Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…
Chương 97
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Cố Trạch mặc một bộ đồ quân trang nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, tư thế đứng chuẩn.Cố Tiểu Nhị buồn bã, bả vai gục xuống.“Đứng nghiêm túc!” Phó đoàn trưởng Cố lạnh lùng nói.“Vâng!”Cố Tiểu Nhị lập duỗi thẳng lưng nhỏ, ngẩng đầu ưỡn ngực.Nhớ lại, thường ngày Cố Tiểu Nhị hay làm những chuyện khiến người khác phải đau đầu, những chuyện như cắt lông con vịt con nhà hàng xóm, ném sâu bướm vào ống nước nhà Cảnh Hồng Mai.Lâm Vãn Thanh:Thôi, để phó đoàn trưởng Cố quản lý cậu nhóc này cũng tốt.Tiểu Cố An nhìn chú Cố cùng với các anh đi xa, cậu bé thò chân bé ra cũng muốn đi theo.“Thím, đi đi. Cậu nhóc vỗ vỗ bả vai Lâm Vãn Thanh.“Con không đi theo được đâu, chú Cố dẫn các anh của con đi huấn luyện, An An của chúng ta vẫn còn nhỏ không thể nhận huấn luyện đượcNói xong, Lâm Vãn Thanh nhéo nhéo bàn tay nhỏ mập mạp trắng trẻo của cậu nhóc.“A, An An sau này sẽ đi huấn luyệnCậu bé có vẻ đã hiểu lại giống như không hiểu, cúi đầu nhìn cánh tay và bắp chân nhỏ bé của mình, vừa đúng lúc cậu nhóc Lương Thương nhà chị dâu Trương chạy đến nhà tặng hạt dưa cho nhà họ, Lương Thương sáu tuổi, cánh tay bắp chân dài hơn, Tiểu Cố An nhìn thấy Lương Thương mắt liền mở to sáng ngời, cậu bé phấn khích đưa tay chỉ về phía Lương Thương nói: “Anh Lương Thương, cùng anh đổi.“Cái gì?” Lương Thương ngốc nghếch, tỏ vẻ nghe không hiểu cậu nhóc nói gì.Lâm Vãn Thanh cười toe toét, xoa xoa mái tóc đen của Lương Thương, cô đưa cho cậu bé một nắm kẹo sữa: “Không có gì, em trai nói đùa thôi, cảm ơn cháu Lương Thương”“Ha ha ha, không có gì ạ, tạm biệt thím, tạm biệt em trai.Lương Thương hé miệng cười để lộ ra một hàm răng trắng, vẫy vẫy tay rời đi.“Tạm biệt”Buổi trưa, Lâm Vãn Thanh nấu cơm xong, ba chú cháu vẫn chưa về, cô ở nhà đợi một lát, quyết định dẫn Tiểu Cố An ra ngoài tìm.Vừa đi ra khỏi nhà, liền nhìn thấy Cố Hoài An sải bước về phía trước, phía sau là hai anh em chân tay run rẩy đến bất động đang đỡ nhau.“Anh, chân của em mềm giống như sợi mì rồi”“Đừng nói nữa, chân của anh cũng mềm ra rồi!”“Em đói”“Anh cũng đói”“Em muốn ăn thịt, muốn uống canh, còn muốn đi ngủ.Cố Tiểu Nhị không hổ là người nói lảm nhảm nhất trong nhà, chân run đến mức sắp đứng không nổi nữa, còn cùng anh trai lải nhải, vốn dĩ chuyện huấn luyện mệt, Cố Trạch còn phải nghe những câu lải nhải vô nghĩa này suốt quãng đường, cuối cùng thật sự nhịn không được nữa, liền quát lên: “Còn lải nhải nữa, có tin anh sẽ đánh em không?!”Cố Tiểu Nhị tin, lập tức ngậm miệng lại, anh trai cậu nhóc tức giận cũng sẽ nói bậy, bên cạnh cũng không có người khác, không đánh cậu nhóc thì đánh ai.Cơm trưa gồm có thịt băm xào đậu, trứng chiên súp lơ và nấm, canh trứng hành hoa và bánh ngô.Thức ăn trong bếp đều là do nhà tự trồng trong