Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…

Chương 107

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Sau một hồi lâu, Cố Tiểu Nhị đỏ mặt, nước mắt lưng tròng bước ra khỏi phòng tắm.“Đáng đời!” Cố Trạch nói với vẻ không lưu tình chút nào.Cố Tiểu Nhị hít hít mũi, ngoan ngoãn đứng phạt với tư thế quân trang ở dưới hành lang.Ban nãy cái tát lớn của chú Cố giống như cái quạt sắt lớn vậy, đánh bốp bốp vào cái m.ô.n.g nhỏ của cậu nhóc đến nỗi sắp nở hoa luôn rồi, bây giờ nó vẫn đang đau đến phát nóng luôn đây này.“Ha ha, Tiểu Cảnh của tôi, con và Mãn Thương hai đứa là con trai bướng bỉnh, không đánh không được, Lão Tôn nhà chị về rồi, cũng phải đánh cho thằng bé một trận mới được.Chị dâu Trương đến thăm nhà, nghe nói chuyện của Cố Tiểu Nhị, vui vẻ cười ha hả.“Về sau còn ngủ chiếu không?” Chị dâu Kim Hoa chọc bọn họ.Cố Tiểu Nhị và hai anh em Mãn Thương lập tức đau khổ, liều mạng lắc đầu.Không ngủ, không bao giờ ngủ nữa.Lâm Vãn Thanh liếc mắt nhìn một cái, cũng cười: “Cái này gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đó.Mọi người lại cười một trận. Mùa hè trôi qua, ngày mùa cũng chầm chậm đến gần.Nhà của các chị dâu có nhiều đất trồng trọt, đàn ông trong nhà lại bận rộn ở quân đội.Vì vậy phần lớn công việc đồng áng đều do các chị dâu dẫn theo bọn nhỏ làm.Hôm trước, khoai lang ở nhà chị dâu Kim Hoa đã chín, Phó Tham mưu trưởng Tôn thì phải dẫn tân binh huấnluyện, không rút thời gian ra được nên trong nhà chỉ còn lại ba mẹ con chị dâu Kim Hoa đang mang thai và Đại Đản, Nhị Đản.Nhà chị dâu Kim Hoa có năm mẫu đất, không trồng bắp, toàn bộ đất đều trồng lương thực phụ như khoai lang, cao lương. Còn non nửa mẫu ruộng đồi là tự chị dâu Kim Hoa đi khai khẩn, trồng khoai tây.Đến mùa thu thì trồng cải trắng, mùa đông sẽ không lo không có rau dưa ăn.Năm mẫu rưỡi đất này, tất cả đều dựa vào chị dâu Kim Hoa và Đại Đản, Nhị Đản. Ba mẹ con làm từ trời chưa sáng đến trời tối đen, đợi Phó Tham mưu trưởng Tôn về, một nhà bốn người vẫn phải làm nữa.Làm việc mệt nhọc như vậy e rằng ngay cả người làm bằng sắt cũng không chịu nổi mất.Chị dâu Lâm thấy vậy bèn nảy ra một chủ ý, tìm mấy chiến sĩ nhỏ muốn kiếm tiền tiêu vặt đến nhà, một ngày trả một đồng, thuê họ đến giúp thu hoạch vụ thu.Chàng trai tuổi trẻ sức lực lớn, làm việc bán sức, chưa đến mấy ngày là có thể thu hoạch xong.Vốn dĩ chị dâu Kim Hoa tiếc tiền, nhưng mà nhìn thấy người đàn ông và con trai của mình một thành gấu thì mời ba bốn chiến sĩ nhỏ.Bên nhà họ nhiên chưa đến mấy ngày mà lương thực trong nhà cũng đã thu gần xong. Trong nhà chỉ có hai mẫu đất, trước đó thu hoạch bắp, bây giờ còn nửa mẫu khoai tây và nửa mẫu khoai lang chưa thu.Một nhà năm người ra trận, Lâm Vãn Thanh trải tấm vải bố lên mặt đất, đặt Tiểu béo ú vào trong rồi đặt điểm tâm ở bên cạnh cho Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị ăn. Hai vợ chồng thay áo dài quần dài, đi giày cao su, đội mũ rơm, trang bị đầy đủ rồi bắt đầu làm việc. Hai người đều tay chân nhanh nhẹn, chỉ mất hai ngày đã thu gần xong khoai tây và khoai lang ở trong vườn.Chị dâu Trương và Doanh trưởng Trương thu hoạch của nhà mình xong thì cả hai dẫn Mãn Thương và Lương Thương đến giúp cùng.Khoai lang và khoai tây đóng bao rồi vận chuyển về nhà để trong hầm, đậy nắp lại, làm như thế thì có thể giữ được đến tận mùa đông.Cà và đậu cô-ve ở vườn trong nhà ăn không hết cũng có thể thái thành miếng, phơi nắng để đến mùa đông ăn.Nhà chị dâu Trương còn trồng non nửa mẫu cà rốt, củ cải ở trong nhà cũng thu rồi, hiện tại chị ấy đang muối củ cải ở trong nhà.Ba đứa nhỏ trong nhà cũng đi qua xem muối củ cải thế nào.Dặn bọn nhỏ phải ngoan ngoãn sau đó Lâm Vãn Thanh mới đi dọn dẹp cỏ dại mọc lên trong vườn rau, bắt đầuquét tước hết trong đến ngoài nhà

