Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…

Chương 57

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Vì thế, cô vỗ bả vai Cố Hoài An, vui mừng nói: “Phó đoàn trưởng Cố làm rất tốt, hãy tiếp tục duy trì như vậy nhé. Dứt lời, cô liền trở về phòng.Để lại một Cố Hoài An đứng ngây ngốc: “????”Cô nói vậy là ý gì chứ?Lâm Vãn Thanh trở về nhà tiếp tục đạp máy may làm quần áo, làm tới sau giờ ngọ thì Cố Tiểu Nhị đi chơi từ bên ngoài trở về nhà ồn ào kêu đói bụng, Tiểu Cố An cũng nói nhóc đói rồi.Lâm Vãn Thanh mới dừng tay rồi đi rửa tay nấu cơm, trong nhà còn thịt heo, cô định làm nồi thịt heo hầm, rất dinh dưỡng lại dễ ăn.Lương khô trong nhà đã hết, Lâm Vãn Thanh đành hấp một nồi bánh bột ngô, mấy cái bánh ngô nhỏ này làm thì dễ mà hấp cũng nhanh.Người một nhà cùng nhau ăn cơm chiều, ăn xong thì thu dọn chén đũa, bỗng nhiên loa lớn của quân khu phát thông tin rằng buổi tối có chiếu phim điện ảnh, bọn nhỏ vừa nghe xong, đều vui vẻ hớn hở mang theo cái ghế gỗ nhỏ chạy nhanh ra bãi đất trống chiếm chỗ ngồi xem phim.Đây là một trong những thú vui thời thơ ấu của đông đảo đám trẻ trong quân khu, xem phim điện ảnh ngoài trời, nếu muốn xem thoải mái, cần phải chiếm vị trí tốt, hàng phía trước, ngồi ngay giữa mới đã ghiền.Chiếm được vị trí rồi, đồng thời bọn nhỏ sẽ cầm gậy nhỏ lùa gà vịt nhà mình tới bên dòng suối bắt trùng ăn cá, như vậy vừa tiết kiệm lương thực trong nhà và còn là một loại thú vui mà mấy đứa trẻ đều rất thích.Trong nhà chị dâu Trương cũng nuôi gà nuôi vịt, hai anh em Mãn Thương và Lương Thương cười ha ha ha vui vẻ, một người đi phía trước, một người theo phía sau, lùa gà con vịt con nhà mình tới bên dòng suối.Cố Tiểu Nhị thấy vậy trong lòng cũng hâm mộ, nghĩ đến Đại Hoa, Nhị Hoa và Tam Hoa được nuôi trong nhà, cũng về nhà mở cửa chuồng gà ra, cậu nhóc cười khanh khách lắc m.ô.n.g vội vàng mang ba con gà ra khỏi ổ gà. Tên nhóc này còn muốn gọi anh trai đi cùng, Cố Trạch bơ cậu nhóc, tỏ ý không nghe quay đầu đi vào phòng. Hừ, anh trai cậu nhóc đúng là không có m.á.u nghệ thuật xíu nào.Cố Tiểu Nhị lắc lắc đầu, bản thân vội vàng mang ba con gà ra bên ngoài.Lâm Vãn Thanh dắt tay Tiểu Cố An từ trong phòng ra, thấy cảnh tượng như vậy, cô buồn cười.Đến giờ chiếu phim điện ảnh, một nhà bốn người đi về phía đất trống, Cố Hoài An ôm Tiểu Cố An, một bàn tay khác rất tự nhiên ôm eo nhỏ của Lâm Vãn Thanh.Lâm Vãn Thanh: Phó đoàn trưởng Cố, móng vuốt của anh đang để ở nơi nào thế?Vì thế, đồng chí Lâm duỗi tay ra nhéo eo phó đoàn trưởng Cố, nhưng người nào đó trời sinh da dày thịt béo, cô có véo mạnh cỡ nào cũng giống như cào ngứa, anh không có chút phản ứng nào.Lâm Vãn Thanh thua rồi.Dọc theo đường đi, một nhà bốn người thường thường có thể gặp người nhà quân nhân khác tới bãi đất trống xem phim điện ảnh, còn gặp được chị dâu quen biết tới nhiệt tình chào hỏi.Lâm Vãn Thanh cũng cười đáp lại, người nào đó ngày xưa lạnh lùng cũng khó được lộ ra gương mặt tươi cười đáp lại một câu.Khiến chị dâu Trương tới chào mà lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại nói với doanh trưởng Trương: “Thì ra Tiểu Cố cũng biết cười nhaDoanh trưởng Trương không vui: “Em nói cái gì thế, sao phó đoàn trưởng Cố lại không biết cười.Chị dâu Trương thấy đức hạnh thối này của người đàn ông nhà mình, dùng khuỷu tay chọc hắn một chút: “Xem lại cái đức hạnh của anh đi, em nói cũng không được à? Từ năm em tới quân khu đến giờ đã hơn hai năm, em chưa từng thấy Tiểu Cố cười, thật đúng là hiếm lạ”“Việc lạ do ít gặp, ngày thường em có thể gặp phó đoàn trưởng Cố mấy lần, mà người ta cười hay không em cũng muốn quản à. Doanh trưởng Trương lén lút lẩm bẩm nói thầm, không dám để bà vợ nhà mình nghe thấy. “Chú thím, chỗ ngồi nhà chúng ta ở đây!”

