Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…

Chương 98

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Lâm Vãn Thanh vẫn suy nghĩ nhiều, lúc ngủ trưa, cô lại nghĩ ngợi lung tung.Sáng nay hai anh em Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị đều mệt mỏi đủ rồi, cơm nước xong xuôi, mặt còn chưa kịp rửa, liền ủ rủ trở về phòng, nằm lên giường lập tức đi ngủ.Lâm Vãn Thanh dỗ dành Tiểu Cố An ngủ xong cũng về phòng nghỉ ngơi.Phó đoàn trưởng Cố hôm nay nghỉ làm, anh đang tựa vào đầu giường đọc sách, nhìn thấy vợ bước vào phòng, tay lật trang sách bất động một chút.Sáng nay, Lâm Vãn Thanh cũng rất mệt mỏi, buổi chiều cô còn muốn kiểm tra chăn bông.Cô đang muốn ngủ một giấc ngủ trưa thật ngon, nhưng không đợi cô nằm xuống, đã bị người nào đó kéo vào trong ngực.“Anh làm gì vậy, em mệt”“Ừm, anh ôm em ngủ.“A, đồ vô lại anh đặt tay ở đâu vậy.Cuối cùng, phó đoàn trưởng Cố không những không ăn được thịt, còn bị vợ đá mấy phát.Buổi chiều, Lâm Vãn Thanh rời giường, từ trong tủ lấy ra một miếng vải màu xanh lục, ngồi trước máy may loay hoay một lúc, cô muốn làm cặp xách mới cho Tiểu Trạch trước khi tháo chăn bông.Tiểu Trạch sắp vào tiểu học, khai giảng con cái nhà người ta đều có cặp sách mới, vì vậy cô cũng muốn làm cho cậu nhóc một cái cặp xách.Làm túi xách đơn giản hơn là làm quần áo nhiều, cúi đầu nghiên cứu một lát, đồng chí Lâm liền bắt đầu giẫm lên máy may “lạch cạch” vài tiếng.Chờ mấy cậu nhóc ngủ trưa dậy, một cái cặp màu xanh lục mới đẹp mắt đã được đặt ở trên sô pha phòng khách. “Thím, cái cặp này thật đẹp”Cố Tiểu Nhị hai mắt phát sáng, ngay cả trong mắt Cố Trạch cũng không che giấu được sự thích thú.Có điều cậu nhóc hiểu chuyện, không mở miệng hỏi.Cố Tiểu Nhị da mặt dày, đã bắt đầu ôm đùi thím, lắc lắc thân người nhỏ bé làm nũng: “Thím ơi cái cặp này đẹp như vậy, có thể tặng cho con được không?”Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Trạch trầm xuống, em trai đã muốn, cậu nhóc đành từ bỏ.“Cái này chỉ sợ không được, cặp xách mới này là để cho anh trai đi học, anh trai nhà người ta đi học đều có cặp sách mới, Tiểu Cảnh không muốn anh trai đi học không có cặp sách à?”“À, túi sách cho anh trai đi học dùng”Cố Tiểu Nhị suy nghĩ một chút, vẫy vẫy tay: “Vậy cho anh trai dùng, con không cần, để anh trai đi học tốt hơn.Lâm Vãn Thanh vui vẻ cười cười, xoa xoa đầu cậu nhóc: “Tiểu Cảnh thật ngoan, trong nhà vẫn còn vải thừa, thímlàm một cái túi nhỏ cho Tiểu Cảnh nhé? Mặc dù nhỏ hơn một chút so với cái này, nhưng vẫn có thể đựng sách vở.”“Thật sao ạ?” Cố Tiểu Nhị kinh ngạc vui mừng, cậu nhóc cũng sẽ có túi sách mới sao?“Thím nói thì sẽ giữ lời.“Cảm ơn thím”Cố Tiểu Nhị nhảy nhót, muốn tặng thím một nụ hôn thân yêu, còn chưa hôn được, đã bị phó đoàn trưởng Cố nâng lên.“Chú Cố, chú làm gì vậy, con vẫn chưa hôn thím mà?” Cố Tiểu Nhị giãy dụa.“Hôm nay con đã đọc sách chưa?” Phó đoàn trưởng Cố lạnh nhạt hỏi.Cố Tiểu Nhị buồn bực, gãi gãi đầu, nói lí nhí là vẫn chưa đọc sách, chú Cố liền xách cậu nhóc về phòng học. Người này, ***** chiếm hữu của anh lớn thật.Lâm Vãn Thanh cười cười, vẫy tay với Cố Trạch: “Tiểu Trạch, đến thử cặp sách mới xem có vừa người không con?”“Dạ. Ánh mắt Cố Trạch sáng ngời, lưng đeo túi xách đi dạo một vòng.“Không tệ, đeo rất vừa ạ”Lâm Vãn Thanh nhìn một chút, cảm thấy rất tốt không cần phải chỉnh sửa gì, lại nói mấy lời động viên cậu nhóc, ví dụ như khi trở thành học sinh tiểu học, phải học tập thật tốt, quan hệ tốt với bạn học, quan trọng nhất là phải vui vẻ hòa đồng, nếu ở trường gặp chuyện gì không vui, về phải nói với mọi người trong nhà biết.Dù sao chính là nói cho cậu nhóc biết vui vẻ là quan trọng nhất, học tập có thể đặt ở vị trí thứ hai.Cô cũng không biết Cố Trạch suy nghĩ điều gì, dù sao cậu nhóc lưng đeo cặp sách nhỏ, ngẩng mặt nhỏ lên, lời lẽ đầy khí phách nói với chú thím của cậu nhóc.

