Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…

Chương 129

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Từ đằng xa, cô có thể nhìn thấy Cố Tiểu Nhị chạy nhảy vui chơi bên dòng suối cạnh rừng cây nhỏ.“Tiểu Cảnh”“Thím, em trai, hai người đi đâu vậy?”Cố Tiểu Nhị với một thân đầy bùn và khuôn mặt bẩn vội vàng chạy tới hỏi.“Đi tới nhà thím Kim Hoa xem em gái nhỏ. Tiểu Cố An non nớt nói.Đối với hạt đậu nhỏ ở trong bụng thím Kim Hoa còn chưa có sinh, Tiểu Cố An vẫn luôn có chấp niệm, mặc kệ người lớn nói gì, cậu nhóc vẫn kiên định cho rằng trong bụng thím Kim Hoa là em gái, không phải em trai.“Được nha em trai”Cố Tiểu Nhị nhún nhún vai, không nói gì, tiếp theo cầm bình rượu trong tay đưa cho Lâm Vãn Thanh xem:“Thím, thím xem con bắt được nhiều không này.Lâm Vãn Thanh nghiêm túc nhìn một chút, thật đúng là không ít.“Hiện tại còn có thể bắt được ve sầu à?”“Có thể nha, nhưng mà qua mấy ngày nữa sẽ không còn, con phải nhân dịp này bắt nhiều một chút.Đối với việc mùa hè sắp kết thúc, cậu nhóc rất tiếc nuối.“Được rồi, nhớ rõ chú ý an toàn”LâmVãn Thanh sờ cái đầu trọc của Cố Tiểu Nhị.“Dạ, hẹn gặp lại thím và em trai”“Hẹn gặp lại”Cố Tiểu Nhị chào thím xong, chạy mấy bước vào rừng cây nhỏ.Phát hiện mấy người bạn của nhóc đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn nhóc.“Mấy cậu nhìn gì vậy?”“Người cậu bẩn như vậy, sao thím cậu không mắng cậu?”“Đúng vậy, quần áo này của cậu không phải mới thay sáng nay sao?”“Đúng vậy”“Làm bẩn quần áo như vậy, sao không có ai mắng?”Bạn bè của Cố Tiểu Nhị đều cảm thấy rất ngạc nhiên, phải biết rằng bọn họ mỗi lần làm do quần áo, về nhà đều sẽ bị người lớn mắng chửi.“Việc này có gì lạ à, thím chưa bao giờ mắng mình.“Vậy cậu cũng thật hạnh phúc”Các bạn nhỏ đều hâm mộ, không nghĩ tới lại nghe thấy Cố Tiểu Nhị nói: “Bởi vì quần áo ở nhà đều do mình giặt, trừ Tiểu Cố An, quần áo của mình bị bẩn đều do mình tự giặt, vì sao thím phải mắng mình chứ.Thật là có đạo lý.Vậy về sau bọn họ cũng tự giặt quần áo của mình, có phải sẽ không bị người lớn mắng chửi hay không?Bọn nhóc trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng tự có tính toán.Lâm Vãn Thanh ở bên này đã tới nhà chị dâu Kim Hoa.Nhà chị dâu Kim Hoa dọn dẹp rất sạch sẽ, ba khu nhà ngói khang trang có một gian phòng phụ, một gian phòng bếp cùng WC, còn có thêm một gian nhà tắm, dùng tre làm dàn tường, có vườn rau nhỏ ở bên cạnh góc tường, trong nhà nuôi gà vịt và heo, chuồng heo dùng gỗ quây xung quanh.Khác biệt ở chỗ, phía tây sân nhỏ có mấy cây lựu vươn cành lá rậm rạp.“Chị dâu có ở nhà không?” Lâm Vãn Thanh đứng ở cửa nói một câu.“Đây, emThanh tới rồi”Chị dâu Kim Hoa ở trong phòng đan áo len, nghe thấy tiếng thì đỡ eo đi ra, nhìn dáng vẻ thì có vẻ muốn ra mở của.“Chị dâu, chị không cần đi ra đâu.Lâm Vãn Thanh vội vàng dắt tay Tiểu Cố An đi vào cửa nhà.“Oa, An An nhà chúng ta cũng tới à?”Chị dâu Kim Hoa thấy Tiểu Cố An trắng nõn thì vô cùng yêu thích, vội đưa một cái bánh trứng cho Tiểu Cố An.“Cảm ơn thím. Tiểu Cố An ngọt ngào nói.“Thật là ngoan quá đi” Chị dâu Kim Hoa cười tít mắt.Lâm Vãn Thanh buông giỏ tre trong tay xuống, đánh giá một vòng, nhìn thấy trong viện có cái cuốc thì hỏi: “Chị dâu vẫn còn làm việc ư?”“Sao có thể làm được chứ, đây đều là lão Tôn làm, chị muốn làm mà anh ấy còn không cho, chị cũng không phải chưa từng sinh con. Chị dâu Kim Hoa tùy tiện nói.Khi nói chuyện, Phó tham mưu trưởng Tôn mồ hôi đầy đầu chạy về.“Đứa bé trong bụng Kim Hoa không sao chứ? Em có sao không?”“Em có thể có việc gì! Không nhìn thấy em gái Thanh đang ở nhà hả?” Mặt chị dâu Kim Hoa đỏ lên.Phó tham mưu trưởng Tôn lúc này mới nhìn thấy Lâm Vãn Thanh ở trong phòng với Tiểu Cố An, ngượng ngùng nói: “Em gái Thanh đến rồi à?”“Phó tham mưu trưởng Tôn thật là người đàn ông tốt chăm lo việc nhà. Lâm Vãn Thanh che miệng cười.

