Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…
Chương 137
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… “Không được đâu, mẹ Đại Đản à, con vẫn đang ở cữ, không được xuống đất” Bà nội Tôn thấy thế, vội tiến lên ngăn cản.“Mẹ Đại Đản à, nghe lời đi con” Ngữ khí của bà nội Tôn giống như đang dỗ con nít vậy.Chị dâu Kim Hoa đành phải nằm lại giường, bà nội Tôn bưng đậu phộng rang ra cho Tiểu Cố An, rồi cười ha hả quay lại phòng bếp bận rộn, Lâm Vãn Thanh bỏ bánh trứng gà và đường đỏ mà mình mang từ nhà đến đặt lên trên bàn, cười nói: “Bây giờ cuộc sống của chị tốt hơn rồi”“Tốt hơn cái gì, cả ngày cứ ăn nằm trên giường, rồi cho Đản Đản ăn, chẳng khác gì bò sữa nuôi con cả.” Chị dâu Kim Hoa xua tay, đổi tư thế ôm Đản Đản, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cúi đầu ngửi thử m.ô.n.g Đản Đản “Không xong, đây là ị rồi”Lâm Vãn Thanh vừa định đi lên giúp đỡ, chị dâu Kim Hoa đã phẩy tay, chỉ hướng phòng bếp: “Bà nội còn ở đây, không để người khác thay hộ đâu”Lâm Vãn Thanh còn chưa phản ứng lại, chị dâu Kim Hoa hô to một tiếng, bà nội Tôn đã từ trong bếp mặt màytươi cười chạy vào nhà.“Đản Đản ngoan của bà nội, lại ị thúi rồi hả. Không sao đâu, bà nội tới rồi đây”Vừa nói, bà nội Tôn vừa thuần thục ôm Đản Đản lên, cười tủm tỉm cởi tã lót ra.“Đản Đản đi thúi nhiều chưa này, ngoan chưa này, bà hát cho cháu nghe, lần sau đi càng nhiều nha”“Đản Đản nhỏ, Đản Đản ngoan…”Bà nội Tôn ngâm nga một điệu hát dân gian, khiến Đản Đản vui vẻ đá chân loạn xạ.“Thấy chưa?” Chị dâu Kim Hoa thở dài.Lâm Vãn Thanh và Tiểu Cố An: “…”Hai người đã tiếp thu được kiến thức mới.Buổi tối Phó đoàn trưởng Cố về tới nhà, Lâm Vãn Thanh đang làm củ cải chiên bột, nấu canh dưa chua hầm cá, và một rổ bánh bột ngô.Bây giờ các con suối đều đã đóng băng, bọn nhỏ muốn ăn cá, ngoài cá khô được phơi hồi mùa thu, thì bây giờ chỉ có thể đi ra ngoài suối lấy cục đá đập một lỗ ở trên băng, rồi từ lỗ đó vớt cá lên.Hôm nay nhà mình vận may không tồi, Cố Tiểu Nhị xách về một xâu cá, cô liền nấu canh cá dưa chua, canh cá thơm ngon vô cùng, bọn nhỏ ăn xong vui sướng mà vỗ tay hoan hô.Buổi tối đi ngủ, Lâm Vãn Thanh ngâm chân xong, sau đó thương lượng với Phó đoàn trưởng Cố: “Trong nhà hết thịt rồi, mà mấy đứa nhỏ lại đang muốn ăn thịt bằm tương, ngày mai anh nhớ mua chút thịt về nh锓Được, trong nhà còn thiếu gì không, để mai anh mua một thể luônLâm Vãn Thanh nghĩ ngợi, gạo và mì đều không còn nhiều lắm, mua thêm ba cân gạo, mười cân miến gạo, với hai cân dầu ăn thôi.Cố Hoài An lặng lẽ ghi nhớ trong đầu, nói rằng anh có biết một thị trấn bán thịt dê, không cần phiếu mua thịt, hỏi cô có muốn mua một ít luôn không.Lâm Vãn Thanh nghe xong vui vẻ gật đầu, muốn chứ, mua ít thịt dê về, trời lạnh mà ăn lẩu thịt dê là ngon thôi rồi, hoặc ăn bánh canh thịt dê cũng được, đúng là ngon hết nấc, đều là cao lương mỹ vị.Cố Hoài An nhìn vợ mình vui như vậy, khóe miệng cũng cong lên.