Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…
Chương 145
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Vừa nói đến cái này, chị dâu Kim Hoa liền cảm thấy vui vẻ, mấy người chị dâu cũng đã thu dọn xong, lại bắt đầu lôi kéo Lâm Thanh Vãn nói về việc mang thai sinh con.“Em gái Thanh, chuyện mang thai này, em cần phải đi lại nhiều, ăn ít thịt một chút, tuy nói bản thân cần phải bổ sung dinh dưỡng, nhưng mà cũng không thể ăn quá nhiều dinh dưỡng được” “Đúng vậy, trước kia chị còn cảm thấy có thai, có thể ăn càng nhiều, càng mập mới là chuyện tốt, sau đó mới biết được, bụng quá lớn thời điểm sinh con sẽ rất có hại, con trong bụng quá lớn sẽ rất khó sinh” “Mùa đông bên ngoài lạnh, nếu như em sợ lạnh, liền có thể đi lại xung quanh ở trong phòng vận động cũng rất tốt cho đứa con trong bụng”“Còn có thời điểm mang thai đến sáu bảy tháng, chân tay sẽ dễ bị sưng phù, bụng cũng to hơn, đến lúc em có thể dùng mấy loại dầu có hương cam bôi lên người một chút, cũng rất tốt cho cơ thể”“Cần phải mát xa nhiều một chút, gọi phó đoàn trưởng Cố nhà em mát xa cho em”“Mang thai cần ăn nhiều trái cây, uống sữa đậu nành cũng tốt, tốt cho làn da của em bé, sau khi sinh ra sẽ mềm mại trắng nõn”“Ăn nhiều mấy loại rau củ nhiều nước, dễ đánh rắm, ăn nhiều khoai lang một chút cũng được, không nên để bị khó đi ngoài”“Còn có cái gì nữa, đúng rối cần phơi chăn trong nhà thường xuyên, cần phải thường xuyên ra ngoài phơi nắng một chút, phơi nắng có thể bổ sung Canxi“Nếu như cảm thấy đau bụng, nhất định phải đi bệnh viện khám, nghe theo lời của bác sĩ, đừng có ăn bất cứ đồ gì kỳ lạ”Mấy người chị dâu chị một câu tôi một câu, làm cho Lâm Vãn Thanh nghe đến nỗi cảm thấy giật mình, cô biết việc mang thai sanh con không phải là chuyện dễ dàng, nhưng mà không nghĩ đến lại khó khăn đến như vậy, nào là nôn nghén, thân thể sưng phù, sau khi đến gần cuối thai kỳ đứa con trong bụng lớn hơn sẽ ép khiến cho lưng đau eo đau, việc đi WC đặc biệt là đại tiện cũng khiến cơ thể cảm thấy vô cùng khó chịu. Thật đúng là, làm mẹ không phải chuyện dễ dàng, mỗi một người mẹ đều là người vĩ đại.Không phải chỉ có một mình Lâm Vãn Thanh cảm thấy giật mình sững sờ khi nghe được, mà mấy cậu nhóc ở ngay bên cạnh nghe xong cũng cảm thấy giật mình.Thì ra thím mang thai em trai hay em gái lại vất vả như vậy.Cơn gió lạnh ở bên ngoài thổi mạnh vào trong nhà, mấy người chị dâu vào nhà ngồi một lát xong cũng trở về nhà mình.Trước khi mọi người đi về, Lâm Vãn Thanh còn đưa mấy món điểm tâm cho mấy người chị dâu mang về. Mấy người chị dâu cũng không từ chối, trở về kêu mấy đứa con trong nhà mình mang vài quả trứng gà qua tặng lại là được, chỉ là mấy món thổ sản của vùng núi cũng không gọi là đáp lễ được.Buổi tối Cố Hoài An về nhà, nhìn thấy một đống đồ để gần được một nửa nhà, không có gì bất ngờ xảy ra liền nhướng mày: “Nhiều đồ như vậy sao? Xem ra hai lão đồng chí nhà mình là cảm thấy vô cùng cao hứng” Nhưng mà cao hứng thì cao hứng, nhưng mà hai vị lớn tuổi trong nhà là mẹ chồng và cha chồng gửi đến nhiều đồ như vậy, bọn họ cũng không có gì để gửi lại.Lâm Vãn Thanh cảm thấy đau đầu, phó đoàn trưởng Cố hôn hôn cô, cười nói: “Không cần lo, em chỉ cần sinh ra một đứa bé trắng trẻo mập mạp đây chính là lễ vật tốt nhất mà hai người họ muốn nhất.Nếu như không biết nói gì, vậy thì đừng mở miệng sẽ tốt hơn.Lâm Vãn Thanh trừng mắt liếc chồng mình một cái, cũng cảm thấy bản thân đúng là có chút lo sợ không đâu mà, liền cười cười trở về phòng ngủ.Sáng sớm hôm sau, bên ngoài vẫn còn đọng lại những bông tuyết, thời điểm Lâm Vãn Thanh thức dậy, trên giường đã không còn người.