Từ đằng xa, cô có thể nhìn thấy Cố Tiểu Nhị chạy nhảy vui chơi bên dòng suối cạnh rừng cây nhỏ.

“Tiểu Cảnh”

“Thím, em trai, hai người đi đâu vậy?”

Cố Tiểu Nhị với một thân đầy bùn và khuôn mặt bẩn vội vàng chạy tới hỏi.

“Đi tới nhà thím Kim Hoa xem em gái nhỏ. Tiểu Cố An non nớt nói.

Đối với hạt đậu nhỏ ở trong bụng thím Kim Hoa còn chưa có sinh, Tiểu Cố An vẫn luôn có chấp niệm, mặc kệ người lớn nói gì, cậu nhóc vẫn kiên định cho rằng trong bụng thím Kim Hoa là em gái, không phải em trai.

“Được nha em trai”

Cố Tiểu Nhị nhún nhún vai, không nói gì, tiếp theo cầm bình rượu trong tay đưa cho Lâm Vãn Thanh xem:

“Thím, thím xem con bắt được nhiều không này.

Lâm Vãn Thanh nghiêm túc nhìn một chút, thật đúng là không ít.

“Hiện tại còn có thể bắt được ve sầu à?”

“Có thể nha, nhưng mà qua mấy ngày nữa sẽ không còn, con phải nhân dịp này bắt nhiều một chút.

Đối với việc mùa hè sắp kết thúc, cậu nhóc rất tiếc nuối.

“Được rồi, nhớ rõ chú ý an toàn”

Lâm

Vãn Thanh sờ cái đầu trọc của Cố Tiểu Nhị.

“Dạ, hẹn gặp lại thím và em trai”

“Hẹn gặp lại”

Cố Tiểu Nhị chào thím xong, chạy mấy bước vào rừng cây nhỏ.

Phát hiện mấy người bạn của nhóc đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn nhóc.

“Mấy cậu nhìn gì vậy?”

“Người cậu bẩn như vậy, sao thím cậu không mắng cậu?”

“Đúng vậy, quần áo này của cậu không phải mới thay sáng nay sao?”

“Đúng vậy”

“Làm bẩn quần áo như vậy, sao không có ai mắng?”

Bạn bè của Cố Tiểu Nhị đều cảm thấy rất ngạc nhiên, phải biết rằng bọn họ mỗi lần làm do quần áo, về nhà đều sẽ bị người lớn mắng chửi.

“Việc này có gì lạ à, thím chưa bao giờ mắng mình.

“Vậy cậu cũng thật hạnh phúc”

Các bạn nhỏ đều hâm mộ, không nghĩ tới lại nghe thấy Cố Tiểu Nhị nói: “Bởi vì quần áo ở nhà đều do mình giặt, trừ Tiểu Cố An, quần áo của mình bị bẩn đều do mình tự giặt, vì sao thím phải mắng mình chứ.

Thật là có đạo lý.

