Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…
Chương 138
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Đây vẫn đang tính là những nhà để ý, vì có những gia đình không có áo khoác cũng không có bông, mùa đông đến thì trực tiếp cho con ở trên giường sưởi, cả một mùa đông như vậy cứ sống trên giường sưởi như thế, vì bọn nhỏ không có quần áo bông để mặc, nên không thể đi ra ngoài.Bên ngoài dù vẫn có mặt trời, nhưng gió bấc vẫn thổi lạnh cóng. Trong phòng giường đất ấm áp, Lâm Vãn Thanh ngồi trên giường, nhưng một chút cũng không thoải mái, chị dâu Trương thấy sắc mặt cô không khỏe, lại cònhơi trắng bệch, vội nói: “Tiểu Thanh, em làm sao vậy? Sắc mặt nhợt nhạt như vậy, có phải tối qua ngủ không ngon không?”Lâm Vãn Thanh lắc đầu. Cố Tiểu Nhị đi chơi về, trong tay cầm một nắm kẹo sữa, nói là thím Kim Hoa cho. Tiểu Cố An vừa cầm vừa xé vỏ kẹo sữa ra, nói muốn đút cho thím ăn trước.Lâm Vãn Thanh vui vẻ cười, vừa định khen hai cậu nhóc, ai ngờ vừa ngửi thấy hương kẹo sữa ngọt ngấy, dạ dày liền cuộn trào hết cả lên, che miệng muốn nôn ra.Chị dâu Trương nhìn thấy cảnh này, dường như nghĩ đến cái gì, vỗ chân nói: “Ôi trời, Tiểu Thanh, không phải em mang thai rồi đó chứ?”Có thai sao?Lời nói của chị dâu Trương quả thực khiến Lâm Vãn Thanh sửng sốt một hồi, đợi chị dâu Trương uống mấy hớp nước, cô nghe thấy chị dâu hỏi: “Cái kia của em chưa có bao lâu rồi?”Sau khi suy nghĩ, cô bàng hoàng nhận ra hơn nửa tháng nay bà dì không có đến, vốn dĩ bà dì của cô cũng không bình thường lắm, trước đây cũng hay trễ mấy ngày, nhưng mà cũng không giống như lần này, đột nhiên chậm tận nửa tháng.Bà dì của Lâm Vãn Thanh bị bất thường nên trước đây cô cũng từng đi khám ở chỗ một thầy thuốc Đông y, cũng uống thuốc Đông y để điều hòa, chỉ là sau khi gia đình đột nhiên gặp biến cố, sau khi gả vào quân đội, tâm trạng của cô cũng trở nên sảng khoái hơn và cơ thể cũng được cải thiện rất nhiều, bà dì cũng dần dần bình thường lại.Hơn nữa ngày thường cô rất chú ý đến việc giữ gìn cơ thể, thường uống nước táo đỏ cẩu kỷ pha nước. Giờ nghĩ lại, mấy ngày nay cô hơi lười biếng, không muốn động đậy cũng không muốn làm việc, nhưng cô ăn cũng không ít, có vẻ như mình thực sự mang thai rồi sao?Chị dâu Trương là người từng trải, nhìn thấy phản ứng của cô, trên mặt tràn đầy vui mừng. “Em có thai thật sao? Đây quả là một tin vui đó. Sau này em phải làm mẹ người ta rồi, không thể làm công việc nặng nhọc trong nhà, ăn nhiều thêm canh gà bổ dưỡng, canh cá gì đó,… Nếu em không có thời gian thì cứ qua gọi chị, chị ở nhà cũng không có việc gì, có thể giúp em làm việc. Chị dâu Trương cười rạng rỡ, chị ấy còn hạnh phúc hơn cả chính mình đang mang thai.Tuy nhiên đây chỉ là suy đoán của hai người, còn thực sự có thai hay không thì phải đến bệnh viện thăm khám.