Dung Chân bị một phong thư từ Bích Nguyệt Tông gõ cho tỉnh giấc. Phong thư bay thẳng vào trán nàng, khiến nàng bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp. Dung Chân dụi mắt, mở thư đọc, rồi thở dài. Nàng lại sắp không có tiền thuê nhà rồi. Sư phụ nàng mười năm trước vân du lịch luyện, đã giao hẹn thuê một ngọn núi nhỏ thuộc Bích Nguyệt Tông làm nơi tu luyện, tiền thuê mười năm, giờ đây ba tháng nữa là đến kỳ hạn. Trong Tu chân giới, chỉ có Nguyên Anh chân nhân mới đủ khả năng mua sơn mạch vô chủ, dựng lập động phủ, khai tông lập phái. Mà sư phụ nàng, Tiết Cảnh Lam, chỉ là một tu sĩ Kim Đan, may mắn khi Dung Chân bái sư, ông cũng không chê bai tu vi thấp kém của nàng. Sư đồ hai người thuê một ngọn núi nhỏ ở nơi hẻo lánh trong sơn môn Bích Nguyệt Tông để tu luyện. Loại dịch vụ này rất phổ biến ở những tông môn lớn, chỉ cần trả tiền thuê là được. Dung Chân tu vi thấp kém, tu luyện hơn hai mươi năm vẫn chỉ ở Luyện Khí kỳ, tốc độ tu luyện của tu sĩ vốn phụ thuộc vào Linh Căn, mà Linh Căn của nàng lại…
Chương 2: 2: Nữ Phụ Pháo Hôi
Sau Khi Xuyên Sách Không Nên Nhặt Bậy MèoTác giả: Phù Tang Tri NgãTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngDung Chân bị một phong thư từ Bích Nguyệt Tông gõ cho tỉnh giấc. Phong thư bay thẳng vào trán nàng, khiến nàng bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp. Dung Chân dụi mắt, mở thư đọc, rồi thở dài. Nàng lại sắp không có tiền thuê nhà rồi. Sư phụ nàng mười năm trước vân du lịch luyện, đã giao hẹn thuê một ngọn núi nhỏ thuộc Bích Nguyệt Tông làm nơi tu luyện, tiền thuê mười năm, giờ đây ba tháng nữa là đến kỳ hạn. Trong Tu chân giới, chỉ có Nguyên Anh chân nhân mới đủ khả năng mua sơn mạch vô chủ, dựng lập động phủ, khai tông lập phái. Mà sư phụ nàng, Tiết Cảnh Lam, chỉ là một tu sĩ Kim Đan, may mắn khi Dung Chân bái sư, ông cũng không chê bai tu vi thấp kém của nàng. Sư đồ hai người thuê một ngọn núi nhỏ ở nơi hẻo lánh trong sơn môn Bích Nguyệt Tông để tu luyện. Loại dịch vụ này rất phổ biến ở những tông môn lớn, chỉ cần trả tiền thuê là được. Dung Chân tu vi thấp kém, tu luyện hơn hai mươi năm vẫn chỉ ở Luyện Khí kỳ, tốc độ tu luyện của tu sĩ vốn phụ thuộc vào Linh Căn, mà Linh Căn của nàng lại… Nghe cái tên này, Dung Chân bỗng cảm thấy quen thuộc vô cùng, cố gắng nhớ lại, nàng đột nhiên bừng tỉnh.Tiết Cảnh Lam, chưởng môn Thiên Lam Môn, có hai vị đồ đệ, Đại sư tỷ là Dung Chân, còn có một tiểu sư muội tên Kiều Tuyết Tung…Cái tên quen thuộc khiến Dung Chân tối sầm mặt mũi, nàng nhớ ra mình từng đọc một quyển tiểu thuyết tu chân, nữ chính trong truyện tên là Kiều Tuyết Tung, thiên phú dị bẩm, tu vi tăng vùn vụt như hack, cả quyển tiểu thuyết chính là một bộ sảng văn điển hình.Còn nàng, Dung Chân, chính là sư tỷ của Kiều Tuyết Tung, sau này bị trùm phản diện trong truyện “Thượng Cổ Đại Yêu Hạ Huyền Linh” *****, trở thành động lực thúc đẩy cốt truyện.Kiều Tuyết Tung vì báo thù cho nàng, đối đầu với phản diện, cuối cùng tiêu diệt tên yêu nghiệt hại người, kết thúc câu chuyện.Dung Chân nhớ lúc đó mình còn thấy hưng phấn vì trùng tên với nữ phụ pháo hôi trong truyện, nhưng thời gian lâu dần, nàng cũng quên mất nội dung cụ thể, nay được Tiết Cảnh Lam thu nhận làm đồ đệ, ký ức năm xưa lại ùa về.Nàng ngồi trước bàn cơm, day day huyệt thái dương, tự hỏi bây giờ chạy trốn khỏi sư môn còn kịp không.Lúc này Tiết Cảnh Lam lo lắng hỏi:"Đồ nhi, con sao vậy?"