Vậy về sau bọn họ cũng tự giặt quần áo của mình, có phải sẽ không bị người lớn mắng chửi hay không?

Bọn nhóc trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng tự có tính toán.

Lâm Vãn Thanh ở bên này đã tới nhà chị dâu Kim Hoa.

Nhà chị dâu Kim Hoa dọn dẹp rất sạch sẽ, ba khu nhà ngói khang trang có một gian phòng phụ, một gian phòng bếp cùng WC, còn có thêm một gian nhà tắm, dùng tre làm dàn tường, có vườn rau nhỏ ở bên cạnh góc tường, trong nhà nuôi gà vịt và heo, chuồng heo dùng gỗ quây xung quanh.

Khác biệt ở chỗ, phía tây sân nhỏ có mấy cây lựu vươn cành lá rậm rạp.

“Chị dâu có ở nhà không?” Lâm Vãn Thanh đứng ở cửa nói một câu.

“Đây, em

Thanh tới rồi”

Chị dâu Kim Hoa ở trong phòng đan áo len, nghe thấy tiếng thì đỡ eo đi ra, nhìn dáng vẻ thì có vẻ muốn ra mở của.

“Chị dâu, chị không cần đi ra đâu.

Lâm Vãn Thanh vội vàng dắt tay Tiểu Cố An đi vào cửa nhà.

“Oa, An An nhà chúng ta cũng tới à?”

Chị dâu Kim Hoa thấy Tiểu Cố An trắng nõn thì vô cùng yêu thích, vội đưa một cái bánh trứng cho Tiểu Cố An.

“Cảm ơn thím. Tiểu Cố An ngọt ngào nói.“Thật là ngoan quá đi” Chị dâu Kim Hoa cười tít mắt.

Lâm Vãn Thanh buông giỏ tre trong tay xuống, đánh giá một vòng, nhìn thấy trong viện có cái cuốc thì hỏi: “Chị dâu vẫn còn làm việc ư?”

“Sao có thể làm được chứ, đây đều là lão Tôn làm, chị muốn làm mà anh ấy còn không cho, chị cũng không phải chưa từng sinh con. Chị dâu Kim Hoa tùy tiện nói.

Khi nói chuyện, Phó tham mưu trưởng Tôn mồ hôi đầy đầu chạy về.

“Đứa bé trong bụng Kim Hoa không sao chứ? Em có sao không?”

“Em có thể có việc gì! Không nhìn thấy em gái Thanh đang ở nhà hả?” Mặt chị dâu Kim Hoa đỏ lên.

Phó tham mưu trưởng Tôn lúc này mới nhìn thấy Lâm Vãn Thanh ở trong phòng với Tiểu Cố An, ngượng ngùng nói: “Em gái Thanh đến rồi à?”

“Phó tham mưu trưởng Tôn thật là người đàn ông tốt chăm lo việc nhà. Lâm Vãn Thanh che miệng cười.