Vì thế, cô vỗ bả vai Cố Hoài An, vui mừng nói: “Phó đoàn trưởng Cố làm rất tốt, hãy tiếp tục duy trì như vậy nhé. Dứt lời, cô liền trở về phòng.

Để lại một Cố Hoài An đứng ngây ngốc: “????”

Cô nói vậy là ý gì chứ?

Lâm Vãn Thanh trở về nhà tiếp tục đạp máy may làm quần áo, làm tới sau giờ ngọ thì Cố Tiểu Nhị đi chơi từ bên ngoài trở về nhà ồn ào kêu đói bụng, Tiểu Cố An cũng nói nhóc đói rồi.

Lâm Vãn Thanh mới dừng tay rồi đi rửa tay nấu cơm, trong nhà còn thịt heo, cô định làm nồi thịt heo hầm, rất dinh dưỡng lại dễ ăn.

Lương khô trong nhà đã hết, Lâm Vãn Thanh đành hấp một nồi bánh bột ngô, mấy cái bánh ngô nhỏ này làm thì dễ mà hấp cũng nhanh.

Người một nhà cùng nhau ăn cơm chiều, ăn xong thì thu dọn chén đũa, bỗng nhiên loa lớn của quân khu phát thông tin rằng buổi tối có chiếu phim điện ảnh, bọn nhỏ vừa nghe xong, đều vui vẻ hớn hở mang theo cái ghế gỗ nhỏ chạy nhanh ra bãi đất trống chiếm chỗ ngồi xem phim.

Đây là một trong những thú vui thời thơ ấu của đông đảo đám trẻ trong quân khu, xem phim điện ảnh ngoài trời, nếu muốn xem thoải mái, cần phải chiếm vị trí tốt, hàng phía trước, ngồi ngay giữa mới đã ghiền.

Chiếm được vị trí rồi, đồng thời bọn nhỏ sẽ cầm gậy nhỏ lùa gà vịt nhà mình tới bên dòng suối bắt trùng ăn cá, như vậy vừa tiết kiệm lương thực trong nhà và còn là một loại thú vui mà mấy đứa trẻ đều rất thích.

Trong nhà chị dâu Trương cũng nuôi gà nuôi vịt, hai anh em Mãn Thương và Lương Thương cười ha ha ha vui vẻ, một người đi phía trước, một người theo phía sau, lùa gà con vịt con nhà mình tới bên dòng suối.

