Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…
Chương 128
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Phó đoàn trưởng Cố gật đầu, Tiểu Cố An vươn ngón tay trắng nõn mũm mĩm ra: “Ngoắc tay”Đây là nhóc học được từ Cố Tiểu Nhị.Phó đoàn trưởng Cố vươn bàn tay to ra, ngoắc nhè nhẹ xuống ngón tay ngắn nhỏ: “Ngoắc tay.Vì thế chờ đến khi đồng chí Lâm tắm rửa xong về phòng thì kinh ngạc phát hiện Tiểu Cố An không có ở trong phòng, ngay cả giường nhỏ của cậu nhóc cũng biến mất không thấy đâu.“Tiểu Cố An đâu?”“Ở trong phòng Tiểu Trạch. Phó đoàn trưởng Cố nghĩ rồi lại thêm một câu: “Đêm nay nhóc con đó muốn ngủ cùng anh trai”Lâm Vãn Thanh lau tóc, liếc mắt nhìn người nào đó một cái: “Có phải anh đuổi Tiểu Cố An đi không?”Phó đoàn trưởng Cố tỏ vẻ vô tội: “Em có thể đi hỏi Tiểu Cố An”Cuối cùng, Lâm Vãn Thanh vẫn không yên tâm nên đã đi hỏi thật.Đi vào phòng Cố Trạch, Tiểu Cố An bỗng ngoan ngoãn nằm ở trên cái giường nhỏ của mình, bàn tay nhỏ vẫy vẫy:“Thím ngủ ngon, đêm nay An An muốn ngủ với anh trai”“Thật sao?”“Da?”“Vậy buổi tối muốn đi tiểu thì phải làm sao bây giờ?”“Có anh trai rồi”“Còn uống nước.“Anh trai đưa”“Đái dầm thì sao?”“Anh trai dọn”“Nếu thối thì sao”“Vẫn là anh trai làm”Lâm Vãn Thanh im lặng một lát rồi vỗ vỗ vai Cố Trạch: “Đêm nay con phải vất vả rồi.Cố Trạch lau khuôn mặt đầy vẻ tang thương: “Không, không vất vả đâu ạ.Tuy rằng đêm nay Tiểu Cố An ngủ với anh trai nhưng vẫn muốn một cái ôm ngọt ngào từ thím.Lâm Vãn Thanh thơm một cái trên khuôn mặt phúng phính của Tiểu Cố An: “Phải ngoan đấy nhé.Tiểu Cố An gật đầu, cười vui vẻ rồi đi ngủ.Lâm Vãn Thanh trở về phòng, vừa mới tắt đèn thì một bàn tay to bỗng ở phía sau mò lên.Ngay sau đó đôi môi nóng bỏng của người đàn ông dán lên, Lâm Vãn Thanh kêu một tiếng, muốn nói tóc cô còn chưa khô đâu thì đã bị người ta hôn.Người nào đó có kỹ thuật hôn môi siêu giỏi, Lâm Vãn Thanh mơ mơ hồ hồ thầm nghĩ người này tiếp thu nhanh thật, rõ ràng lúc đầu ngây ngô như cậu nhóc chưa mọc đủ lông mà hiện giờ lại như người sành sỏi lâu năm… Đừng nói là Phó đoàn trưởng Cố ở phương diện này có thiên phú dị bẩm nha?Có phải hay không thì cô không biết, chỉ là Phó đoàn trưởng Cố ở chuyện đó có thiên phú thật sự đáng sợ.Cả đêm giống như thuyền nhỏ phập phập phồng phồng, ngày hôm sau khi mặt trời đã lên cao, Lâm Vãn vẫn chưa rời khỏi giường.Bọn nhỏ đều quan tâm chạy tới hỏi, thím làm sao vậy?Phó đoàn trưởng Cố da mặt dày, ngày hôm qua thím nấu cơm mệt mỏi quá, hôm nay bọn nhóc phải giúp đỡ làm việc nhà.Thì ra là thế, nhóm nhóc con ngây thơ cứ như vậy bị bắt đi làm việc.Nhóm nhóc con ở bên ngoài ồn ào xoẹt xoẹt quét rác, lau bàn, Lâm Vãn Thanh ở trong phòng che mặt, Phó đoàn trưởng Cố anh được lắm đó, giờ bọn họ còn mặt mũi nào nữa không?Phó đoàn trưởng Cố da mặt dày, hiện tại kỹ thuật nấu cơm đã tiến bộ lên rất nhiều.Từ vừa mới bắt đầu chỉ biết nướng khoai tây đến bây giờ có thể nấu ra một nồi canh cá tươi ngon đủ vị đủ sắc đủ thơm, còn có thể nấu một nồi mì hương vị vừa đủ.Lâm Vãn Thanh rất vui mừng. Ăn xong cơm sáng, Phó đoàn trưởng Cố đi quân khu, anh trai cả Cố Trạch đi tới trường đi học, Cố Tiểu Nhị ra bên ngoài chơi, Tiểu Cố An còn đang ngủ.Trên người Lâm Vãn Thanh dính nhớp rất khó chịu, cô vui vẻ nấu nước tắm rửa, lau khô tóc, quần áo bẩn ở trong nhà ngâm nước bồ kết giặt sạch sẽ rồi mang ra phơi nắng.Cô thắt b.í.m tóc, mở tủ bát ra, rồi lấy ra túi đường đỏ, nhặt mười mấy quả trứng gà đặt ở trong rổ, trong phòngTiểu Cố An còn lẩm bẩm.Cô giúp cậu nhóc xi tiểu rồi lau mặt cho bé, Lâm Vãn Thanh vác giỏ tre, dắt Tiểu Cố An, đóng cửa lại rồi lên đường tới nhà chị dâu Kim Hoa.Nhà chị dâu Kim Hoa ở phía nam, Lâm Vãn Thanh dắt Tiểu Cố An đi về phía nam.
Phó đoàn trưởng Cố gật đầu, Tiểu Cố An vươn ngón tay trắng nõn mũm mĩm ra: “Ngoắc tay”
Đây là nhóc học được từ Cố Tiểu Nhị.
Phó đoàn trưởng Cố vươn bàn tay to ra, ngoắc nhè nhẹ xuống ngón tay ngắn nhỏ: “Ngoắc tay.
Vì thế chờ đến khi đồng chí Lâm tắm rửa xong về phòng thì kinh ngạc phát hiện Tiểu Cố An không có ở trong phòng, ngay cả giường nhỏ của cậu nhóc cũng biến mất không thấy đâu.
“Tiểu Cố An đâu?”
“Ở trong phòng Tiểu Trạch. Phó đoàn trưởng Cố nghĩ rồi lại thêm một câu: “Đêm nay nhóc con đó muốn ngủ cùng anh trai”
Lâm Vãn Thanh lau tóc, liếc mắt nhìn người nào đó một cái: “Có phải anh đuổi Tiểu Cố An đi không?”
Phó đoàn trưởng Cố tỏ vẻ vô tội: “Em có thể đi hỏi Tiểu Cố An”
Cuối cùng, Lâm Vãn Thanh vẫn không yên tâm nên đã đi hỏi thật.
Đi vào phòng Cố Trạch, Tiểu Cố An bỗng ngoan ngoãn nằm ở trên cái giường nhỏ của mình, bàn tay nhỏ vẫy vẫy:
“Thím ngủ ngon, đêm nay An An muốn ngủ với anh trai”
“Thật sao?”
“Da?”
“Vậy buổi tối muốn đi tiểu thì phải làm sao bây giờ?”
“Có anh trai rồi”
“Còn uống nước.
“Anh trai đưa”
“Đái dầm thì sao?”
“Anh trai dọn”
“Nếu thối thì sao”
“Vẫn là anh trai làm”
Lâm Vãn Thanh im lặng một lát rồi vỗ vỗ vai Cố Trạch: “Đêm nay con phải vất vả rồi.
Cố Trạch lau khuôn mặt đầy vẻ tang thương: “Không, không vất vả đâu ạ.
Tuy rằng đêm nay Tiểu Cố An ngủ với anh trai nhưng vẫn muốn một cái ôm ngọt ngào từ thím.
Lâm Vãn Thanh thơm một cái trên khuôn mặt phúng phính của Tiểu Cố An: “Phải ngoan đấy nhé.
Tiểu Cố An gật đầu, cười vui vẻ rồi đi ngủ.
Lâm Vãn Thanh trở về phòng, vừa mới tắt đèn thì một bàn tay to bỗng ở phía sau mò lên.
Ngay sau đó đôi môi nóng bỏng của người đàn ông dán lên, Lâm Vãn Thanh kêu một tiếng, muốn nói tóc cô còn chưa khô đâu thì đã bị người ta hôn.