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Từ đằng xa, cô có thể nhìn thấy Cố Tiểu Nhị chạy nhảy vui chơi bên dòng suối cạnh rừng cây nhỏ.“Tiểu Cảnh”“Thím, em trai, hai người đi đâu vậy?”Cố Tiểu Nhị với một thân đầy bùn và khuôn mặt bẩn vội vàng chạy tới hỏi.“Đi tới nhà thím Kim Hoa xem em gái nhỏ. Tiểu Cố An non nớt nói.Đối với hạt đậu nhỏ ở trong bụng thím Kim Hoa còn chưa có sinh, Tiểu Cố An vẫn luôn có chấp niệm, mặc kệ người lớn nói gì, cậu nhóc vẫn kiên định cho rằng trong bụng thím Kim Hoa là em gái, không phải em trai.“Được nha em trai”Cố Tiểu Nhị nhún nhún vai, không nói gì, tiếp theo cầm bình rượu trong tay đưa cho Lâm Vãn Thanh xem:“Thím, thím xem con bắt được nhiều không này.Lâm Vãn Thanh nghiêm túc nhìn một chút, thật đúng là không ít.“Hiện tại còn có thể bắt được ve sầu à?”“Có thể nha, nhưng mà qua mấy ngày nữa sẽ không còn, con phải nhân dịp này bắt nhiều một chút.Đối với việc mùa hè sắp kết thúc, cậu nhóc rất tiếc nuối.“Được rồi, nhớ rõ chú ý an toàn”LâmVãn Thanh sờ cái đầu trọc của Cố Tiểu Nhị.“Dạ, hẹn gặp lại thím và em trai”“Hẹn gặp lại”Cố Tiểu Nhị chào thím xong, chạy mấy bước vào rừng cây nhỏ.Phát hiện mấy người bạn của nhóc đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn nhóc.“Mấy cậu nhìn gì vậy?”“Người cậu bẩn như vậy, sao thím cậu không mắng cậu?”“Đúng vậy, quần áo này của cậu không phải mới thay sáng nay sao?”“Đúng vậy”“Làm bẩn quần áo như vậy, sao không có ai mắng?”Bạn bè của Cố Tiểu Nhị đều cảm thấy rất ngạc nhiên, phải biết rằng bọn họ mỗi lần làm do quần áo, về nhà đều sẽ bị người lớn mắng chửi.“Việc này có gì lạ à, thím chưa bao giờ mắng mình.“Vậy cậu cũng thật hạnh phúc”Các bạn nhỏ đều hâm mộ, không nghĩ tới lại nghe thấy Cố Tiểu Nhị nói: “Bởi vì quần áo ở nhà đều do mình giặt, trừ Tiểu Cố An, quần áo của mình bị bẩn đều do mình tự giặt, vì sao thím phải mắng mình chứ.Thật là có đạo lý.Vậy về sau bọn họ cũng tự giặt quần áo của mình, có phải sẽ không bị người lớn mắng chửi hay không?Bọn nhóc trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng tự có tính toán.Lâm Vãn Thanh ở bên này đã tới nhà chị dâu Kim Hoa.Nhà chị dâu Kim Hoa dọn dẹp rất sạch sẽ, ba khu nhà ngói khang trang có một gian phòng phụ, một gian phòng bếp cùng WC, còn có thêm một gian nhà tắm, dùng tre làm dàn tường, có vườn rau nhỏ ở bên cạnh góc tường, trong nhà nuôi gà vịt và heo, chuồng heo dùng gỗ quây xung quanh.Khác biệt ở chỗ, phía tây sân nhỏ có mấy cây lựu vươn cành lá rậm rạp.“Chị dâu có ở nhà không?” Lâm Vãn Thanh đứng ở cửa nói một câu.“Đây, emThanh tới rồi”Chị dâu Kim Hoa ở trong phòng đan áo len, nghe thấy tiếng thì đỡ eo đi ra, nhìn dáng vẻ thì có vẻ muốn ra mở của.“Chị dâu, chị không cần đi ra đâu.Lâm Vãn Thanh vội vàng dắt tay Tiểu Cố An đi vào cửa nhà.“Oa, An An nhà chúng ta cũng tới à?”Chị dâu Kim Hoa thấy Tiểu Cố An trắng nõn thì vô cùng yêu thích, vội đưa một cái bánh trứng cho Tiểu Cố An.“Cảm ơn thím. Tiểu Cố An ngọt ngào nói.“Thật là ngoan quá đi” Chị dâu Kim Hoa cười tít mắt.Lâm Vãn Thanh buông giỏ tre trong tay xuống, đánh giá một vòng, nhìn thấy trong viện có cái cuốc thì hỏi: “Chị dâu vẫn còn làm việc ư?”“Sao có thể làm được chứ, đây đều là lão Tôn làm, chị muốn làm mà anh ấy còn không cho, chị cũng không phải chưa từng sinh con. Chị dâu Kim Hoa tùy tiện nói.Khi nói chuyện, Phó tham mưu trưởng Tôn mồ hôi đầy đầu chạy về.“Đứa bé trong bụng Kim Hoa không sao chứ? Em có sao không?”“Em có thể có việc gì! Không nhìn thấy em gái Thanh đang ở nhà hả?” Mặt chị dâu Kim Hoa đỏ lên.Phó tham mưu trưởng Tôn lúc này mới nhìn thấy Lâm Vãn Thanh ở trong phòng với Tiểu Cố An, ngượng ngùng nói: “Em gái Thanh đến rồi à?”“Phó tham mưu trưởng Tôn thật là người đàn ông tốt chăm lo việc nhà. Lâm Vãn Thanh che miệng cười.

Chương 129