Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…
Chương 169
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Thậm chí chén còn chưa rửa, mấy đứa nhỏ đói khóc, nói chuyện với mấy bà ấy, mũi không phải mũi, mắt không mắt, còn bị ăn đánh.Ái dà, hôm nay là cái ngày gì vậy?Cả đám quan lớn mười ngón tay không dính nước mùa xuân buồn rầu không thôi.Vốn đang định khen vợ mình hai ba câu, ai ngờ vừa mới vênh mặt lên đã bị đánh một trận rồi.Cả đám bọn họ bị đánh đến độ phải vắt chân lên cổ mà chạy, trong nhà thì không ở được nên chỉ có thể ngồi ở cổng nhà buồn bực hút thuốc.Nhưng vừa mới ra khỏi cổng đã gặp phải đồng bào cùng gặp nạn.“Lão Trương, ông bị sao thế này? Sao tóc lại trông như cái ổ gà thế?”“Haizz, đừng nói nữa, là bà vợ nhà tôi cào đó, sao mặt ông cũng có vết trầy vậy lão Tôn?”“Cũng là do bà vợ tôi cào”“Lão Triệu, sao mắt ông lại y như con gấu trúc vậy?”“Chẳng lẽ là cũng bị vợ ông đánh đấy à?”“… Ông đoán đúng rồi đó”|| ||Đúng là kỳ lạ, hôm nay bị sao vậy trời, các bà vợ ở nhà cùng động kinh à?Cả đám quan lớn hai mặt nhìn nhau, dù có vò đầu bứt tai cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.Cuối cùng một doanh trưởng về nhà hỏi thằng con nhà mình mới biết được ngọn nguồn, hóa ra tất cả bọn họ đều bị thằng nhóc Cố Hoài An kia hãm hại hết rồi!Mẹ ơi, chẳng phải chỉ là đối xử tốt với vợ thôi à?Giúp đỡ việc nhà rồi chăm con này nọ, ai mà không biết chứ!?Hiểu rõ nguyên nhân mọi chuyện, cả đám quan quân già dùng dáng vẻ hùng dũng oai vệ như hồi đánh giặc tây, khí phách hiên ngang trở về… làm việc nhà.Các chị dâu vẫn còn đang ở nhà giận dỗi thì đã thấy chồng mình bỗng nhiên quay về đốn củi, rửa chén, xách nước, còn có người vì thật sự không biết làm gì, thế là đành cầm chổi quét sân.Các chị dâu đều kinh ngạc không thôi, hôm nay mặt trời lặn phía Đông hay là do mấy người này uống lộn thuốc vậy?Đám đàn ông bình thường không làm gì hết thế mà bữa nay lại bắt đầu làm việc nhà á?Nhưng mặc kệ là vì cái gì, trong lòng các chị dâu vẫn rất vui vẻ, mà hễ vui vẻ thì cơn hờn dỗi trong lòng cũng sẽ tiêu tán theo, sau đó nấu một bàn đồ ăn thật lớn.Các quan lớn thấy thế bèn nở nụ cười đầy khí thế bá vương.Thấy chưa, bọn họ đã nói rồi mà, ai mà chả biết thương vợ.Ngày hôm đó các chị dâu trong quân khu cũng ngủ một giấc ngon lành.Mấy ngày sau đó, đàn ông trong nhà cứ như là biến thành người khác vậy, khi ở nhà sẽ giúp trông con, rửa chén quét rác, cho gà vịt ăn rồi dọn dẹp chuồng gà chuồng vịt, trên mặt các chị dâu lúc nào cũng nở nụ cười, khi tụ họp lại nói chuyện với nhau thì lời trong lời ngoài đều có ý bảo muốn cảm ơn phó đoàn trưởng Cố.Doanh trưởng Trương đúng lúc đi ngang qua: “???”Rõ ràng người làm việc nhà, quét rác dọn phân thúi là bọn họ, tại sao lại phải cảm ơn thằng