Ông móc từ trong tay áo rộng thùng thình một quyển bí tịch tu luyện cũ kỹ:"Đây là công pháp vi sư từng tu luyện, nay truyền lại cho con."Tuy trí nhớ không tốt lắm, nhưng Dung Chân cũng không ngốc.Nàng biết, hiện tại ngoài Tiết Cảnh Lam ra, e rằng rất khó tìm được vị tu sĩ thứ hai không chê bai Tạp Linh Căn mà đồng ý nhận nàng làm đồ đệ.Không tu luyện, nàng chỉ có thể sống như người thường, tám mươi năm tuổi thọ, một trăm năm là hết đời.Nếu theo Tiết Cảnh Lam tu luyện, dựa theo nội dung tiểu thuyết, nàng sẽ chết trước khi đạt đến Kim Đan, ước chừng sống được hai, ba trăm năm, cuối cùng bị phản diện *****.Đây rõ ràng là một món hời, dù trở thành bàn đạp cho người ta, ít nhất nàng cũng được sống lâu thêm hai trăm năm, quá lời rồi còn gì.Dung Chân - người đến từ hiện đại - hai mắt sáng rực, tự thuyết phục bản thân xong, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy bí tịch tu luyện từ tay Tiết Cảnh Lam."Sư phụ, đa tạ người."Dung Chân thành tâm nói.Thế là, nàng chính thức trở thành đồ đệ của Tiết Cảnh Lam, sư đồ hai người tuy tu vi thấp kém, lại nghèo khó, nhưng cũng coi như có thể sống yên ổn qua ngày.
Nghe cái tên này, Dung Chân bỗng cảm thấy quen thuộc vô cùng, cố gắng nhớ lại, nàng đột nhiên bừng tỉnh.
Tiết Cảnh Lam, chưởng môn Thiên Lam Môn, có hai vị đồ đệ, Đại sư tỷ là Dung Chân, còn có một tiểu sư muội tên Kiều Tuyết Tung…
Cái tên quen thuộc khiến Dung Chân tối sầm mặt mũi, nàng nhớ ra mình từng đọc một quyển tiểu thuyết tu chân, nữ chính trong truyện tên là Kiều Tuyết Tung, thiên phú dị bẩm, tu vi tăng vùn vụt như hack, cả quyển tiểu thuyết chính là một bộ sảng văn điển hình.
Còn nàng, Dung Chân, chính là sư tỷ của Kiều Tuyết Tung, sau này bị trùm phản diện trong truyện “Thượng Cổ Đại Yêu Hạ Huyền Linh” *****, trở thành động lực thúc đẩy cốt truyện.
Kiều Tuyết Tung vì báo thù cho nàng, đối đầu với phản diện, cuối cùng tiêu diệt tên yêu nghiệt hại người, kết thúc câu chuyện.
Dung Chân nhớ lúc đó mình còn thấy hưng phấn vì trùng tên với nữ phụ pháo hôi trong truyện, nhưng thời gian lâu dần, nàng cũng quên mất nội dung cụ thể, nay được Tiết Cảnh Lam thu nhận làm đồ đệ, ký ức năm xưa lại ùa về.
Nàng ngồi trước bàn cơm, day day huyệt thái dương, tự hỏi bây giờ chạy trốn khỏi sư môn còn kịp không.
Lúc này Tiết Cảnh Lam lo lắng hỏi:
"Đồ nhi, con sao vậy?"
Ông móc từ trong tay áo rộng thùng thình một quyển bí tịch tu luyện cũ kỹ:
"Đây là công pháp vi sư từng tu luyện, nay truyền lại cho con.
"
Tuy trí nhớ không tốt lắm, nhưng Dung Chân cũng không ngốc.
Nàng biết, hiện tại ngoài Tiết Cảnh Lam ra, e rằng rất khó tìm được vị tu sĩ thứ hai không chê bai Tạp Linh Căn mà đồng ý nhận nàng làm đồ đệ.
Không tu luyện, nàng chỉ có thể sống như người thường, tám mươi năm tuổi thọ, một trăm năm là hết đời.
Nếu theo Tiết Cảnh Lam tu luyện, dựa theo nội dung tiểu thuyết, nàng sẽ chết trước khi đạt đến Kim Đan, ước chừng sống được hai, ba trăm năm, cuối cùng bị phản diện *****.
Đây rõ ràng là một món hời, dù trở thành bàn đạp cho người ta, ít nhất nàng cũng được sống lâu thêm hai trăm năm, quá lời rồi còn gì.
Dung Chân - người đến từ hiện đại - hai mắt sáng rực, tự thuyết phục bản thân xong, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy bí tịch tu luyện từ tay Tiết Cảnh Lam.
"Sư phụ, đa tạ người.
"
Dung Chân thành tâm nói.
Thế là, nàng chính thức trở thành đồ đệ của Tiết Cảnh Lam, sư đồ hai người tuy tu vi thấp kém, lại nghèo khó, nhưng cũng coi như có thể sống yên ổn qua ngày.
Sau Khi Xuyên Sách Không Nên Nhặt Bậy MèoTác giả: Phù Tang Tri NgãTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngDung Chân bị một phong thư từ Bích Nguyệt Tông gõ cho tỉnh giấc. Phong thư bay thẳng vào trán nàng, khiến nàng bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp. Dung Chân dụi mắt, mở thư đọc, rồi thở dài. Nàng lại sắp không có tiền thuê nhà rồi. Sư phụ nàng mười năm trước vân du lịch luyện, đã giao hẹn thuê một ngọn núi nhỏ thuộc Bích Nguyệt Tông làm nơi tu luyện, tiền thuê mười năm, giờ đây ba tháng nữa là đến kỳ hạn. Trong Tu chân giới, chỉ có Nguyên Anh chân nhân mới đủ khả năng mua sơn mạch vô chủ, dựng lập động phủ, khai tông lập phái. Mà sư phụ nàng, Tiết Cảnh Lam, chỉ là một tu sĩ Kim Đan, may mắn khi Dung Chân bái sư, ông cũng không chê bai tu vi thấp kém của nàng. Sư đồ hai người thuê một ngọn núi nhỏ ở nơi hẻo lánh trong sơn môn Bích Nguyệt Tông để tu luyện. Loại dịch vụ này rất phổ biến ở những tông môn lớn, chỉ cần trả tiền thuê là được. Dung Chân tu vi thấp kém, tu luyện hơn hai mươi năm vẫn chỉ ở Luyện Khí kỳ, tốc độ tu luyện của tu sĩ vốn phụ thuộc vào Linh Căn, mà Linh Căn của nàng lại… Nghe cái tên này, Dung Chân bỗng cảm thấy quen thuộc vô cùng, cố gắng nhớ lại, nàng đột nhiên bừng tỉnh.Tiết Cảnh Lam, chưởng môn Thiên Lam Môn, có hai vị đồ đệ, Đại sư tỷ là Dung Chân, còn có một tiểu sư muội tên Kiều Tuyết Tung…Cái tên quen thuộc khiến Dung Chân tối sầm mặt mũi, nàng nhớ ra mình từng đọc một quyển tiểu thuyết tu chân, nữ chính trong truyện tên là Kiều Tuyết Tung, thiên phú dị bẩm, tu vi tăng vùn vụt như hack, cả quyển tiểu thuyết chính là một bộ sảng văn điển hình.Còn nàng, Dung Chân, chính là sư tỷ của Kiều Tuyết Tung, sau này bị trùm phản diện trong truyện “Thượng Cổ Đại Yêu Hạ Huyền Linh” *****, trở thành động lực thúc đẩy cốt truyện.Kiều Tuyết Tung vì báo thù cho nàng, đối đầu với phản diện, cuối cùng tiêu diệt tên yêu nghiệt hại người, kết thúc câu chuyện.Dung Chân nhớ lúc đó mình còn thấy hưng phấn vì trùng tên với nữ phụ pháo hôi trong truyện, nhưng thời gian lâu dần, nàng cũng quên mất nội dung cụ thể, nay được Tiết Cảnh Lam thu nhận làm đồ đệ, ký ức năm xưa lại ùa về.Nàng ngồi trước bàn cơm, day day huyệt thái dương, tự hỏi bây giờ chạy trốn khỏi sư môn còn kịp không.Lúc này Tiết Cảnh Lam lo lắng hỏi:"Đồ nhi, con sao vậy?"Ông móc từ trong tay áo rộng thùng thình một quyển bí tịch tu luyện cũ kỹ:"Đây là công pháp vi sư từng tu luyện, nay truyền lại cho con."Tuy trí nhớ không tốt lắm, nhưng Dung Chân cũng không ngốc.Nàng biết, hiện tại ngoài Tiết Cảnh Lam ra, e rằng rất khó tìm được vị tu sĩ thứ hai không chê bai Tạp Linh Căn mà đồng ý nhận nàng làm đồ đệ.Không tu luyện, nàng chỉ có thể sống như người thường, tám mươi năm tuổi thọ, một trăm năm là hết đời.Nếu theo Tiết Cảnh Lam tu luyện, dựa theo nội dung tiểu thuyết, nàng sẽ chết trước khi đạt đến Kim Đan, ước chừng sống được hai, ba trăm năm, cuối cùng bị phản diện *****.Đây rõ ràng là một món hời, dù trở thành bàn đạp cho người ta, ít nhất nàng cũng được sống lâu thêm hai trăm năm, quá lời rồi còn gì.Dung Chân - người đến từ hiện đại - hai mắt sáng rực, tự thuyết phục bản thân xong, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy bí tịch tu luyện từ tay Tiết Cảnh Lam."Sư phụ, đa tạ người."Dung Chân thành tâm nói.Thế là, nàng chính thức trở thành đồ đệ của Tiết Cảnh Lam, sư đồ hai người tuy tu vi thấp kém, lại nghèo khó, nhưng cũng coi như có thể sống yên ổn qua ngày.