Người nào đó có kỹ thuật hôn môi siêu giỏi, Lâm Vãn Thanh mơ mơ hồ hồ thầm nghĩ người này tiếp thu nhanh thật, rõ ràng lúc đầu ngây ngô như cậu nhóc chưa mọc đủ lông mà hiện giờ lại như người sành sỏi lâu năm… Đừng nói là Phó đoàn trưởng Cố ở phương diện này có thiên phú dị bẩm nha?
Có phải hay không thì cô không biết, chỉ là Phó đoàn trưởng Cố ở chuyện đó có thiên phú thật sự đáng sợ.
Cả đêm giống như thuyền nhỏ phập phập phồng phồng, ngày hôm sau khi mặt trời đã lên cao, Lâm Vãn vẫn chưa rời khỏi giường.
Bọn nhỏ đều quan tâm chạy tới hỏi, thím làm sao vậy?
Phó đoàn trưởng Cố da mặt dày, ngày hôm qua thím nấu cơm mệt mỏi quá, hôm nay bọn nhóc phải giúp đỡ làm việc nhà.
Thì ra là thế, nhóm nhóc con ngây thơ cứ như vậy bị bắt đi làm việc.
Nhóm nhóc con ở bên ngoài ồn ào xoẹt xoẹt quét rác, lau bàn, Lâm Vãn Thanh ở trong phòng che mặt, Phó đoàn trưởng Cố anh được lắm đó, giờ bọn họ còn mặt mũi nào nữa không?
Phó đoàn trưởng Cố da mặt dày, hiện tại kỹ thuật nấu cơm đã tiến bộ lên rất nhiều.
Từ vừa mới bắt đầu chỉ biết nướng khoai tây đến bây giờ có thể nấu ra một nồi canh cá tươi ngon đủ vị đủ sắc đủ thơm, còn có thể nấu một nồi mì hương vị vừa đủ.
Lâm Vãn Thanh rất vui mừng. Ăn xong cơm sáng, Phó đoàn trưởng Cố đi quân khu, anh trai cả Cố Trạch đi tới trường đi học, Cố Tiểu Nhị ra bên ngoài chơi, Tiểu Cố An còn đang ngủ.
Trên người Lâm Vãn Thanh dính nhớp rất khó chịu, cô vui vẻ nấu nước tắm rửa, lau khô tóc, quần áo bẩn ở trong nhà ngâm nước bồ kết giặt sạch sẽ rồi mang ra phơi nắng.
Cô thắt b.í.m tóc, mở tủ bát ra, rồi lấy ra túi đường đỏ, nhặt mười mấy quả trứng gà đặt ở trong rổ, trong phòng
Tiểu Cố An còn lẩm bẩm.
Cô giúp cậu nhóc xi tiểu rồi lau mặt cho bé, Lâm Vãn Thanh vác giỏ tre, dắt Tiểu Cố An, đóng cửa lại rồi lên đường tới nhà chị dâu Kim Hoa.
Nhà chị dâu Kim Hoa ở phía nam, Lâm Vãn Thanh dắt Tiểu Cố An đi về phía nam.
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Phó đoàn trưởng Cố gật đầu, Tiểu Cố An vươn ngón tay trắng nõn mũm mĩm ra: “Ngoắc tay”Đây là nhóc học được từ Cố Tiểu Nhị.Phó đoàn trưởng Cố vươn bàn tay to ra, ngoắc nhè nhẹ xuống ngón tay ngắn nhỏ: “Ngoắc tay.Vì thế chờ đến khi đồng chí Lâm tắm rửa xong về phòng thì kinh ngạc phát hiện Tiểu Cố An không có ở trong phòng, ngay cả giường nhỏ của cậu nhóc cũng biến mất không thấy đâu.“Tiểu Cố An đâu?”“Ở trong phòng Tiểu Trạch. Phó đoàn trưởng Cố nghĩ rồi lại thêm một câu: “Đêm nay nhóc con đó muốn ngủ cùng anh trai”Lâm Vãn Thanh lau tóc, liếc mắt nhìn người nào đó một cái: “Có phải anh đuổi Tiểu Cố An đi không?”Phó đoàn trưởng Cố tỏ vẻ vô tội: “Em có thể đi hỏi Tiểu Cố An”Cuối cùng, Lâm Vãn Thanh vẫn không yên tâm nên đã đi hỏi thật.