Vừa nói đến cái này, chị dâu Kim Hoa liền cảm thấy vui vẻ, mấy người chị dâu cũng đã thu dọn xong, lại bắt đầu lôi kéo Lâm Thanh Vãn nói về việc mang thai sinh con.
“Em gái Thanh, chuyện mang thai này, em cần phải đi lại nhiều, ăn ít thịt một chút, tuy nói bản thân cần phải bổ sung dinh dưỡng, nhưng mà cũng không thể ăn quá nhiều dinh dưỡng được” “Đúng vậy, trước kia chị còn cảm thấy có thai, có thể ăn càng nhiều, càng mập mới là chuyện tốt, sau đó mới biết được, bụng quá lớn thời điểm sinh con sẽ rất có hại, con trong bụng quá lớn sẽ rất khó sinh” “Mùa đông bên ngoài lạnh, nếu như em sợ lạnh, liền có thể đi lại xung quanh ở trong phòng vận động cũng rất tốt cho đứa con trong bụng”
“Còn có thời điểm mang thai đến sáu bảy tháng, chân tay sẽ dễ bị sưng phù, bụng cũng to hơn, đến lúc em có thể dùng mấy loại dầu có hương cam bôi lên người một chút, cũng rất tốt cho cơ thể”
“Cần phải mát xa nhiều một chút, gọi phó đoàn trưởng Cố nhà em mát xa cho em”
“Mang thai cần ăn nhiều trái cây, uống sữa đậu nành cũng tốt, tốt cho làn da của em bé, sau khi sinh ra sẽ mềm mại trắng nõn”
“Ăn nhiều mấy loại rau củ nhiều nước, dễ đánh rắm, ăn nhiều khoai lang một chút cũng được, không nên để bị khó đi ngoài”
“Còn có cái gì nữa, đúng rối cần phơi chăn trong nhà thường xuyên, cần phải thường xuyên ra ngoài phơi nắng một chút, phơi nắng có thể bổ sung Canxi
“Nếu như cảm thấy đau bụng, nhất định phải đi bệnh viện khám, nghe theo lời của bác sĩ, đừng có ăn bất cứ đồ gì kỳ lạ”
Mấy người chị dâu chị một câu tôi một câu, làm cho Lâm Vãn Thanh nghe đến nỗi cảm thấy giật mình, cô biết việc mang thai sanh con không phải là chuyện dễ dàng, nhưng mà không nghĩ đến lại khó khăn đến như vậy, nào là nôn nghén, thân thể sưng phù, sau khi đến gần cuối thai kỳ đứa con trong bụng lớn hơn sẽ ép khiến cho lưng đau eo đau, việc đi WC đặc biệt là đại tiện cũng khiến cơ thể cảm thấy vô cùng khó chịu. Thật đúng là, làm mẹ không phải chuyện dễ dàng, mỗi một người mẹ đều là người vĩ đại.
Không phải chỉ có một mình Lâm Vãn Thanh cảm thấy giật mình sững sờ khi nghe được, mà mấy cậu nhóc ở ngay bên cạnh nghe xong cũng cảm thấy giật mình.
Thì ra thím mang thai em trai hay em gái lại vất vả như vậy.
Cơn gió lạnh ở bên ngoài thổi mạnh vào trong nhà, mấy người chị dâu vào nhà ngồi một lát xong cũng trở về nhà mình.
Trước khi mọi người đi về, Lâm Vãn Thanh còn đưa mấy món điểm tâm cho mấy người chị dâu mang về. Mấy người chị dâu cũng không từ chối, trở về kêu mấy đứa con trong nhà mình mang vài quả trứng gà qua tặng lại là được, chỉ là mấy món thổ sản của vùng núi cũng không gọi là đáp lễ được.
Buổi tối Cố Hoài An về nhà, nhìn thấy một đống đồ để gần được một nửa nhà, không có gì bất ngờ xảy ra liền nhướng mày: “Nhiều đồ như vậy sao? Xem ra hai lão đồng chí nhà mình là cảm thấy vô cùng cao hứng” Nhưng mà cao hứng thì cao hứng, nhưng mà hai vị lớn tuổi trong nhà là mẹ chồng và cha chồng gửi đến nhiều đồ như vậy, bọn họ cũng không có gì để gửi lại.
Lâm Vãn Thanh cảm thấy đau đầu, phó đoàn trưởng Cố hôn hôn cô, cười nói: “Không cần lo, em chỉ cần sinh ra một đứa bé trắng trẻo mập mạp đây chính là lễ vật tốt nhất mà hai người họ muốn nhất.
Nếu như không biết nói gì, vậy thì đừng mở miệng sẽ tốt hơn.
Lâm Vãn Thanh trừng mắt liếc chồng mình một cái, cũng cảm thấy bản thân đúng là có chút lo sợ không đâu mà, liền cười cười trở về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài vẫn còn đọng lại những bông tuyết, thời điểm Lâm Vãn Thanh thức dậy, trên giường đã không còn người.