Lâm Vãn Thanh vẫn suy nghĩ nhiều, lúc ngủ trưa, cô lại nghĩ ngợi lung tung.

Sáng nay hai anh em Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị đều mệt mỏi đủ rồi, cơm nước xong xuôi, mặt còn chưa kịp rửa, liền ủ rủ trở về phòng, nằm lên giường lập tức đi ngủ.

Lâm Vãn Thanh dỗ dành Tiểu Cố An ngủ xong cũng về phòng nghỉ ngơi.

Phó đoàn trưởng Cố hôm nay nghỉ làm, anh đang tựa vào đầu giường đọc sách, nhìn thấy vợ bước vào phòng, tay lật trang sách bất động một chút.

Sáng nay, Lâm Vãn Thanh cũng rất mệt mỏi, buổi chiều cô còn muốn kiểm tra chăn bông.

Cô đang muốn ngủ một giấc ngủ trưa thật ngon, nhưng không đợi cô nằm xuống, đã bị người nào đó kéo vào trong ngực.

“Anh làm gì vậy, em mệt”

“Ừm, anh ôm em ngủ.

“A, đồ vô lại anh đặt tay ở đâu vậy.

Cuối cùng, phó đoàn trưởng Cố không những không ăn được thịt, còn bị vợ đá mấy phát.

Buổi chiều, Lâm Vãn Thanh rời giường, từ trong tủ lấy ra một miếng vải màu xanh lục, ngồi trước máy may loay hoay một lúc, cô muốn làm cặp xách mới cho Tiểu Trạch trước khi tháo chăn bông.

Tiểu Trạch sắp vào tiểu học, khai giảng con cái nhà người ta đều có cặp sách mới, vì vậy cô cũng muốn làm cho cậu nhóc một cái cặp xách.

Làm túi xách đơn giản hơn là làm quần áo nhiều, cúi đầu nghiên cứu một lát, đồng chí Lâm liền bắt đầu giẫm lên máy may “lạch cạch” vài tiếng.

Chờ mấy cậu nhóc ngủ trưa dậy, một cái cặp màu xanh lục mới đẹp mắt đã được đặt ở trên sô pha phòng khách. “Thím, cái cặp này thật đẹp”

Cố Tiểu Nhị hai mắt phát sáng, ngay cả trong mắt Cố Trạch cũng không che giấu được sự thích thú.

Có điều cậu nhóc hiểu chuyện, không mở miệng hỏi.

Cố Tiểu Nhị da mặt dày, đã bắt đầu ôm đùi thím, lắc lắc thân người nhỏ bé làm nũng: “Thím ơi cái cặp này đẹp như vậy, có thể tặng cho con được không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Trạch trầm xuống, em trai đã muốn, cậu nhóc đành từ bỏ.

