn dạy được cậu nhóc nên ở nhà coi trời bằng vung.Cố Hoài An không có ở nhà, trong nhà phải có người quản cậu nhóc này.Chị Trương và Hàn Kim Hoa cũng đều đã làm mẹ, trong nhà đã có mấy nhóc thối, cũng biết nhóc con phải có người quản, bình thường bọn nhóc cực kỳ quậy phá.