vườn hoặc là các chị dâu tặng cho, hiện đang là mùa quả chín, cho nên thức ăn trên bàn cũng phong phú hơn chút.Mấy cậu nhóc hiển nhiên rất đói, cũng không cần Lâm Vãn Thanh dặn dò gì, chủ động đi rửa tay, dọn thức ăn lên bàn, kê ghế ra ngồi ăn cơm.Cả hai quá đói bụng ăn nhanh như gió, thoáng chốc thức ăn trên bàn đã vơi đi một nửa.Lâm Vãn Thanh đau lòng, liền nói: “Ăn chậm một chút, trong nồi vẫn còn đồ ăn, hết thì thím lại lấy thêm cho mấy đứa”“Không cần ạ, thím à, sau này bọn con có thể tự mình lấy cơm. Cố Trạch lắc đầu.“Đúng rồi ạ, việc của con, con tự làm” Cố Tiểu Nhị gắp một miếng trứng gà, vừa ăn vừa nói.Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?Làm sao mà hai đứa nhỏ này lại tự lập như vậy?Lâm Vãn Thanh nhìn Cố Hoài An, nhỏ giọng nói: “Thành thật khai báo đi, có phải anh đánh bọn nhỏ không?” Phó đoàn trưởng Cố hơi nghẹn một chút, con ngươi đen nhàn nhạt nhìn qua, ánh mắt kia rất rõ ràng, chính là ý nói cô nghĩ nhiều rồi.
Cố Trạch mặc một bộ đồ quân trang nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, tư thế đứng chuẩn.
Cố Tiểu Nhị buồn bã, bả vai gục xuống.
“Đứng nghiêm túc!” Phó đoàn trưởng Cố lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Cố Tiểu Nhị lập duỗi thẳng lưng nhỏ, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Nhớ lại, thường ngày Cố Tiểu Nhị hay làm những chuyện khiến người khác phải đau đầu, những chuyện như cắt lông con vịt con nhà hàng xóm, ném sâu bướm vào ống nước nhà Cảnh Hồng Mai.
Lâm Vãn Thanh:
Thôi, để phó đoàn trưởng Cố quản lý cậu nhóc này cũng tốt.
Tiểu Cố An nhìn chú Cố cùng với các anh đi xa, cậu bé thò chân bé ra cũng muốn đi theo.
“Thím, đi đi. Cậu nhóc vỗ vỗ bả vai Lâm Vãn Thanh.
“Con không đi theo được đâu, chú Cố dẫn các anh của con đi huấn luyện, An An của chúng ta vẫn còn nhỏ không thể nhận huấn luyện được
Nói xong, Lâm Vãn Thanh nhéo nhéo bàn tay nhỏ mập mạp trắng trẻo của cậu nhóc.
“A, An An sau này sẽ đi huấn luyện
Cậu bé có vẻ đã hiểu lại giống như không hiểu, cúi đầu nhìn cánh tay và bắp chân nhỏ bé của mình, vừa đúng lúc cậu nhóc Lương Thương nhà chị dâu Trương chạy đến nhà tặng hạt dưa cho nhà họ, Lương Thương sáu tuổi, cánh tay bắp chân dài hơn, Tiểu Cố An nhìn thấy Lương Thương mắt liền mở to sáng ngời, cậu bé phấn khích đưa tay chỉ về phía Lương Thương nói: “Anh Lương Thương, cùng anh đổi.
“Cái gì?” Lương Thương ngốc nghếch, tỏ vẻ nghe không hiểu cậu nhóc nói gì.
Lâm Vãn Thanh cười toe toét, xoa xoa mái tóc đen của Lương Thương, cô đưa cho cậu bé một nắm kẹo sữa: “Không có gì, em trai nói đùa thôi, cảm ơn cháu Lương Thương”
“Ha ha ha, không có gì ạ, tạm biệt thím, tạm biệt em trai.
Lương Thương hé miệng cười để lộ ra một hàm răng trắng, vẫy vẫy tay rời đi.
“Tạm biệt”
Buổi trưa, Lâm Vãn Thanh nấu cơm xong, ba chú cháu vẫn chưa về, cô ở nhà đợi một lát, quyết định dẫn Tiểu Cố An ra ngoài tìm.