Sau một hồi lâu, Cố Tiểu Nhị đỏ mặt, nước mắt lưng tròng bước ra khỏi phòng tắm.

“Đáng đời!” Cố Trạch nói với vẻ không lưu tình chút nào.

Cố Tiểu Nhị hít hít mũi, ngoan ngoãn đứng phạt với tư thế quân trang ở dưới hành lang.

Ban nãy cái tát lớn của chú Cố giống như cái quạt sắt lớn vậy, đánh bốp bốp vào cái m.ô.n.g nhỏ của cậu nhóc đến nỗi sắp nở hoa luôn rồi, bây giờ nó vẫn đang đau đến phát nóng luôn đây này.

“Ha ha, Tiểu Cảnh của tôi, con và Mãn Thương hai đứa là con trai bướng bỉnh, không đánh không được, Lão Tôn nhà chị về rồi, cũng phải đánh cho thằng bé một trận mới được.

Chị dâu Trương đến thăm nhà, nghe nói chuyện của Cố Tiểu Nhị, vui vẻ cười ha hả.

“Về sau còn ngủ chiếu không?” Chị dâu Kim Hoa chọc bọn họ.

Cố Tiểu Nhị và hai anh em Mãn Thương lập tức đau khổ, liều mạng lắc đầu.

Không ngủ, không bao giờ ngủ nữa.

Lâm Vãn Thanh liếc mắt nhìn một cái, cũng cười: “Cái này gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đó.

Mọi người lại cười một trận. Mùa hè trôi qua, ngày mùa cũng chầm chậm đến gần.

Nhà của các chị dâu có nhiều đất trồng trọt, đàn ông trong nhà lại bận rộn ở quân đội.

Vì vậy phần lớn công việc đồng áng đều do các chị dâu dẫn theo bọn nhỏ làm.

Hôm trước, khoai lang ở nhà chị dâu Kim Hoa đã chín, Phó Tham mưu trưởng Tôn thì phải dẫn tân binh huấnluyện, không rút thời gian ra được nên trong nhà chỉ còn lại ba mẹ con chị dâu Kim Hoa đang mang thai và Đại Đản, Nhị Đản.

Nhà chị dâu Kim Hoa có năm mẫu đất, không trồng bắp, toàn bộ đất đều trồng lương thực phụ như khoai lang, cao lương. Còn non nửa mẫu ruộng đồi là tự chị dâu Kim Hoa đi khai khẩn, trồng khoai tây.

Đến mùa thu thì trồng cải trắng, mùa đông sẽ không lo không có rau dưa ăn.

Năm mẫu rưỡi đất này, tất cả đều dựa vào chị dâu Kim Hoa và Đại Đản, Nhị Đản. Ba mẹ con làm từ trời chưa sáng đến trời tối đen, đợi Phó Tham mưu trưởng Tôn về, một nhà bốn người vẫn phải làm nữa.