“Vui đến vậy sao?”“Ùm.”Được uống canh thịt dê, ăn lẩu thịt dê còn có thể không vui sao?“Có muốn làm cái gì càng vui vẻ hơn không?”“Cái gì cơ?”“Um…”Sáng sớm ngày hôm sau, Phó đoàn trường Cố đi làm, còn Lâm Vãn Thanh ngủ đến tận tám giờ hơn mới dậy.Không hiểu vì sao, mấy ngày nay cô luôn cảm thấy lười biếng, muốn ăn muốn ngủ, không muốn vận động, ngày nào làm cái gì cũng thấy mệt mỏi. Dù bây giờ tuyết đã ngừng rơi, trời quang mây tạnh rồi.Chị dâu Trương đem áo bông của con mình tới, nói muốn giặt. Thời buổi này áo bông của con nít trong nhà không khác gì một tấm bông dày, bên trong nhét đầy bông, nếu làm bẩn thì phải mang đi tháo bông ra rồi giặt sạch sẽ mới mặc lại.
“Không được đâu, mẹ Đại Đản à, con vẫn đang ở cữ, không được xuống đất” Bà nội Tôn thấy thế, vội tiến lên ngăn cản.
“Mẹ Đại Đản à, nghe lời đi con” Ngữ khí của bà nội Tôn giống như đang dỗ con nít vậy.
Chị dâu Kim Hoa đành phải nằm lại giường, bà nội Tôn bưng đậu phộng rang ra cho Tiểu Cố An, rồi cười ha hả quay lại phòng bếp bận rộn, Lâm Vãn Thanh bỏ bánh trứng gà và đường đỏ mà mình mang từ nhà đến đặt lên trên bàn, cười nói: “Bây giờ cuộc sống của chị tốt hơn rồi”
“Tốt hơn cái gì, cả ngày cứ ăn nằm trên giường, rồi cho Đản Đản ăn, chẳng khác gì bò sữa nuôi con cả.” Chị dâu Kim Hoa xua tay, đổi tư thế ôm Đản Đản, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cúi đầu ngửi thử m.ô.n.g Đản Đản “Không xong, đây là ị rồi”
Lâm Vãn Thanh vừa định đi lên giúp đỡ, chị dâu Kim Hoa đã phẩy tay, chỉ hướng phòng bếp: “Bà nội còn ở đây, không để người khác thay hộ đâu”
Lâm Vãn Thanh còn chưa phản ứng lại, chị dâu Kim Hoa hô to một tiếng, bà nội Tôn đã từ trong bếp mặt mày
tươi cười chạy vào nhà.
“Đản Đản ngoan của bà nội, lại ị thúi rồi hả. Không sao đâu, bà nội tới rồi đây”
Vừa nói, bà nội Tôn vừa thuần thục ôm Đản Đản lên, cười tủm tỉm cởi tã lót ra.
“Đản Đản đi thúi nhiều chưa này, ngoan chưa này, bà hát cho cháu nghe, lần sau đi càng nhiều nha”
“Đản Đản nhỏ, Đản Đản ngoan…”
Bà nội Tôn ngâm nga một điệu hát dân gian, khiến Đản Đản vui vẻ đá chân loạn xạ.
“Thấy chưa?” Chị dâu Kim Hoa thở dài.
Lâm Vãn Thanh và Tiểu Cố An: “…”
Hai người đã tiếp thu được kiến thức mới.
Buổi tối Phó đoàn trưởng Cố về tới nhà, Lâm Vãn Thanh đang làm củ cải chiên bột, nấu canh dưa chua hầm cá, và một rổ bánh bột ngô.