Vừa đi ra khỏi nhà, liền nhìn thấy Cố Hoài An sải bước về phía trước, phía sau là hai anh em chân tay run rẩy đến bất động đang đỡ nhau.
“Anh, chân của em mềm giống như sợi mì rồi”
“Đừng nói nữa, chân của anh cũng mềm ra rồi!”
“Em đói”
“Anh cũng đói”
“Em muốn ăn thịt, muốn uống canh, còn muốn đi ngủ.
Cố Tiểu Nhị không hổ là người nói lảm nhảm nhất trong nhà, chân run đến mức sắp đứng không nổi nữa, còn cùng anh trai lải nhải, vốn dĩ chuyện huấn luyện mệt, Cố Trạch còn phải nghe những câu lải nhải vô nghĩa này suốt quãng đường, cuối cùng thật sự nhịn không được nữa, liền quát lên: “Còn lải nhải nữa, có tin anh sẽ đánh em không?!”
Cố Tiểu Nhị tin, lập tức ngậm miệng lại, anh trai cậu nhóc tức giận cũng sẽ nói bậy, bên cạnh cũng không có người khác, không đánh cậu nhóc thì đánh ai.
Cơm trưa gồm có thịt băm xào đậu, trứng chiên súp lơ và nấm, canh trứng hành hoa và bánh ngô.
Thức ăn trong bếp đều là do nhà tự trồng trong vườn hoặc là các chị dâu tặng cho, hiện đang là mùa quả chín, cho nên thức ăn trên bàn cũng phong phú hơn chút.
Mấy cậu nhóc hiển nhiên rất đói, cũng không cần Lâm Vãn Thanh dặn dò gì, chủ động đi rửa tay, dọn thức ăn lên bàn, kê ghế ra ngồi ăn cơm.
Cả hai quá đói bụng ăn nhanh như gió, thoáng chốc thức ăn trên bàn đã vơi đi một nửa.
Lâm Vãn Thanh đau lòng, liền nói: “Ăn chậm một chút, trong nồi vẫn còn đồ ăn, hết thì thím lại lấy thêm cho mấy đứa”
“Không cần ạ, thím à, sau này bọn con có thể tự mình lấy cơm. Cố Trạch lắc đầu.
“Đúng rồi ạ, việc của con, con tự làm” Cố Tiểu Nhị gắp một miếng trứng gà, vừa ăn vừa nói.
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?
Làm sao mà hai đứa nhỏ này lại tự lập như vậy?
Lâm Vãn Thanh nhìn Cố Hoài An, nhỏ giọng nói: “Thành thật khai báo đi, có phải anh đánh bọn nhỏ không?” Phó đoàn trưởng Cố hơi nghẹn một chút, con ngươi đen nhàn nhạt nhìn qua, ánh mắt kia rất rõ ràng, chính là ý nói cô nghĩ nhiều rồi.
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Cố Trạch mặc một bộ đồ quân trang nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, tư thế đứng chuẩn.Cố Tiểu Nhị buồn bã, bả vai gục xuống.“Đứng nghiêm túc!” Phó đoàn trưởng Cố lạnh lùng nói.“Vâng!”Cố Tiểu Nhị lập duỗi thẳng lưng nhỏ, ngẩng đầu ưỡn ngực.Nhớ lại, thường ngày Cố Tiểu Nhị hay làm những chuyện khiến người khác phải đau đầu, những chuyện như cắt lông con vịt con nhà hàng xóm, ném sâu bướm vào ống nước nhà Cảnh Hồng Mai.Lâm Vãn Thanh:Thôi, để phó đoàn trưởng Cố quản lý cậu nhóc này cũng tốt.Tiểu Cố An nhìn chú Cố cùng với các anh đi xa, cậu bé thò chân bé ra cũng muốn đi theo.“Thím, đi đi. Cậu nhóc vỗ vỗ bả vai Lâm Vãn Thanh.“Con không đi theo được đâu, chú Cố dẫn các anh của con đi huấn luyện, An An của chúng ta vẫn còn nhỏ không thể nhận huấn luyện đượcNói xong, Lâm Vãn Thanh nhéo nhéo bàn tay nhỏ mập mạp trắng trẻo của cậu nhóc.