Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…
Chương 96
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Đêm mưa gió lạnh, một mình Cố Hoài An mạo hiểm mưa gió trở về nhà, nhìn thấy vợ đang đứng chờ ở cửa, nhíu mày một chút, bước nhanh tới.“Trời mưa mà sao em lại đứng ởbên ngoài vậy?”“Em đứng chờ anh về.”Lâm Vãn Thanh cười cười, kiễng mũi chân lên cao, cô nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của phó đoàn trưởng Cố.“Bổ sung nụ hôn buổi sáng, thân ái” tiếng thân ái này làm cho phó đoàn trưởng Cố vừa rồi còn lạnh mặt liền nhếch khóe môi.Một “Hôn lại cái nữa đi”Thế là Lâm Vãn Thanh lại hôn anh một lần nữa.Không ngờ rằng phó đoàn trưởng Cố vẫn còn chưa hài lòng, đưa tay ôm người cô vợ nhỏ hôn mãnh liệt một hồi, lúc này mới thỏa mãn mà buông ra.Lâm Vãn Thanh cảm thấy miệng mình đã bị hôn đến mức muốn tróc mất một mảng da môi.Không ngoài ý muốn, lúc hai người quay về nhà miệng đều sưng đỏ lên, làm cho mấy đứa nhỏ trong nhà phải nhìn chằm chằm một hồi.Cuối cùng Cố Tiểu Nhị đưa ra kết luận.“Thím thật đúng là rất thích ăn ớt.Đi ra ngoài không lâu, miệng liền vừa sưng vừa đỏ, đây là do rất thích ăn ớt.Cố Trạch gật đầu, sau đó lại lo lắng: “Cây ớt nhà chúng ta không còn nhiều trái nữa, sau này thím không có ớt ăn rồi”Cố Tiểu Nhị vỗ vỗ bả vai của anh trai: “Anh, không sao, nhà thím Trương có trồng ớt, để em đi xem xem, còn vài ngày nữa là có thể hái được, chúng ta lấy tiền đến nhà thím Trương mua ớt cho thím ănCố An ôm đầu tàu gỗ, loạng choạng đi tới: “Thím thích ăn Lạt Tiêu(), mà Lạt Tiêu đã là mẹ của thỏ con bảo bảo rồi nên không thể ăn được nữa.[Chú thích: () Lạc Tiêu ở đây cũng có nghĩa là ớt.Cố Tiểu Nhị liền cười cậu nhóc: “Em trai à, không phải ăn thỏ Lạt Tiêu của em, mà là ăn ớt nhà thím Trương, ớt này không phải Lạt Tiêu, hiểu không?”“Hå?”Cậu bé Cố An há há cái miệng nhỏ nhắn ngạc nhiên, khiến cho anh cậu bé nói cậu bé ngốc nghếch.“Tóm lại là thím thích ăn ớt, ớt trong nhà đều phải để lại cho thím ăn” Cố Tiểu Nhị tổng kết.Mấy cậu nhóc đồng loạt gật đầu.Lâm Vãn Thanh xấu hổ đến nỗi mặt đỏ ửng: “ ”Vì vậy buổi tối hôm đó, phó đoàn trưởng Cố bị đuổi tới phòng khách ngủ một đêm.Ngày hôm sau, Cố Tiểu Nhị dậy sớm nên tinh thần sảng khoái, nhìn thấy đôi mắt đen như mắt gấu trúc của chú Cố, vừa định cười ha ha hai tiếng.Liền nghe thấy chú Cố của cậu nhóc lạnh mặt nói: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, mỗi ngày hai anh em các con phải thức dậy từ năm giờ để cùng chú đi chạy bộ.Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị: “!!!!”Chú Cố đang nói đùa phải không?Trước đây Cố Tiểu Nhị đã tận mắt nhìn thấy, chú Cố huấn luyện tân binh trong quân khu là như thế nào, người chú này rất tàn nhẫn, một chút thương xót cũng không có.Cố Tiểu Nhị run chân, cầu xin tha thứ nói: “Chú Cố à, con vẫn còn nhỏ mà“Con đã năm tuổi rồi, ở tuổi của con là có thể nhận huấn luyện rồi.Phó đoàn trưởng Cố nói chuyện rất có đạo lý, mà lời anh đã nói ra thì sẽ không bao giờ thay đổi.Cố Tiểu Nhị với vẻ mặt buồn bực muốn khóc, Cố Trạch ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, trên mặt cậu anh cả còn mang theo chút hưng phấn có thể nhìn thấy được. Cha của cậu nhóc chính là một quân nhân, chú Cố mà cậu bé kính yêu nhất cũng là quân nhân.Cậu bé là con trai của quân nhân, có lẽ trong tương lai sẽ tiếp nhận khẩu s.ú.n.g từ các bậc cha chú, gánh váctrọng trách bảo vệ quốc gia.Cho dù không thể trở thành một người lính, cậu có thể đổ mồ hôi công sức ở trên mảnh đất này, cũng không hối hận.Sáng hôm nay sau khi ăn sáng xong, Cố Hoài An liền dẫn Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị đi huấn luyện, Lâm Vãn Thanh ôm Tiểu Cố An giật mình nhìn một lớn hai nhỏ trước mặt: “Cố Hoài An, bọn trẻ còn nhỏ, huấn luyện sớm như vậy có thích hợp không?”“Thím, bọn con không còn nhỏ nữa, có thể theo chú Cố đi huấn luyện!”
Đêm mưa gió lạnh, một mình Cố Hoài An mạo hiểm mưa gió trở về nhà, nhìn thấy vợ đang đứng chờ ở cửa, nhíu mày một chút, bước nhanh tới.
“Trời mưa mà sao em lại đứng ởbên ngoài vậy?”
“Em đứng chờ anh về.”
Lâm Vãn Thanh cười cười, kiễng mũi chân lên cao, cô nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của phó đoàn trưởng Cố.
“Bổ sung nụ hôn buổi sáng, thân ái” tiếng thân ái này làm cho phó đoàn trưởng Cố vừa rồi còn lạnh mặt liền nhếch khóe môi.
Một “Hôn lại cái nữa đi”
Thế là Lâm Vãn Thanh lại hôn anh một lần nữa.
Không ngờ rằng phó đoàn trưởng Cố vẫn còn chưa hài lòng, đưa tay ôm người cô vợ nhỏ hôn mãnh liệt một hồi, lúc này mới thỏa mãn mà buông ra.
Lâm Vãn Thanh cảm thấy miệng mình đã bị hôn đến mức muốn tróc mất một mảng da môi.
Không ngoài ý muốn, lúc hai người quay về nhà miệng đều sưng đỏ lên, làm cho mấy đứa nhỏ trong nhà phải nhìn chằm chằm một hồi.
Cuối cùng Cố Tiểu Nhị đưa ra kết luận.
“Thím thật đúng là rất thích ăn ớt.
Đi ra ngoài không lâu, miệng liền vừa sưng vừa đỏ, đây là do rất thích ăn ớt.
Cố Trạch gật đầu, sau đó lại lo lắng: “Cây ớt nhà chúng ta không còn nhiều trái nữa, sau này thím không có ớt ăn rồi”
Cố Tiểu Nhị vỗ vỗ bả vai của anh trai: “Anh, không sao, nhà thím Trương có trồng ớt, để em đi xem xem, còn vài ngày nữa là có thể hái được, chúng ta lấy tiền đến nhà thím Trương mua ớt cho thím ăn
Cố An ôm đầu tàu gỗ, loạng choạng đi tới: “Thím thích ăn Lạt Tiêu(), mà Lạt Tiêu đã là mẹ của thỏ con bảo bảo rồi nên không thể ăn được nữa.
[Chú thích: () Lạc Tiêu ở đây cũng có nghĩa là ớt.
Cố Tiểu Nhị liền cười cậu nhóc: “Em trai à, không phải ăn thỏ Lạt Tiêu của em, mà là ăn ớt nhà thím Trương, ớt này không phải Lạt Tiêu, hiểu không?”
“Hå?”
Cậu bé Cố An há há cái miệng nhỏ nhắn ngạc nhiên, khiến cho anh cậu bé nói cậu bé ngốc nghếch.