nhóc Cố Hoài An kia chú?Chuyện này thật là quá đáng!Thế là buổi tối sau khi về nhà, doanh trưởng Trương hỏi chị dâu Trương, rõ ràng người thương vợ là hắn ta, tại sao lại phải cảm ơn thằng nhóc nhà họ Cố kia? Chị dâu Trương lập tức nói lại, nếu không có Phó đoàn trưởng Cố làm tấm gương thì đám mấy người có chịu giúp đỡ làm việc nhà không? Hơn nữa, mấy anh thương vợ là vì cái gì, chẳng phải là vì để vợ mình tiếp tục ngoan ngoãn hầu hạ mấy người, nấu cơm giặt đồ chăm con cho mấy người sao, nếu không thì là vì cái gì chứ?Doanh trưởng Trương lập tức không còn gì để nói nữa, được rồi, hóa ra các bà vợ đều hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ cả.Ngày hôm sau, chị dâu Trương lấy chuyện này kể cho cả nhà Lâm Vãn Thanh nghe như một trò cười, cả nhà bọn họ đều cười ha ha.“Ha ha, các chị dâu đáng yêu quá à”“Đáng yêu gì chứ, đều là do đám đàn ông kia ép hết.”Chị dâu Trương xua tay, sau đó xoa hai đứa bé còn đang phun bong bóng trong nôi một cách đầy yêu thích.
Thậm chí chén còn chưa rửa, mấy đứa nhỏ đói khóc, nói chuyện với mấy bà ấy, mũi không phải mũi, mắt không mắt, còn bị ăn đánh.
Ái dà, hôm nay là cái ngày gì vậy?
Cả đám quan lớn mười ngón tay không dính nước mùa xuân buồn rầu không thôi.
Vốn đang định khen vợ mình hai ba câu, ai ngờ vừa mới vênh mặt lên đã bị đánh một trận rồi.
Cả đám bọn họ bị đánh đến độ phải vắt chân lên cổ mà chạy, trong nhà thì không ở được nên chỉ có thể ngồi ở cổng nhà buồn bực hút thuốc.
Nhưng vừa mới ra khỏi cổng đã gặp phải đồng bào cùng gặp nạn.
“Lão Trương, ông bị sao thế này? Sao tóc lại trông như cái ổ gà thế?”
“Haizz, đừng nói nữa, là bà vợ nhà tôi cào đó, sao mặt ông cũng có vết trầy vậy lão Tôn?”
“Cũng là do bà vợ tôi cào”
“Lão Triệu, sao mắt ông lại y như con gấu trúc vậy?”
“Chẳng lẽ là cũng bị vợ ông đánh đấy à?”
“… Ông đoán đúng rồi đó”
|| ||
Đúng là kỳ lạ, hôm nay bị sao vậy trời, các bà vợ ở nhà cùng động kinh à?
Cả đám quan lớn hai mặt nhìn nhau, dù có vò đầu bứt tai cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cuối cùng một doanh trưởng về nhà hỏi thằng con nhà mình mới biết được ngọn nguồn, hóa ra tất cả bọn họ đều bị thằng nhóc Cố Hoài An kia hãm hại hết rồi!
Mẹ ơi, chẳng phải chỉ là đối xử tốt với vợ thôi à?
Giúp đỡ việc nhà rồi chăm con này nọ, ai mà không biết chứ!?
Hiểu rõ nguyên nhân mọi chuyện, cả đám quan quân già dùng dáng vẻ hùng dũng oai vệ như hồi đánh giặc tây, khí phách hiên ngang trở về… làm việc nhà.
Các chị dâu vẫn còn đang ở nhà giận dỗi thì đã thấy chồng mình bỗng nhiên quay về đốn củi, rửa chén, xách nước, còn có người vì thật sự không biết làm gì, thế là đành cầm chổi quét sân.
Các chị dâu đều kinh ngạc không thôi, hôm nay mặt trời lặn phía Đông hay là do mấy người này uống lộn thuốc vậy?