Bây giờ các con suối đều đã đóng băng, bọn nhỏ muốn ăn cá, ngoài cá khô được phơi hồi mùa thu, thì bây giờ chỉ có thể đi ra ngoài suối lấy cục đá đập một lỗ ở trên băng, rồi từ lỗ đó vớt cá lên.
Hôm nay nhà mình vận may không tồi, Cố Tiểu Nhị xách về một xâu cá, cô liền nấu canh cá dưa chua, canh cá thơm ngon vô cùng, bọn nhỏ ăn xong vui sướng mà vỗ tay hoan hô.
Buổi tối đi ngủ, Lâm Vãn Thanh ngâm chân xong, sau đó thương lượng với Phó đoàn trưởng Cố: “Trong nhà hết thịt rồi, mà mấy đứa nhỏ lại đang muốn ăn thịt bằm tương, ngày mai anh nhớ mua chút thịt về nhé”
“Được, trong nhà còn thiếu gì không, để mai anh mua một thể luôn
Lâm Vãn Thanh nghĩ ngợi, gạo và mì đều không còn nhiều lắm, mua thêm ba cân gạo, mười cân miến gạo, với hai cân dầu ăn thôi.
Cố Hoài An lặng lẽ ghi nhớ trong đầu, nói rằng anh có biết một thị trấn bán thịt dê, không cần phiếu mua thịt, hỏi cô có muốn mua một ít luôn không.
Lâm Vãn Thanh nghe xong vui vẻ gật đầu, muốn chứ, mua ít thịt dê về, trời lạnh mà ăn lẩu thịt dê là ngon thôi rồi, hoặc ăn bánh canh thịt dê cũng được, đúng là ngon hết nấc, đều là cao lương mỹ vị.
Cố Hoài An nhìn vợ mình vui như vậy, khóe miệng cũng cong lên.
“Vui đến vậy sao?”
“Ùm.”
Được uống canh thịt dê, ăn lẩu thịt dê còn có thể không vui sao?
“Có muốn làm cái gì càng vui vẻ hơn không?”
“Cái gì cơ?”
“Um…”
Sáng sớm ngày hôm sau, Phó đoàn trường Cố đi làm, còn Lâm Vãn Thanh ngủ đến tận tám giờ hơn mới dậy.
Không hiểu vì sao, mấy ngày nay cô luôn cảm thấy lười biếng, muốn ăn muốn ngủ, không muốn vận động, ngày nào làm cái gì cũng thấy mệt mỏi. Dù bây giờ tuyết đã ngừng rơi, trời quang mây tạnh rồi.
Chị dâu Trương đem áo bông của con mình tới, nói muốn giặt. Thời buổi này áo bông của con nít trong nhà không khác gì một tấm bông dày, bên trong nhét đầy bông, nếu làm bẩn thì phải mang đi tháo bông ra rồi giặt sạch sẽ mới mặc lại.
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… “Không được đâu, mẹ Đại Đản à, con vẫn đang ở cữ, không được xuống đất” Bà nội Tôn thấy thế, vội tiến lên ngăn cản.“Mẹ Đại Đản à, nghe lời đi con” Ngữ khí của bà nội Tôn giống như đang dỗ con nít vậy.Chị dâu Kim Hoa đành phải nằm lại giường, bà nội Tôn bưng đậu phộng rang ra cho Tiểu Cố An, rồi cười ha hả quay lại phòng bếp bận rộn, Lâm Vãn Thanh bỏ bánh trứng gà và đường đỏ mà mình mang từ nhà đến đặt lên trên bàn, cười nói: “Bây giờ cuộc sống của chị tốt hơn rồi”“Tốt hơn cái gì, cả ngày cứ ăn nằm trên giường, rồi cho Đản Đản ăn, chẳng khác gì bò sữa nuôi con cả.” Chị dâu Kim Hoa xua tay, đổi tư thế ôm Đản Đản, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cúi đầu ngửi thử m.