Làm việc mệt nhọc như vậy e rằng ngay cả người làm bằng sắt cũng không chịu nổi mất.

Chị dâu Lâm thấy vậy bèn nảy ra một chủ ý, tìm mấy chiến sĩ nhỏ muốn kiếm tiền tiêu vặt đến nhà, một ngày trả một đồng, thuê họ đến giúp thu hoạch vụ thu.

Chàng trai tuổi trẻ sức lực lớn, làm việc bán sức, chưa đến mấy ngày là có thể thu hoạch xong.

Vốn dĩ chị dâu Kim Hoa tiếc tiền, nhưng mà nhìn thấy người đàn ông và con trai của mình một thành gấu thì mời ba bốn chiến sĩ nhỏ.

Bên nhà họ nhiên chưa đến mấy ngày mà lương thực trong nhà cũng đã thu gần xong. Trong nhà chỉ có hai mẫu đất, trước đó thu hoạch bắp, bây giờ còn nửa mẫu khoai tây và nửa mẫu khoai lang chưa thu.

Một nhà năm người ra trận, Lâm Vãn Thanh trải tấm vải bố lên mặt đất, đặt Tiểu béo ú vào trong rồi đặt điểm tâm ở bên cạnh cho Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị ăn. Hai vợ chồng thay áo dài quần dài, đi giày cao su, đội mũ rơm, trang bị đầy đủ rồi bắt đầu làm việc. Hai người đều tay chân nhanh nhẹn, chỉ mất hai ngày đã thu gần xong khoai tây và khoai lang ở trong vườn.

Chị dâu Trương và Doanh trưởng Trương thu hoạch của nhà mình xong thì cả hai dẫn Mãn Thương và Lương Thương đến giúp cùng.

Khoai lang và khoai tây đóng bao rồi vận chuyển về nhà để trong hầm, đậy nắp lại, làm như thế thì có thể giữ được đến tận mùa đông.

Cà và đậu cô-ve ở vườn trong nhà ăn không hết cũng có thể thái thành miếng, phơi nắng để đến mùa đông ăn.

Nhà chị dâu Trương còn trồng non nửa mẫu cà rốt, củ cải ở trong nhà cũng thu rồi, hiện tại chị ấy đang muối củ cải ở trong nhà.

Ba đứa nhỏ trong nhà cũng đi qua xem muối củ cải thế nào.

Dặn bọn nhỏ phải ngoan ngoãn sau đó Lâm Vãn Thanh mới đi dọn dẹp cỏ dại mọc lên trong vườn rau, bắt đầu