Đám đàn ông bình thường không làm gì hết thế mà bữa nay lại bắt đầu làm việc nhà á?
Nhưng mặc kệ là vì cái gì, trong lòng các chị dâu vẫn rất vui vẻ, mà hễ vui vẻ thì cơn hờn dỗi trong lòng cũng sẽ tiêu tán theo, sau đó nấu một bàn đồ ăn thật lớn.
Các quan lớn thấy thế bèn nở nụ cười đầy khí thế bá vương.
Thấy chưa, bọn họ đã nói rồi mà, ai mà chả biết thương vợ.
Ngày hôm đó các chị dâu trong quân khu cũng ngủ một giấc ngon lành.
Mấy ngày sau đó, đàn ông trong nhà cứ như là biến thành người khác vậy, khi ở nhà sẽ giúp trông con, rửa chén quét rác, cho gà vịt ăn rồi dọn dẹp chuồng gà chuồng vịt, trên mặt các chị dâu lúc nào cũng nở nụ cười, khi tụ họp lại nói chuyện với nhau thì lời trong lời ngoài đều có ý bảo muốn cảm ơn phó đoàn trưởng Cố.
Doanh trưởng Trương đúng lúc đi ngang qua: “???”
Rõ ràng người làm việc nhà, quét rác dọn phân thúi là bọn họ, tại sao lại phải cảm ơn thằng nhóc Cố Hoài An kia chú?
Chuyện này thật là quá đáng!
Thế là buổi tối sau khi về nhà, doanh trưởng Trương hỏi chị dâu Trương, rõ ràng người thương vợ là hắn ta, tại sao lại phải cảm ơn thằng nhóc nhà họ Cố kia? Chị dâu Trương lập tức nói lại, nếu không có Phó đoàn trưởng Cố làm tấm gương thì đám mấy người có chịu giúp đỡ làm việc nhà không? Hơn nữa, mấy anh thương vợ là vì cái gì, chẳng phải là vì để vợ mình tiếp tục ngoan ngoãn hầu hạ mấy người, nấu cơm giặt đồ chăm con cho mấy người sao, nếu không thì là vì cái gì chứ?
Doanh trưởng Trương lập tức không còn gì để nói nữa, được rồi, hóa ra các bà vợ đều hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ cả.
Ngày hôm sau, chị dâu Trương lấy chuyện này kể cho cả nhà Lâm Vãn Thanh nghe như một trò cười, cả nhà bọn họ đều cười ha ha.
“Ha ha, các chị dâu đáng yêu quá à”
“Đáng yêu gì chứ, đều là do đám đàn ông kia ép hết.”Chị dâu Trương xua tay, sau đó xoa hai đứa bé còn đang phun bong bóng trong nôi một cách đầy yêu thích.
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Thậm chí chén còn chưa rửa, mấy đứa nhỏ đói khóc, nói chuyện với mấy bà ấy, mũi không phải mũi, mắt không mắt, còn bị ăn đánh.Ái dà, hôm nay là cái ngày gì vậy?Cả đám quan lớn mười ngón tay không dính nước mùa xuân buồn rầu không thôi.Vốn đang định khen vợ mình hai ba câu, ai ngờ vừa mới vênh mặt lên đã bị đánh một trận rồi.Cả đám bọn họ bị đánh đến độ phải vắt chân lên cổ mà chạy, trong nhà thì không ở được nên chỉ có thể ngồi ở cổng nhà buồn bực hút thuốc.Nhưng vừa mới ra khỏi cổng đã gặp phải đồng bào cùng gặp nạn.“Lão Trương, ông bị sao thế này? Sao tóc lại trông như cái ổ gà thế?”“Haizz, đừng nói nữa, là bà vợ nhà tôi cào đó, sao mặt ông cũng có vết trầy vậy lão Tôn?”“Cũng là do bà vợ tôi cào”“Lão Triệu, sao mắt ông lại y như con gấu trúc vậy?”“Chẳng lẽ là cũng bị vợ ông đánh đấy à?”