“Cái này chỉ sợ không được, cặp xách mới này là để cho anh trai đi học, anh trai nhà người ta đi học đều có cặp sách mới, Tiểu Cảnh không muốn anh trai đi học không có cặp sách à?”

“À, túi sách cho anh trai đi học dùng”

Cố Tiểu Nhị suy nghĩ một chút, vẫy vẫy tay: “Vậy cho anh trai dùng, con không cần, để anh trai đi học tốt hơn.

Lâm Vãn Thanh vui vẻ cười cười, xoa xoa đầu cậu nhóc: “Tiểu Cảnh thật ngoan, trong nhà vẫn còn vải thừa, thím

làm một cái túi nhỏ cho Tiểu Cảnh nhé? Mặc dù nhỏ hơn một chút so với cái này, nhưng vẫn có thể đựng sách vở.”

“Thật sao ạ?” Cố Tiểu Nhị kinh ngạc vui mừng, cậu nhóc cũng sẽ có túi sách mới sao?

“Thím nói thì sẽ giữ lời.

“Cảm ơn thím”

Cố Tiểu Nhị nhảy nhót, muốn tặng thím một nụ hôn thân yêu, còn chưa hôn được, đã bị phó đoàn trưởng Cố nâng lên.

“Chú Cố, chú làm gì vậy, con vẫn chưa hôn thím mà?” Cố Tiểu Nhị giãy dụa.

“Hôm nay con đã đọc sách chưa?” Phó đoàn trưởng Cố lạnh nhạt hỏi.

Cố Tiểu Nhị buồn bực, gãi gãi đầu, nói lí nhí là vẫn chưa đọc sách, chú Cố liền xách cậu nhóc về phòng học. Người này, ***** chiếm hữu của anh lớn thật.

Lâm Vãn Thanh cười cười, vẫy tay với Cố Trạch: “Tiểu Trạch, đến thử cặp sách mới xem có vừa người không con?”

“Dạ. Ánh mắt Cố Trạch sáng ngời, lưng đeo túi xách đi dạo một vòng.

“Không tệ, đeo rất vừa ạ”

Lâm Vãn Thanh nhìn một chút, cảm thấy rất tốt không cần phải chỉnh sửa gì, lại nói mấy lời động viên cậu nhóc, ví dụ như khi trở thành học sinh tiểu học, phải học tập thật tốt, quan hệ tốt với bạn học, quan trọng nhất là phải vui vẻ hòa đồng, nếu ở trường gặp chuyện gì không vui, về phải nói với mọi người trong nhà biết.

Dù sao chính là nói cho cậu nhóc biết vui vẻ là quan trọng nhất, học tập có thể đặt ở vị trí thứ hai.

Cô cũng không biết Cố Trạch suy nghĩ điều gì, dù sao cậu nhóc lưng đeo cặp sách nhỏ, ngẩng mặt nhỏ lên, lời lẽ đầy khí phách nói với chú thím của cậu nhóc.