“A, An An sau này sẽ đi huấn luyệnCậu bé có vẻ đã hiểu lại giống như không hiểu, cúi đầu nhìn cánh tay và bắp chân nhỏ bé của mình, vừa đúng lúc cậu nhóc Lương Thương nhà chị dâu Trương chạy đến nhà tặng hạt dưa cho nhà họ, Lương Thương sáu tuổi, cánh tay bắp chân dài hơn, Tiểu Cố An nhìn thấy Lương Thương mắt liền mở to sáng ngời, cậu bé phấn khích đưa tay chỉ về phía Lương Thương nói: “Anh Lương Thương, cùng anh đổi.“Cái gì?” Lương Thương ngốc nghếch, tỏ vẻ nghe không hiểu cậu nhóc nói gì.Lâm Vãn Thanh cười toe toét, xoa xoa mái tóc đen của Lương Thương, cô đưa cho cậu bé một nắm kẹo sữa: “Không có gì, em trai nói đùa thôi, cảm ơn cháu Lương Thương”“Ha ha ha, không có gì ạ, tạm biệt thím, tạm biệt em trai.Lương Thương hé miệng cười để lộ ra một hàm răng trắng, vẫy vẫy tay rời đi.“Tạm biệt”Buổi trưa, Lâm Vãn Thanh nấu cơm xong, ba chú cháu vẫn chưa về, cô ở nhà đợi một lát, quyết định dẫn Tiểu Cố An ra ngoài tìm.Vừa đi ra khỏi nhà, liền nhìn thấy Cố Hoài An sải bước về phía trước, phía sau là hai anh em chân tay run rẩy đến bất động đang đỡ nhau.“Anh, chân của em mềm giống như sợi mì rồi”“Đừng nói nữa, chân của anh cũng mềm ra rồi!”“Em đói”“Anh cũng đói”“Em muốn ăn thịt, muốn uống canh, còn muốn đi ngủ.Cố Tiểu Nhị không hổ là người nói lảm nhảm nhất trong nhà, chân run đến mức sắp đứng không nổi nữa, còn cùng anh trai lải nhải, vốn dĩ chuyện huấn luyện mệt, Cố Trạch còn phải nghe những câu lải nhải vô nghĩa này suốt quãng đường, cuối cùng thật sự nhịn không được nữa, liền quát lên: “Còn lải nhải nữa, có tin anh sẽ đánh em không?!”Cố Tiểu Nhị tin, lập tức ngậm miệng lại, anh trai cậu nhóc tức giận cũng sẽ nói bậy, bên cạnh cũng không có người khác, không đánh cậu nhóc thì đánh ai.Cơm trưa gồm có thịt băm xào đậu, trứng chiên súp lơ và nấm, canh trứng hành hoa và bánh ngô.Thức ăn trong bếp đều là do nhà tự trồng trong vườn hoặc là các chị dâu tặng cho, hiện đang là mùa quả chín, cho nên thức ăn trên bàn cũng phong phú hơn chút.Mấy cậu nhóc hiển nhiên rất đói, cũng không cần Lâm Vãn Thanh dặn dò gì, chủ động đi rửa tay, dọn thức ăn lên bàn, kê ghế ra ngồi ăn cơm.Cả hai quá đói bụng ăn nhanh như gió, thoáng chốc thức ăn trên bàn đã vơi đi một nửa.Lâm Vãn Thanh đau lòng, liền nói: “Ăn chậm một chút, trong nồi vẫn còn đồ ăn, hết thì thím lại lấy thêm cho mấy đứa”“Không cần ạ, thím à, sau này bọn con có thể tự mình lấy cơm. Cố Trạch lắc đầu.“Đúng rồi ạ, việc của con, con tự làm” Cố Tiểu Nhị gắp một miếng trứng gà, vừa ăn vừa nói.Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?Làm sao mà hai đứa nhỏ này lại tự lập như vậy?Lâm Vãn Thanh nhìn Cố Hoài An, nhỏ giọng nói: “Thành thật khai báo đi, có phải anh đánh bọn nhỏ không?” Phó đoàn trưởng Cố hơi nghẹn một chút, con ngươi đen nhàn nhạt nhìn qua, ánh mắt kia rất rõ ràng, chính là ý nói cô nghĩ nhiều rồi.