Đúng lúc bệnh viện quân y vừa mới xây xong, chị ấy lập tức ở lại cùng Lâm Vãn Thanh đến bệnh viện, ba đứa nhỏ trong nhà tạm thời do chị dâu Tào chăm sóc.Bác sĩ phụ khoa của bệnh viện là một bác sĩ giàu kinh nghiệm, cô ấy chỉ bắt mạch ngắn cho Lâm Vãn Thanh rồi mỉm cười, nói: “Chúc mừng, cô đã mang thai.Lâm Vãn Thanh nhìn xuống chiếc bụng phẳng lì của mình, trong đó có một hạt đậu nhỏ. Đó là kết tinh tình yêu giữa cô và Cố Hoài An. Một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng nhưng kỳ lạ tràn ngập trái tim cô. Trong lúc thoáng qua đôi mắt của cô thế mà lại ươn ướt, đây có lẽ là cảm giác của người sắp được làm mẹ.Chị dâu Trương miệng cũng nhanh, trong một buổi chiều đã truyền ra tin tức này. Đặc biệt là trước mặt Tang Tiểu Lan và vài người phụ nữ khác từng khua môi múa mép nói rằng Lâm Vãn Thanhkhông thể sinh con, giọng nói của chị dâu Trương lớn đến mức cô ta có thể nghe rõ từ khoảng cách hàng chục mét.
Đây vẫn đang tính là những nhà để ý, vì có những gia đình không có áo khoác cũng không có bông, mùa đông đến thì trực tiếp cho con ở trên giường sưởi, cả một mùa đông như vậy cứ sống trên giường sưởi như thế, vì bọn nhỏ không có quần áo bông để mặc, nên không thể đi ra ngoài.
Bên ngoài dù vẫn có mặt trời, nhưng gió bấc vẫn thổi lạnh cóng. Trong phòng giường đất ấm áp, Lâm Vãn Thanh ngồi trên giường, nhưng một chút cũng không thoải mái, chị dâu Trương thấy sắc mặt cô không khỏe, lại còn
hơi trắng bệch, vội nói: “Tiểu Thanh, em làm sao vậy? Sắc mặt nhợt nhạt như vậy, có phải tối qua ngủ không ngon không?”
Lâm Vãn Thanh lắc đầu. Cố Tiểu Nhị đi chơi về, trong tay cầm một nắm kẹo sữa, nói là thím Kim Hoa cho. Tiểu Cố An vừa cầm vừa xé vỏ kẹo sữa ra, nói muốn đút cho thím ăn trước.
Lâm Vãn Thanh vui vẻ cười, vừa định khen hai cậu nhóc, ai ngờ vừa ngửi thấy hương kẹo sữa ngọt ngấy, dạ dày liền cuộn trào hết cả lên, che miệng muốn nôn ra.
Chị dâu Trương nhìn thấy cảnh này, dường như nghĩ đến cái gì, vỗ chân nói: “Ôi trời, Tiểu Thanh, không phải em mang thai rồi đó chứ?”
Có thai sao?
Lời nói của chị dâu Trương quả thực khiến Lâm Vãn Thanh sửng sốt một hồi, đợi chị dâu Trương uống mấy hớp nước, cô nghe thấy chị dâu hỏi: “Cái kia của em chưa có bao lâu rồi?”
Sau khi suy nghĩ, cô bàng hoàng nhận ra hơn nửa tháng nay bà dì không có đến, vốn dĩ bà dì của cô cũng không bình thường lắm, trước đây cũng hay trễ mấy ngày, nhưng mà cũng không giống như lần này, đột nhiên chậm tận nửa tháng.
Bà dì của Lâm Vãn Thanh bị bất thường nên trước đây cô cũng từng đi khám ở chỗ một thầy thuốc Đông y, cũng uống thuốc Đông y để điều hòa, chỉ là sau khi gia đình đột nhiên gặp biến cố, sau khi gả vào quân đội, tâm trạng của cô cũng trở nên sảng khoái hơn và cơ thể cũng được cải thiện rất nhiều, bà dì cũng dần dần bình thường lại.