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Lâm Vãn Thanh vẫn suy nghĩ nhiều, lúc ngủ trưa, cô lại nghĩ ngợi lung tung.Sáng nay hai anh em Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị đều mệt mỏi đủ rồi, cơm nước xong xuôi, mặt còn chưa kịp rửa, liền ủ rủ trở về phòng, nằm lên giường lập tức đi ngủ.Lâm Vãn Thanh dỗ dành Tiểu Cố An ngủ xong cũng về phòng nghỉ ngơi.Phó đoàn trưởng Cố hôm nay nghỉ làm, anh đang tựa vào đầu giường đọc sách, nhìn thấy vợ bước vào phòng, tay lật trang sách bất động một chút.Sáng nay, Lâm Vãn Thanh cũng rất mệt mỏi, buổi chiều cô còn muốn kiểm tra chăn bông.Cô đang muốn ngủ một giấc ngủ trưa thật ngon, nhưng không đợi cô nằm xuống, đã bị người nào đó kéo vào trong ngực.“Anh làm gì vậy, em mệt”“Ừm, anh ôm em ngủ.“A, đồ vô lại anh đặt tay ở đâu vậy.Cuối cùng, phó đoàn trưởng Cố không những không ăn được thịt, còn bị vợ đá mấy phát.Buổi chiều, Lâm Vãn Thanh rời giường, từ trong tủ lấy ra một miếng vải màu xanh lục, ngồi trước máy may loay hoay một lúc, cô muốn làm cặp xách mới cho Tiểu Trạch trước khi tháo chăn bông.Tiểu Trạch sắp vào tiểu học, khai giảng con cái nhà người ta đều có cặp sách mới, vì vậy cô cũng muốn làm cho cậu nhóc một cái cặp xách.Làm túi xách đơn giản hơn là làm quần áo nhiều, cúi đầu nghiên cứu một lát, đồng chí Lâm liền bắt đầu giẫm lên máy may “lạch cạch” vài tiếng.Chờ mấy cậu nhóc ngủ trưa dậy, một cái cặp màu xanh lục mới đẹp mắt đã được đặt ở trên sô pha phòng khách. “Thím, cái cặp này thật đẹp”Cố Tiểu Nhị hai mắt phát sáng, ngay cả trong mắt Cố Trạch cũng không che giấu được sự thích thú.Có điều cậu nhóc hiểu chuyện, không mở miệng hỏi.Cố Tiểu Nhị da mặt dày, đã bắt đầu ôm đùi thím, lắc lắc thân người nhỏ bé làm nũng: “Thím ơi cái cặp này đẹp như vậy, có thể tặng cho con được không?”Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Trạch trầm xuống, em trai đã muốn, cậu nhóc đành từ bỏ.“Cái này chỉ sợ không được, cặp xách mới này là để cho anh trai đi học, anh trai nhà người ta đi học đều có cặp sách mới, Tiểu Cảnh không muốn anh trai đi học không có cặp sách à?”“À, túi sách cho anh trai đi học dùng”Cố Tiểu Nhị suy nghĩ một chút, vẫy vẫy tay: “Vậy cho anh trai dùng, con không cần, để anh trai đi học tốt hơn.Lâm Vãn Thanh vui vẻ cười cười, xoa xoa đầu cậu nhóc: “Tiểu Cảnh thật ngoan, trong nhà vẫn còn vải thừa, thímlàm một cái túi nhỏ cho Tiểu Cảnh nhé? Mặc dù nhỏ hơn một chút so với cái này, nhưng vẫn có thể đựng sách vở.”“Thật sao ạ?” Cố Tiểu Nhị kinh ngạc vui mừng, cậu nhóc cũng sẽ có túi sách mới sao?“Thím nói thì sẽ giữ lời.“Cảm ơn thím”Cố Tiểu Nhị nhảy nhót, muốn tặng thím một nụ hôn thân yêu, còn chưa hôn được, đã bị phó đoàn trưởng Cố nâng lên.“Chú Cố, chú làm gì vậy, con vẫn chưa hôn thím mà?” Cố Tiểu Nhị giãy dụa.“Hôm nay con đã đọc sách chưa?” Phó đoàn trưởng Cố lạnh nhạt hỏi.Cố Tiểu Nhị buồn bực, gãi gãi đầu, nói lí nhí là vẫn chưa đọc sách, chú Cố liền xách cậu nhóc về phòng học. Người này, ***** chiếm hữu của anh lớn thật.Lâm Vãn Thanh cười cười, vẫy tay với Cố Trạch: “Tiểu Trạch, đến thử cặp sách mới xem có vừa người không con?”“Dạ. Ánh mắt Cố Trạch sáng ngời, lưng đeo túi xách đi dạo một vòng.“Không tệ, đeo rất vừa ạ”Lâm Vãn Thanh nhìn một chút, cảm thấy rất tốt không cần phải chỉnh sửa gì, lại nói mấy lời động viên cậu nhóc, ví dụ như khi trở thành học sinh tiểu học, phải học tập thật tốt, quan hệ tốt với bạn học, quan trọng nhất là phải vui vẻ hòa đồng, nếu ở trường gặp chuyện gì không vui, về phải nói với mọi người trong nhà biết.Dù sao chính là nói cho cậu nhóc biết vui vẻ là quan trọng nhất, học tập có thể đặt ở vị trí thứ hai.Cô cũng không biết Cố Trạch suy nghĩ điều gì, dù sao cậu nhóc lưng đeo cặp sách nhỏ, ngẩng mặt nhỏ lên, lời lẽ đầy khí phách nói với chú thím của cậu nhóc.

Chương 98