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Vừa nói đến cái này, chị dâu Kim Hoa liền cảm thấy vui vẻ, mấy người chị dâu cũng đã thu dọn xong, lại bắt đầu lôi kéo Lâm Thanh Vãn nói về việc mang thai sinh con.“Em gái Thanh, chuyện mang thai này, em cần phải đi lại nhiều, ăn ít thịt một chút, tuy nói bản thân cần phải bổ sung dinh dưỡng, nhưng mà cũng không thể ăn quá nhiều dinh dưỡng được” “Đúng vậy, trước kia chị còn cảm thấy có thai, có thể ăn càng nhiều, càng mập mới là chuyện tốt, sau đó mới biết được, bụng quá lớn thời điểm sinh con sẽ rất có hại, con trong bụng quá lớn sẽ rất khó sinh” “Mùa đông bên ngoài lạnh, nếu như em sợ lạnh, liền có thể đi lại xung quanh ở trong phòng vận động cũng rất tốt cho đứa con trong bụng”“Còn có thời điểm mang thai đến sáu bảy tháng, chân tay sẽ dễ bị sưng phù, bụng cũng to hơn, đến lúc em có thể dùng mấy loại dầu có hương cam bôi lên người một chút, cũng rất tốt cho cơ thể”“Cần phải mát xa nhiều một chút, gọi phó đoàn trưởng Cố nhà em mát xa cho em”“Mang thai cần ăn nhiều trái cây, uống sữa đậu nành cũng tốt, tốt cho làn da của em bé, sau khi sinh ra sẽ mềm mại trắng nõn”“Ăn nhiều mấy loại rau củ nhiều nước, dễ đánh rắm, ăn nhiều khoai lang một chút cũng được, không nên để bị khó đi ngoài”“Còn có cái gì nữa, đúng rối cần phơi chăn trong nhà thường xuyên, cần phải thường xuyên ra ngoài phơi nắng một chút, phơi nắng có thể bổ sung Canxi“Nếu như cảm thấy đau bụng, nhất định phải đi bệnh viện khám, nghe theo lời của bác sĩ, đừng có ăn bất cứ đồ gì kỳ lạ”Mấy người chị dâu chị một câu tôi một câu, làm cho Lâm Vãn Thanh nghe đến nỗi cảm thấy giật mình, cô biết việc mang thai sanh con không phải là chuyện dễ dàng, nhưng mà không nghĩ đến lại khó khăn đến như vậy, nào là nôn nghén, thân thể sưng phù, sau khi đến gần cuối thai kỳ đứa con trong bụng lớn hơn sẽ ép khiến cho lưng đau eo đau, việc đi WC đặc biệt là đại tiện cũng khiến cơ thể cảm thấy vô cùng khó chịu. Thật đúng là, làm mẹ không phải chuyện dễ dàng, mỗi một người mẹ đều là người vĩ đại.Không phải chỉ có một mình Lâm Vãn Thanh cảm thấy giật mình sững sờ khi nghe được, mà mấy cậu nhóc ở ngay bên cạnh nghe xong cũng cảm thấy giật mình.Thì ra thím mang thai em trai hay em gái lại vất vả như vậy.Cơn gió lạnh ở bên ngoài thổi mạnh vào trong nhà, mấy người chị dâu vào nhà ngồi một lát xong cũng trở về nhà mình.Trước khi mọi người đi về, Lâm Vãn Thanh còn đưa mấy món điểm tâm cho mấy người chị dâu mang về. Mấy người chị dâu cũng không từ chối, trở về kêu mấy đứa con trong nhà mình mang vài quả trứng gà qua tặng lại là được, chỉ là mấy món thổ sản của vùng núi cũng không gọi là đáp lễ được.Buổi tối Cố Hoài An về nhà, nhìn thấy một đống đồ để gần được một nửa nhà, không có gì bất ngờ xảy ra liền nhướng mày: “Nhiều đồ như vậy sao? Xem ra hai lão đồng chí nhà mình là cảm thấy vô cùng cao hứng” Nhưng mà cao hứng thì cao hứng, nhưng mà hai vị lớn tuổi trong nhà là mẹ chồng và cha chồng gửi đến nhiều đồ như vậy, bọn họ cũng không có gì để gửi lại.Lâm Vãn Thanh cảm thấy đau đầu, phó đoàn trưởng Cố hôn hôn cô, cười nói: “Không cần lo, em chỉ cần sinh ra một đứa bé trắng trẻo mập mạp đây chính là lễ vật tốt nhất mà hai người họ muốn nhất.Nếu như không biết nói gì, vậy thì đừng mở miệng sẽ tốt hơn.Lâm Vãn Thanh trừng mắt liếc chồng mình một cái, cũng cảm thấy bản thân đúng là có chút lo sợ không đâu mà, liền cười cười trở về phòng ngủ.Sáng sớm hôm sau, bên ngoài vẫn còn đọng lại những bông tuyết, thời điểm Lâm Vãn Thanh thức dậy, trên giường đã không còn người.