ô.n.g Đản Đản “Không xong, đây là ị rồi”Lâm Vãn Thanh vừa định đi lên giúp đỡ, chị dâu Kim Hoa đã phẩy tay, chỉ hướng phòng bếp: “Bà nội còn ở đây, không để người khác thay hộ đâu”Lâm Vãn Thanh còn chưa phản ứng lại, chị dâu Kim Hoa hô to một tiếng, bà nội Tôn đã từ trong bếp mặt màytươi cười chạy vào nhà.“Đản Đản ngoan của bà nội, lại ị thúi rồi hả. Không sao đâu, bà nội tới rồi đây”Vừa nói, bà nội Tôn vừa thuần thục ôm Đản Đản lên, cười tủm tỉm cởi tã lót ra.“Đản Đản đi thúi nhiều chưa này, ngoan chưa này, bà hát cho cháu nghe, lần sau đi càng nhiều nha”“Đản Đản nhỏ, Đản Đản ngoan…”Bà nội Tôn ngâm nga một điệu hát dân gian, khiến Đản Đản vui vẻ đá chân loạn xạ.“Thấy chưa?” Chị dâu Kim Hoa thở dài.Lâm Vãn Thanh và Tiểu Cố An: “…”Hai người đã tiếp thu được kiến thức mới.Buổi tối Phó đoàn trưởng Cố về tới nhà, Lâm Vãn Thanh đang làm củ cải chiên bột, nấu canh dưa chua hầm cá, và một rổ bánh bột ngô.Bây giờ các con suối đều đã đóng băng, bọn nhỏ muốn ăn cá, ngoài cá khô được phơi hồi mùa thu, thì bây giờ chỉ có thể đi ra ngoài suối lấy cục đá đập một lỗ ở trên băng, rồi từ lỗ đó vớt cá lên.Hôm nay nhà mình vận may không tồi, Cố Tiểu Nhị xách về một xâu cá, cô liền nấu canh cá dưa chua, canh cá thơm ngon vô cùng, bọn nhỏ ăn xong vui sướng mà vỗ tay hoan hô.Buổi tối đi ngủ, Lâm Vãn Thanh ngâm chân xong, sau đó thương lượng với Phó đoàn trưởng Cố: “Trong nhà hết thịt rồi, mà mấy đứa nhỏ lại đang muốn ăn thịt bằm tương, ngày mai anh nhớ mua chút thịt về nh锓Được, trong nhà còn thiếu gì không, để mai anh mua một thể luônLâm Vãn Thanh nghĩ ngợi, gạo và mì đều không còn nhiều lắm, mua thêm ba cân gạo, mười cân miến gạo, với hai cân dầu ăn thôi.Cố Hoài An lặng lẽ ghi nhớ trong đầu, nói rằng anh có biết một thị trấn bán thịt dê, không cần phiếu mua thịt, hỏi cô có muốn mua một ít luôn không.Lâm Vãn Thanh nghe xong vui vẻ gật đầu, muốn chứ, mua ít thịt dê về, trời lạnh mà ăn lẩu thịt dê là ngon thôi rồi, hoặc ăn bánh canh thịt dê cũng được, đúng là ngon hết nấc, đều là cao lương mỹ vị.Cố Hoài An nhìn vợ mình vui như vậy, khóe miệng cũng cong lên.“Vui đến vậy sao?”“Ùm.”Được uống canh thịt dê, ăn lẩu thịt dê còn có thể không vui sao?“Có muốn làm cái gì càng vui vẻ hơn không?”“Cái gì cơ?”“Um…”Sáng sớm ngày hôm sau, Phó đoàn trường Cố đi làm, còn Lâm Vãn Thanh ngủ đến tận tám giờ hơn mới dậy.Không hiểu vì sao, mấy ngày nay cô luôn cảm thấy lười biếng, muốn ăn muốn ngủ, không muốn vận động, ngày nào làm cái gì cũng thấy mệt mỏi. Dù bây giờ tuyết đã ngừng rơi, trời quang mây tạnh rồi.Chị dâu Trương đem áo bông của con mình tới, nói muốn giặt. Thời buổi này áo bông của con nít trong nhà không khác gì một tấm bông dày, bên trong nhét đầy bông, nếu làm bẩn thì phải mang đi tháo bông ra rồi giặt sạch sẽ mới mặc lại.