Đi vào phòng Cố Trạch, Tiểu Cố An bỗng ngoan ngoãn nằm ở trên cái giường nhỏ của mình, bàn tay nhỏ vẫy vẫy:“Thím ngủ ngon, đêm nay An An muốn ngủ với anh trai”“Thật sao?”“Da?”“Vậy buổi tối muốn đi tiểu thì phải làm sao bây giờ?”“Có anh trai rồi”“Còn uống nước.“Anh trai đưa”“Đái dầm thì sao?”“Anh trai dọn”“Nếu thối thì sao”“Vẫn là anh trai làm”Lâm Vãn Thanh im lặng một lát rồi vỗ vỗ vai Cố Trạch: “Đêm nay con phải vất vả rồi.Cố Trạch lau khuôn mặt đầy vẻ tang thương: “Không, không vất vả đâu ạ.Tuy rằng đêm nay Tiểu Cố An ngủ với anh trai nhưng vẫn muốn một cái ôm ngọt ngào từ thím.Lâm Vãn Thanh thơm một cái trên khuôn mặt phúng phính của Tiểu Cố An: “Phải ngoan đấy nhé.Tiểu Cố An gật đầu, cười vui vẻ rồi đi ngủ.Lâm Vãn Thanh trở về phòng, vừa mới tắt đèn thì một bàn tay to bỗng ở phía sau mò lên.Ngay sau đó đôi môi nóng bỏng của người đàn ông dán lên, Lâm Vãn Thanh kêu một tiếng, muốn nói tóc cô còn chưa khô đâu thì đã bị người ta hôn.Người nào đó có kỹ thuật hôn môi siêu giỏi, Lâm Vãn Thanh mơ mơ hồ hồ thầm nghĩ người này tiếp thu nhanh thật, rõ ràng lúc đầu ngây ngô như cậu nhóc chưa mọc đủ lông mà hiện giờ lại như người sành sỏi lâu năm… Đừng nói là Phó đoàn trưởng Cố ở phương diện này có thiên phú dị bẩm nha?Có phải hay không thì cô không biết, chỉ là Phó đoàn trưởng Cố ở chuyện đó có thiên phú thật sự đáng sợ.Cả đêm giống như thuyền nhỏ phập phập phồng phồng, ngày hôm sau khi mặt trời đã lên cao, Lâm Vãn vẫn chưa rời khỏi giường.Bọn nhỏ đều quan tâm chạy tới hỏi, thím làm sao vậy?Phó đoàn trưởng Cố da mặt dày, ngày hôm qua thím nấu cơm mệt mỏi quá, hôm nay bọn nhóc phải giúp đỡ làm việc nhà.Thì ra là thế, nhóm nhóc con ngây thơ cứ như vậy bị bắt đi làm việc.Nhóm nhóc con ở bên ngoài ồn ào xoẹt xoẹt quét rác, lau bàn, Lâm Vãn Thanh ở trong phòng che mặt, Phó đoàn trưởng Cố anh được lắm đó, giờ bọn họ còn mặt mũi nào nữa không?Phó đoàn trưởng Cố da mặt dày, hiện tại kỹ thuật nấu cơm đã tiến bộ lên rất nhiều.Từ vừa mới bắt đầu chỉ biết nướng khoai tây đến bây giờ có thể nấu ra một nồi canh cá tươi ngon đủ vị đủ sắc đủ thơm, còn có thể nấu một nồi mì hương vị vừa đủ.Lâm Vãn Thanh rất vui mừng. Ăn xong cơm sáng, Phó đoàn trưởng Cố đi quân khu, anh trai cả Cố Trạch đi tới trường đi học, Cố Tiểu Nhị ra bên ngoài chơi, Tiểu Cố An còn đang ngủ.Trên người Lâm Vãn Thanh dính nhớp rất khó chịu, cô vui vẻ nấu nước tắm rửa, lau khô tóc, quần áo bẩn ở trong nhà ngâm nước bồ kết giặt sạch sẽ rồi mang ra phơi nắng.Cô thắt b.í.m tóc, mở tủ bát ra, rồi lấy ra túi đường đỏ, nhặt mười mấy quả trứng gà đặt ở trong rổ, trong phòngTiểu Cố An còn lẩm bẩm.Cô giúp cậu nhóc xi tiểu rồi lau mặt cho bé, Lâm Vãn Thanh vác giỏ tre, dắt Tiểu Cố An, đóng cửa lại rồi lên đường tới nhà chị dâu Kim Hoa.Nhà chị dâu Kim Hoa ở phía nam, Lâm Vãn Thanh dắt Tiểu Cố An đi về phía nam.