“… Ông đoán đúng rồi đó”|| ||Đúng là kỳ lạ, hôm nay bị sao vậy trời, các bà vợ ở nhà cùng động kinh à?Cả đám quan lớn hai mặt nhìn nhau, dù có vò đầu bứt tai cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.Cuối cùng một doanh trưởng về nhà hỏi thằng con nhà mình mới biết được ngọn nguồn, hóa ra tất cả bọn họ đều bị thằng nhóc Cố Hoài An kia hãm hại hết rồi!Mẹ ơi, chẳng phải chỉ là đối xử tốt với vợ thôi à?Giúp đỡ việc nhà rồi chăm con này nọ, ai mà không biết chứ!?Hiểu rõ nguyên nhân mọi chuyện, cả đám quan quân già dùng dáng vẻ hùng dũng oai vệ như hồi đánh giặc tây, khí phách hiên ngang trở về… làm việc nhà.Các chị dâu vẫn còn đang ở nhà giận dỗi thì đã thấy chồng mình bỗng nhiên quay về đốn củi, rửa chén, xách nước, còn có người vì thật sự không biết làm gì, thế là đành cầm chổi quét sân.Các chị dâu đều kinh ngạc không thôi, hôm nay mặt trời lặn phía Đông hay là do mấy người này uống lộn thuốc vậy?Đám đàn ông bình thường không làm gì hết thế mà bữa nay lại bắt đầu làm việc nhà á?Nhưng mặc kệ là vì cái gì, trong lòng các chị dâu vẫn rất vui vẻ, mà hễ vui vẻ thì cơn hờn dỗi trong lòng cũng sẽ tiêu tán theo, sau đó nấu một bàn đồ ăn thật lớn.Các quan lớn thấy thế bèn nở nụ cười đầy khí thế bá vương.Thấy chưa, bọn họ đã nói rồi mà, ai mà chả biết thương vợ.Ngày hôm đó các chị dâu trong quân khu cũng ngủ một giấc ngon lành.Mấy ngày sau đó, đàn ông trong nhà cứ như là biến thành người khác vậy, khi ở nhà sẽ giúp trông con, rửa chén quét rác, cho gà vịt ăn rồi dọn dẹp chuồng gà chuồng vịt, trên mặt các chị dâu lúc nào cũng nở nụ cười, khi tụ họp lại nói chuyện với nhau thì lời trong lời ngoài đều có ý bảo muốn cảm ơn phó đoàn trưởng Cố.Doanh trưởng Trương đúng lúc đi ngang qua: “???”Rõ ràng người làm việc nhà, quét rác dọn phân thúi là bọn họ, tại sao lại phải cảm ơn thằng nhóc Cố Hoài An kia chú?Chuyện này thật là quá đáng!Thế là buổi tối sau khi về nhà, doanh trưởng Trương hỏi chị dâu Trương, rõ ràng người thương vợ là hắn ta, tại sao lại phải cảm ơn thằng nhóc nhà họ Cố kia? Chị dâu Trương lập tức nói lại, nếu không có Phó đoàn trưởng Cố làm tấm gương thì đám mấy người có chịu giúp đỡ làm việc nhà không? Hơn nữa, mấy anh thương vợ là vì cái gì, chẳng phải là vì để vợ mình tiếp tục ngoan ngoãn hầu hạ mấy người, nấu cơm giặt đồ chăm con cho mấy người sao, nếu không thì là vì cái gì chứ?Doanh trưởng Trương lập tức không còn gì để nói nữa, được rồi, hóa ra các bà vợ đều hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ cả.Ngày hôm sau, chị dâu Trương lấy chuyện này kể cho cả nhà Lâm Vãn Thanh nghe như một trò cười, cả nhà bọn họ đều cười ha ha.“Ha ha, các chị dâu đáng yêu quá à”“Đáng yêu gì chứ, đều là do đám đàn ông kia ép hết.”Chị dâu Trương xua tay, sau đó xoa hai đứa bé còn đang phun bong bóng trong nôi một cách đầy yêu thích.