quét tước hết trong đến ngoài nhà

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Sau một hồi lâu, Cố Tiểu Nhị đỏ mặt, nước mắt lưng tròng bước ra khỏi phòng tắm.“Đáng đời!” Cố Trạch nói với vẻ không lưu tình chút nào.Cố Tiểu Nhị hít hít mũi, ngoan ngoãn đứng phạt với tư thế quân trang ở dưới hành lang.Ban nãy cái tát lớn của chú Cố giống như cái quạt sắt lớn vậy, đánh bốp bốp vào cái m.ô.n.g nhỏ của cậu nhóc đến nỗi sắp nở hoa luôn rồi, bây giờ nó vẫn đang đau đến phát nóng luôn đây này.“Ha ha, Tiểu Cảnh của tôi, con và Mãn Thương hai đứa là con trai bướng bỉnh, không đánh không được, Lão Tôn nhà chị về rồi, cũng phải đánh cho thằng bé một trận mới được.Chị dâu Trương đến thăm nhà, nghe nói chuyện của Cố Tiểu Nhị, vui vẻ cười ha hả.“Về sau còn ngủ chiếu không?” Chị dâu Kim Hoa chọc bọn họ.Cố Tiểu Nhị và hai anh em Mãn Thương lập tức đau khổ, liều mạng lắc đầu.Không ngủ, không bao giờ ngủ nữa.Lâm Vãn Thanh liếc mắt nhìn một cái, cũng cười: “Cái này gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đó.Mọi người lại cười một trận. Mùa hè trôi qua, ngày mùa cũng chầm chậm đến gần.Nhà của các chị dâu có nhiều đất trồng trọt, đàn ông trong nhà lại bận rộn ở quân đội.Vì vậy phần lớn công việc đồng áng đều do các chị dâu dẫn theo bọn nhỏ làm.Hôm trước, khoai lang ở nhà chị dâu Kim Hoa đã chín, Phó Tham mưu trưởng Tôn thì phải dẫn tân binh huấnluyện, không rút thời gian ra được nên trong nhà chỉ còn lại ba mẹ con chị dâu Kim Hoa đang mang thai và Đại Đản, Nhị Đản.Nhà chị dâu Kim Hoa có năm mẫu đất, không trồng bắp, toàn bộ đất đều trồng lương thực phụ như khoai lang, cao lương. Còn non nửa mẫu ruộng đồi là tự chị dâu Kim Hoa đi khai khẩn, trồng khoai tây.Đến mùa thu thì trồng cải trắng, mùa đông sẽ không lo không có rau dưa ăn.Năm mẫu rưỡi đất này, tất cả đều dựa vào chị dâu Kim Hoa và Đại Đản, Nhị Đản. Ba mẹ con làm từ trời chưa sáng đến trời tối đen, đợi Phó Tham mưu trưởng Tôn về, một nhà bốn người vẫn phải làm nữa.Làm việc mệt nhọc như vậy e rằng ngay cả người làm bằng sắt cũng không chịu nổi mất.Chị dâu Lâm thấy vậy bèn nảy ra một chủ ý, tìm mấy chiến sĩ nhỏ muốn kiếm tiền tiêu vặt đến nhà, một ngày trả một đồng, thuê họ đến giúp thu hoạch vụ thu.Chàng trai tuổi trẻ sức lực lớn, làm việc bán sức, chưa đến mấy ngày là có thể thu hoạch xong.Vốn dĩ chị dâu Kim Hoa tiếc tiền, nhưng mà nhìn thấy người đàn ông và con trai của mình một thành gấu thì mời ba bốn chiến sĩ nhỏ.Bên nhà họ nhiên chưa đến mấy ngày mà lương thực trong nhà cũng đã thu gần xong. Trong nhà chỉ có hai mẫu đất, trước đó thu hoạch bắp, bây giờ còn nửa mẫu khoai tây và nửa mẫu khoai lang chưa thu.Một nhà năm người ra trận, Lâm Vãn Thanh trải tấm vải bố lên mặt đất, đặt Tiểu béo ú vào trong rồi đặt điểm tâm ở bên cạnh cho Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị ăn. Hai vợ chồng thay áo dài quần dài, đi giày cao su, đội mũ rơm, trang bị đầy đủ rồi bắt đầu làm việc. Hai người đều tay chân nhanh nhẹn, chỉ mất hai ngày đã thu gần xong khoai tây và khoai lang ở trong vườn.Chị dâu Trương và Doanh trưởng Trương thu hoạch của nhà mình xong thì cả hai dẫn Mãn Thương và Lương Thương đến giúp cùng.Khoai lang và khoai tây đóng bao rồi vận chuyển về nhà để trong hầm, đậy nắp lại, làm như thế thì có thể giữ được đến tận mùa đông.Cà và đậu cô-ve ở vườn trong nhà ăn không hết cũng có thể thái thành miếng, phơi nắng để đến mùa đông ăn.Nhà chị dâu Trương còn trồng non nửa mẫu cà rốt, củ cải ở trong nhà cũng thu rồi, hiện tại chị ấy đang muối củ cải ở trong nhà.Ba đứa nhỏ trong nhà cũng đi qua xem muối củ cải thế nào.Dặn bọn nhỏ phải ngoan ngoãn sau đó Lâm Vãn Thanh mới đi dọn dẹp cỏ dại mọc lên trong vườn rau, bắt đầuquét tước hết trong đến ngoài nhà

Chương 107