Hơn nữa ngày thường cô rất chú ý đến việc giữ gìn cơ thể, thường uống nước táo đỏ cẩu kỷ pha nước. Giờ nghĩ lại, mấy ngày nay cô hơi lười biếng, không muốn động đậy cũng không muốn làm việc, nhưng cô ăn cũng không ít, có vẻ như mình thực sự mang thai rồi sao?
Chị dâu Trương là người từng trải, nhìn thấy phản ứng của cô, trên mặt tràn đầy vui mừng. “Em có thai thật sao? Đây quả là một tin vui đó. Sau này em phải làm mẹ người ta rồi, không thể làm công việc nặng nhọc trong nhà, ăn nhiều thêm canh gà bổ dưỡng, canh cá gì đó,… Nếu em không có thời gian thì cứ qua gọi chị, chị ở nhà cũng không có việc gì, có thể giúp em làm việc. Chị dâu Trương cười rạng rỡ, chị ấy còn hạnh phúc hơn cả chính mình đang mang thai.
Tuy nhiên đây chỉ là suy đoán của hai người, còn thực sự có thai hay không thì phải đến bệnh viện thăm khám.
Đúng lúc bệnh viện quân y vừa mới xây xong, chị ấy lập tức ở lại cùng Lâm Vãn Thanh đến bệnh viện, ba đứa nhỏ trong nhà tạm thời do chị dâu Tào chăm sóc.
Bác sĩ phụ khoa của bệnh viện là một bác sĩ giàu kinh nghiệm, cô ấy chỉ bắt mạch ngắn cho Lâm Vãn Thanh rồi mỉm cười, nói: “Chúc mừng, cô đã mang thai.
Lâm Vãn Thanh nhìn xuống chiếc bụng phẳng lì của mình, trong đó có một hạt đậu nhỏ. Đó là kết tinh tình yêu giữa cô và Cố Hoài An. Một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng nhưng kỳ lạ tràn ngập trái tim cô. Trong lúc thoáng qua đôi mắt của cô thế mà lại ươn ướt, đây có lẽ là cảm giác của người sắp được làm mẹ.
Chị dâu Trương miệng cũng nhanh, trong một buổi chiều đã truyền ra tin tức này. Đặc biệt là trước mặt Tang Tiểu Lan và vài người phụ nữ khác từng khua môi múa mép nói rằng Lâm Vãn Thanhkhông thể sinh con, giọng nói của chị dâu Trương lớn đến mức cô ta có thể nghe rõ từ khoảng cách hàng chục mét.
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Đây vẫn đang tính là những nhà để ý, vì có những gia đình không có áo khoác cũng không có bông, mùa đông đến thì trực tiếp cho con ở trên giường sưởi, cả một mùa đông như vậy cứ sống trên giường sưởi như thế, vì bọn nhỏ không có quần áo bông để mặc, nên không thể đi ra ngoài.Bên ngoài dù vẫn có mặt trời, nhưng gió bấc vẫn thổi lạnh cóng. Trong phòng giường đất ấm áp, Lâm Vãn Thanh ngồi trên giường, nhưng một chút cũng không thoải mái, chị dâu Trương thấy sắc mặt cô không khỏe, lại cònhơi trắng bệch, vội nói: “Tiểu Thanh, em làm sao vậy? Sắc mặt nhợt nhạt như vậy, có phải tối qua ngủ không ngon không?”Lâm Vãn Thanh lắc đầu. Cố Tiểu Nhị đi chơi về, trong tay cầm một nắm kẹo sữa, nói là thím Kim Hoa cho. Tiểu Cố An vừa cầm vừa xé vỏ kẹo sữa ra, nói muốn đút cho thím ăn trước.Lâm Vãn Thanh vui vẻ cười, vừa định khen hai cậu nhóc, ai ngờ vừa ngửi thấy hương kẹo sữa ngọt