“Tóm lại là thím thích ăn ớt, ớt trong nhà đều phải để lại cho thím ăn” Cố Tiểu Nhị tổng kết.
Mấy cậu nhóc đồng loạt gật đầu.
Lâm Vãn Thanh xấu hổ đến nỗi mặt đỏ ửng: “ ”
Vì vậy buổi tối hôm đó, phó đoàn trưởng Cố bị đuổi tới phòng khách ngủ một đêm.
Ngày hôm sau, Cố Tiểu Nhị dậy sớm nên tinh thần sảng khoái, nhìn thấy đôi mắt đen như mắt gấu trúc của chú Cố, vừa định cười ha ha hai tiếng.
Liền nghe thấy chú Cố của cậu nhóc lạnh mặt nói: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, mỗi ngày hai anh em các con phải thức dậy từ năm giờ để cùng chú đi chạy bộ.
Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị: “!!!!”
Chú Cố đang nói đùa phải không?
Trước đây Cố Tiểu Nhị đã tận mắt nhìn thấy, chú Cố huấn luyện tân binh trong quân khu là như thế nào, người chú này rất tàn nhẫn, một chút thương xót cũng không có.
Cố Tiểu Nhị run chân, cầu xin tha thứ nói: “Chú Cố à, con vẫn còn nhỏ mà
“Con đã năm tuổi rồi, ở tuổi của con là có thể nhận huấn luyện rồi.
Phó đoàn trưởng Cố nói chuyện rất có đạo lý, mà lời anh đã nói ra thì sẽ không bao giờ thay đổi.
Cố Tiểu Nhị với vẻ mặt buồn bực muốn khóc, Cố Trạch ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, trên mặt cậu anh cả còn mang theo chút hưng phấn có thể nhìn thấy được. Cha của cậu nhóc chính là một quân nhân, chú Cố mà cậu bé kính yêu nhất cũng là quân nhân.
Cậu bé là con trai của quân nhân, có lẽ trong tương lai sẽ tiếp nhận khẩu s.ú.n.g từ các bậc cha chú, gánh váctrọng trách bảo vệ quốc gia.
Cho dù không thể trở thành một người lính, cậu có thể đổ mồ hôi công sức ở trên mảnh đất này, cũng không hối hận.
Sáng hôm nay sau khi ăn sáng xong, Cố Hoài An liền dẫn Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị đi huấn luyện, Lâm Vãn Thanh ôm Tiểu Cố An giật mình nhìn một lớn hai nhỏ trước mặt: “Cố Hoài An, bọn trẻ còn nhỏ, huấn luyện sớm như vậy có thích hợp không?”
“Thím, bọn con không còn nhỏ nữa, có thể theo chú Cố đi huấn luyện!”
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Đêm mưa gió lạnh, một mình Cố Hoài An mạo hiểm mưa gió trở về nhà, nhìn thấy vợ đang đứng chờ ở cửa, nhíu mày một chút, bước nhanh tới.“Trời mưa mà sao em lại đứng ởbên ngoài vậy?”“Em đứng chờ anh về.”Lâm Vãn Thanh cười cười, kiễng mũi chân lên cao, cô nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của phó đoàn trưởng Cố.“Bổ sung nụ hôn buổi sáng, thân ái” tiếng thân ái này làm cho phó đoàn trưởng Cố vừa rồi còn lạnh mặt liền nhếch khóe môi.Một “Hôn lại cái nữa đi”Thế là Lâm Vãn Thanh lại hôn anh một lần nữa.Không ngờ rằng phó đoàn trưởng Cố vẫn còn chưa hài lòng, đưa tay ôm người cô vợ nhỏ hôn mãnh liệt một hồi, lúc này mới thỏa mãn mà buông ra.Lâm Vãn Thanh cảm thấy miệng mình đã bị hôn đến mức muốn tróc mất một mảng da môi.Không ngoài ý muốn, lúc hai người quay về nhà miệng đều sưng đỏ lên, làm cho mấy đứa nhỏ trong nhà phải nhìn chằm chằm một hồi.Cuối cùng Cố Tiểu Nhị đưa ra kết luận.