Cố Tiểu Nhị thấy vậy trong lòng cũng hâm mộ, nghĩ đến Đại Hoa, Nhị Hoa và Tam Hoa được nuôi trong nhà, cũng về nhà mở cửa chuồng gà ra, cậu nhóc cười khanh khách lắc m.ô.n.g vội vàng mang ba con gà ra khỏi ổ gà. Tên nhóc này còn muốn gọi anh trai đi cùng, Cố Trạch bơ cậu nhóc, tỏ ý không nghe quay đầu đi vào phòng. Hừ, anh trai cậu nhóc đúng là không có m.á.u nghệ thuật xíu nào.

Cố Tiểu Nhị lắc lắc đầu, bản thân vội vàng mang ba con gà ra bên ngoài.

Lâm Vãn Thanh dắt tay Tiểu Cố An từ trong phòng ra, thấy cảnh tượng như vậy, cô buồn cười.

Đến giờ chiếu phim điện ảnh, một nhà bốn người đi về phía đất trống, Cố Hoài An ôm Tiểu Cố An, một bàn tay khác rất tự nhiên ôm eo nhỏ của Lâm Vãn Thanh.

Lâm Vãn Thanh: Phó đoàn trưởng Cố, móng vuốt của anh đang để ở nơi nào thế?

Vì thế, đồng chí Lâm duỗi tay ra nhéo eo phó đoàn trưởng Cố, nhưng người nào đó trời sinh da dày thịt béo, cô có véo mạnh cỡ nào cũng giống như cào ngứa, anh không có chút phản ứng nào.

Lâm Vãn Thanh thua rồi.

Dọc theo đường đi, một nhà bốn người thường thường có thể gặp người nhà quân nhân khác tới bãi đất trống xem phim điện ảnh, còn gặp được chị dâu quen biết tới nhiệt tình chào hỏi.

Lâm Vãn Thanh cũng cười đáp lại, người nào đó ngày xưa lạnh lùng cũng khó được lộ ra gương mặt tươi cười đáp lại một câu.

Khiến chị dâu Trương tới chào mà lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại nói với doanh trưởng Trương: “Thì ra Tiểu Cố cũng biết cười nha

Doanh trưởng Trương không vui: “Em nói cái gì thế, sao phó đoàn trưởng Cố lại không biết cười.

Chị dâu Trương thấy đức hạnh thối này của người đàn ông nhà mình, dùng khuỷu tay chọc hắn một chút: “Xem lại cái đức hạnh của anh đi, em nói cũng không được à? Từ năm em tới quân khu đến giờ đã hơn hai năm, em chưa từng thấy Tiểu Cố cười, thật đúng là hiếm lạ”

“Việc lạ do ít gặp, ngày thường em có thể gặp phó đoàn trưởng Cố mấy lần, mà người ta cười hay không em cũng muốn quản à. Doanh trưởng Trương lén lút lẩm bẩm nói thầm, không dám để bà vợ nhà mình nghe thấy. “Chú thím, chỗ ngồi nhà chúng ta ở đây!”