ngấy, dạ dày liền cuộn trào hết cả lên, che miệng muốn nôn ra.Chị dâu Trương nhìn thấy cảnh này, dường như nghĩ đến cái gì, vỗ chân nói: “Ôi trời, Tiểu Thanh, không phải em mang thai rồi đó chứ?”Có thai sao?Lời nói của chị dâu Trương quả thực khiến Lâm Vãn Thanh sửng sốt một hồi, đợi chị dâu Trương uống mấy hớp nước, cô nghe thấy chị dâu hỏi: “Cái kia của em chưa có bao lâu rồi?”Sau khi suy nghĩ, cô bàng hoàng nhận ra hơn nửa tháng nay bà dì không có đến, vốn dĩ bà dì của cô cũng không bình thường lắm, trước đây cũng hay trễ mấy ngày, nhưng mà cũng không giống như lần này, đột nhiên chậm tận nửa tháng.Bà dì của Lâm Vãn Thanh bị bất thường nên trước đây cô cũng từng đi khám ở chỗ một thầy thuốc Đông y, cũng uống thuốc Đông y để điều hòa, chỉ là sau khi gia đình đột nhiên gặp biến cố, sau khi gả vào quân đội, tâm trạng của cô cũng trở nên sảng khoái hơn và cơ thể cũng được cải thiện rất nhiều, bà dì cũng dần dần bình thường lại.Hơn nữa ngày thường cô rất chú ý đến việc giữ gìn cơ thể, thường uống nước táo đỏ cẩu kỷ pha nước. Giờ nghĩ lại, mấy ngày nay cô hơi lười biếng, không muốn động đậy cũng không muốn làm việc, nhưng cô ăn cũng không ít, có vẻ như mình thực sự mang thai rồi sao?Chị dâu Trương là người từng trải, nhìn thấy phản ứng của cô, trên mặt tràn đầy vui mừng. “Em có thai thật sao? Đây quả là một tin vui đó. Sau này em phải làm mẹ người ta rồi, không thể làm công việc nặng nhọc trong nhà, ăn nhiều thêm canh gà bổ dưỡng, canh cá gì đó,… Nếu em không có thời gian thì cứ qua gọi chị, chị ở nhà cũng không có việc gì, có thể giúp em làm việc. Chị dâu Trương cười rạng rỡ, chị ấy còn hạnh phúc hơn cả chính mình đang mang thai.Tuy nhiên đây chỉ là suy đoán của hai người, còn thực sự có thai hay không thì phải đến bệnh viện thăm khám.Đúng lúc bệnh viện quân y vừa mới xây xong, chị ấy lập tức ở lại cùng Lâm Vãn Thanh đến bệnh viện, ba đứa nhỏ trong nhà tạm thời do chị dâu Tào chăm sóc.Bác sĩ phụ khoa của bệnh viện là một bác sĩ giàu kinh nghiệm, cô ấy chỉ bắt mạch ngắn cho Lâm Vãn Thanh rồi mỉm cười, nói: “Chúc mừng, cô đã mang thai.Lâm Vãn Thanh nhìn xuống chiếc bụng phẳng lì của mình, trong đó có một hạt đậu nhỏ. Đó là kết tinh tình yêu giữa cô và Cố Hoài An. Một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng nhưng kỳ lạ tràn ngập trái tim cô. Trong lúc thoáng qua đôi mắt của cô thế mà lại ươn ướt, đây có lẽ là cảm giác của người sắp được làm mẹ.Chị dâu Trương miệng cũng nhanh, trong một buổi chiều đã truyền ra tin tức này. Đặc biệt là trước mặt Tang Tiểu Lan và vài người phụ nữ khác từng khua môi múa mép nói rằng Lâm Vãn Thanhkhông thể sinh con, giọng nói của chị dâu Trương lớn đến mức cô ta có thể nghe rõ từ khoảng cách hàng chục mét.