“Thím thật đúng là rất thích ăn ớt.Đi ra ngoài không lâu, miệng liền vừa sưng vừa đỏ, đây là do rất thích ăn ớt.Cố Trạch gật đầu, sau đó lại lo lắng: “Cây ớt nhà chúng ta không còn nhiều trái nữa, sau này thím không có ớt ăn rồi”Cố Tiểu Nhị vỗ vỗ bả vai của anh trai: “Anh, không sao, nhà thím Trương có trồng ớt, để em đi xem xem, còn vài ngày nữa là có thể hái được, chúng ta lấy tiền đến nhà thím Trương mua ớt cho thím ănCố An ôm đầu tàu gỗ, loạng choạng đi tới: “Thím thích ăn Lạt Tiêu(), mà Lạt Tiêu đã là mẹ của thỏ con bảo bảo rồi nên không thể ăn được nữa.[Chú thích: () Lạc Tiêu ở đây cũng có nghĩa là ớt.Cố Tiểu Nhị liền cười cậu nhóc: “Em trai à, không phải ăn thỏ Lạt Tiêu của em, mà là ăn ớt nhà thím Trương, ớt này không phải Lạt Tiêu, hiểu không?”“Hå?”Cậu bé Cố An há há cái miệng nhỏ nhắn ngạc nhiên, khiến cho anh cậu bé nói cậu bé ngốc nghếch.“Tóm lại là thím thích ăn ớt, ớt trong nhà đều phải để lại cho thím ăn” Cố Tiểu Nhị tổng kết.Mấy cậu nhóc đồng loạt gật đầu.Lâm Vãn Thanh xấu hổ đến nỗi mặt đỏ ửng: “ ”Vì vậy buổi tối hôm đó, phó đoàn trưởng Cố bị đuổi tới phòng khách ngủ một đêm.Ngày hôm sau, Cố Tiểu Nhị dậy sớm nên tinh thần sảng khoái, nhìn thấy đôi mắt đen như mắt gấu trúc của chú Cố, vừa định cười ha ha hai tiếng.Liền nghe thấy chú Cố của cậu nhóc lạnh mặt nói: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, mỗi ngày hai anh em các con phải thức dậy từ năm giờ để cùng chú đi chạy bộ.Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị: “!!!!”Chú Cố đang nói đùa phải không?Trước đây Cố Tiểu Nhị đã tận mắt nhìn thấy, chú Cố huấn luyện tân binh trong quân khu là như thế nào, người chú này rất tàn nhẫn, một chút thương xót cũng không có.Cố Tiểu Nhị run chân, cầu xin tha thứ nói: “Chú Cố à, con vẫn còn nhỏ mà“Con đã năm tuổi rồi, ở tuổi của con là có thể nhận huấn luyện rồi.Phó đoàn trưởng Cố nói chuyện rất có đạo lý, mà lời anh đã nói ra thì sẽ không bao giờ thay đổi.Cố Tiểu Nhị với vẻ mặt buồn bực muốn khóc, Cố Trạch ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, trên mặt cậu anh cả còn mang theo chút hưng phấn có thể nhìn thấy được. Cha của cậu nhóc chính là một quân nhân, chú Cố mà cậu bé kính yêu nhất cũng là quân nhân.Cậu bé là con trai của quân nhân, có lẽ trong tương lai sẽ tiếp nhận khẩu s.ú.n.g từ các bậc cha chú, gánh váctrọng trách bảo vệ quốc gia.Cho dù không thể trở thành một người lính, cậu có thể đổ mồ hôi công sức ở trên mảnh đất này, cũng không hối hận.Sáng hôm nay sau khi ăn sáng xong, Cố Hoài An liền dẫn Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị đi huấn luyện, Lâm Vãn Thanh ôm Tiểu Cố An giật mình nhìn một lớn hai nhỏ trước mặt: “Cố Hoài An, bọn trẻ còn nhỏ, huấn luyện sớm như vậy có thích hợp không?”“Thím, bọn con không còn nhỏ nữa, có thể theo chú Cố đi huấn luyện!”