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Vì thế, cô vỗ bả vai Cố Hoài An, vui mừng nói: “Phó đoàn trưởng Cố làm rất tốt, hãy tiếp tục duy trì như vậy nhé. Dứt lời, cô liền trở về phòng.Để lại một Cố Hoài An đứng ngây ngốc: “????”Cô nói vậy là ý gì chứ?Lâm Vãn Thanh trở về nhà tiếp tục đạp máy may làm quần áo, làm tới sau giờ ngọ thì Cố Tiểu Nhị đi chơi từ bên ngoài trở về nhà ồn ào kêu đói bụng, Tiểu Cố An cũng nói nhóc đói rồi.Lâm Vãn Thanh mới dừng tay rồi đi rửa tay nấu cơm, trong nhà còn thịt heo, cô định làm nồi thịt heo hầm, rất dinh dưỡng lại dễ ăn.Lương khô trong nhà đã hết, Lâm Vãn Thanh đành hấp một nồi bánh bột ngô, mấy cái bánh ngô nhỏ này làm thì dễ mà hấp cũng nhanh.Người một nhà cùng nhau ăn cơm chiều, ăn xong thì thu dọn chén đũa, bỗng nhiên loa lớn của quân khu phát thông tin rằng buổi tối có chiếu phim điện ảnh, bọn nhỏ vừa nghe xong, đều vui vẻ hớn hở mang theo cái ghế gỗ nhỏ chạy nhanh ra bãi đất trống chiếm chỗ ngồi xem phim.Đây là một trong những thú vui thời thơ ấu của đông đảo đám trẻ trong quân khu, xem phim điện ảnh ngoài trời, nếu muốn xem thoải mái, cần phải chiếm vị trí tốt, hàng phía trước, ngồi ngay giữa mới đã ghiền.Chiếm được vị trí rồi, đồng thời bọn nhỏ sẽ cầm gậy nhỏ lùa gà vịt nhà mình tới bên dòng suối bắt trùng ăn cá, như vậy vừa tiết kiệm lương thực trong nhà và còn là một loại thú vui mà mấy đứa trẻ đều rất thích.Trong nhà chị dâu Trương cũng nuôi gà nuôi vịt, hai anh em Mãn Thương và Lương Thương cười ha ha ha vui vẻ, một người đi phía trước, một người theo phía sau, lùa gà con vịt con nhà mình tới bên dòng suối.Cố Tiểu Nhị thấy vậy trong lòng cũng hâm mộ, nghĩ đến Đại Hoa, Nhị Hoa và Tam Hoa được nuôi trong nhà, cũng về nhà mở cửa chuồng gà ra, cậu nhóc cười khanh khách lắc m.ô.n.g vội vàng mang ba con gà ra khỏi ổ gà. Tên nhóc này còn muốn gọi anh trai đi cùng, Cố Trạch bơ cậu nhóc, tỏ ý không nghe quay đầu đi vào phòng. Hừ, anh trai cậu nhóc đúng là không có m.á.u nghệ thuật xíu nào.Cố Tiểu Nhị lắc lắc đầu, bản thân vội vàng mang ba con gà ra bên ngoài.Lâm Vãn Thanh dắt tay Tiểu Cố An từ trong phòng ra, thấy cảnh tượng như vậy, cô buồn cười.Đến giờ chiếu phim điện ảnh, một nhà bốn người đi về phía đất trống, Cố Hoài An ôm Tiểu Cố An, một bàn tay khác rất tự nhiên ôm eo nhỏ của Lâm Vãn Thanh.Lâm Vãn Thanh: Phó đoàn trưởng Cố, móng vuốt của anh đang để ở nơi nào thế?Vì thế, đồng chí Lâm duỗi tay ra nhéo eo phó đoàn trưởng Cố, nhưng người nào đó trời sinh da dày thịt béo, cô có véo mạnh cỡ nào cũng giống như cào ngứa, anh không có chút phản ứng nào.Lâm Vãn Thanh thua rồi.Dọc theo đường đi, một nhà bốn người thường thường có thể gặp người nhà quân nhân khác tới bãi đất trống xem phim điện ảnh, còn gặp được chị dâu quen biết tới nhiệt tình chào hỏi.Lâm Vãn Thanh cũng cười đáp lại, người nào đó ngày xưa lạnh lùng cũng khó được lộ ra gương mặt tươi cười đáp lại một câu.Khiến chị dâu Trương tới chào mà lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại nói với doanh trưởng Trương: “Thì ra Tiểu Cố cũng biết cười nhaDoanh trưởng Trương không vui: “Em nói cái gì thế, sao phó đoàn trưởng Cố lại không biết cười.Chị dâu Trương thấy đức hạnh thối này của người đàn ông nhà mình, dùng khuỷu tay chọc hắn một chút: “Xem lại cái đức hạnh của anh đi, em nói cũng không được à? Từ năm em tới quân khu đến giờ đã hơn hai năm, em chưa từng thấy Tiểu Cố cười, thật đúng là hiếm lạ”“Việc lạ do ít gặp, ngày thường em có thể gặp phó đoàn trưởng Cố mấy lần, mà người ta cười hay không em cũng muốn quản à. Doanh trưởng Trương lén lút lẩm bẩm nói thầm, không dám để bà vợ nhà mình nghe thấy. “Chú thím, chỗ ngồi nhà chúng ta ở đây!”

Chương 57