Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 46: Chương 46

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Trong lòng cô ta nói thầm, Thẩm Triều Triều quen biết một người hung ác như vậy ở đâu chứ, cô ta cũng không dám nói xấu Thẩm Triều Triều nữa.Những người khác cũng bị dọa đến nỗi không dám tiếp tục vây xem, chỉ trong hơn mười giây ngắn ngủi, dưới tàng cây hòe này chỉ còn lại hai người, Cố Kỳ Việt bèn liếc mắt nhìn chị Đại Lâm, dùng ánh mắt ra hiệu cho chị tiếp tục chỉ đường.Chị Đại Lâm cũng sợ hãi vô cùng, chị không dám chỉ đường cho tên Diêm Vương này đâu.Ngay cả bọn họ còn thấy sợ thì con gái nhà họ Thẩm có khi bị dọa đến trực tiếp hôn mê luôn không chừng, không được không được!Ngay khi hai chân chị Đại Lâm như nhũn ra, cửa lớn nhà họ Thẩm lại "két" một tiếng rồi mở ra, Thẩm Triều Triều vẫy tay về phía bên này, lên tiếng gọi: "Cố Kỳ Việt, anh! Tới tìm tôi à!"Thẩm Triều Triều!So với Thẩm Triều Triều thấp thỏm bất an, Cố Kỳ Việt tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc bây giờ cũng gặp được chính chủ rồi nên anh không tiếp tục nói nhảm với chị Đại Lâm nữa, trực tiếp nhấc chân dài đi về phía Thẩm Triều Triều.Anh không đi vào nhà họ Thẩm mà là đứng ở cửa viện, cúi đầu nhìn chằm chằm Thẩm Triều Triều.Ánh mắt anh tức giận nhìn cô.Cố Kỳ Việt cố gắng ổn định cảm xúc, anh bình tĩnh hỏi: "Tôi đã làm chuyện gì có lỗi với cô sao? Vì sao cô chỉ gây họa cho một mình tôi? Lúc trước ở đồn công an, tôi đã nói rồi, đừng có đánh chủ ý lên tôi! Nhưng cô thì hay rồi, trực tiếp đến nhà tôi đòi kết! "Không đợi cái miệng mình nói xong, Cố Kỳ Việt đã nhận ra tầm mắt bên cạnh bèn quay đầu nhìn lại, chị Đại Lâm đang chột dạ thu hồi ánh mắt.Cho dù phải đối mặt với ánh mắt khiếp người của Cố Kỳ Việt, chị Đại Lâm vẫn giả câm giả điếc đứng nguyên tại chỗ.Chị cũng không dám để người này ở lại một mình với Thẩm Triều Triều.Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì con bé biết làm sao?Bên cạnh còn có những người khác, điều này làm cho Cố Kỳ Việt phiền não đưa tay vò rối tóc, mái tóc ngắn bù xù nhưng vẫn đẹp trai như cũ, anh lại nhìn Thẩm Triều Triều, muốn biết người phụ nữ này rốt cuộc suy nghĩ như thế nào.Tuy sau khi từ đồn công an về đến nhà, đồng chí Diệp Phương mẹ anh đã giải thích cặn kẽ một phen.Nhưng anh không muốn kết hôn!

Trong lòng cô ta nói thầm, Thẩm Triều Triều quen biết một người hung ác như vậy ở đâu chứ, cô ta cũng không dám nói xấu Thẩm Triều Triều nữa.

Những người khác cũng bị dọa đến nỗi không dám tiếp tục vây xem, chỉ trong hơn mười giây ngắn ngủi, dưới tàng cây hòe này chỉ còn lại hai người, Cố Kỳ Việt bèn liếc mắt nhìn chị Đại Lâm, dùng ánh mắt ra hiệu cho chị tiếp tục chỉ đường.

Chị Đại Lâm cũng sợ hãi vô cùng, chị không dám chỉ đường cho tên Diêm Vương này đâu.

Ngay cả bọn họ còn thấy sợ thì con gái nhà họ Thẩm có khi bị dọa đến trực tiếp hôn mê luôn không chừng, không được không được!

Ngay khi hai chân chị Đại Lâm như nhũn ra, cửa lớn nhà họ Thẩm lại "két" một tiếng rồi mở ra, Thẩm Triều Triều vẫy tay về phía bên này, lên tiếng gọi: "Cố Kỳ Việt, anh! Tới tìm tôi à!"

Thẩm Triều Triều!

So với Thẩm Triều Triều thấp thỏm bất an, Cố Kỳ Việt tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc bây giờ cũng gặp được chính chủ rồi nên anh không tiếp tục nói nhảm với chị Đại Lâm nữa, trực tiếp nhấc chân dài đi về phía Thẩm Triều Triều.

Anh không đi vào nhà họ Thẩm mà là đứng ở cửa viện, cúi đầu nhìn chằm chằm Thẩm Triều Triều.

Ánh mắt anh tức giận nhìn cô.

Cố Kỳ Việt cố gắng ổn định cảm xúc, anh bình tĩnh hỏi: "Tôi đã làm chuyện gì có lỗi với cô sao? Vì sao cô chỉ gây họa cho một mình tôi? Lúc trước ở đồn công an, tôi đã nói rồi, đừng có đánh chủ ý lên tôi! Nhưng cô thì hay rồi, trực tiếp đến nhà tôi đòi kết! "

Không đợi cái miệng mình nói xong, Cố Kỳ Việt đã nhận ra tầm mắt bên cạnh bèn quay đầu nhìn lại, chị Đại Lâm đang chột dạ thu hồi ánh mắt.

Cho dù phải đối mặt với ánh mắt khiếp người của Cố Kỳ Việt, chị Đại Lâm vẫn giả câm giả điếc đứng nguyên tại chỗ.

Chị cũng không dám để người này ở lại một mình với Thẩm Triều Triều.

Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì con bé biết làm sao?

Bên cạnh còn có những người khác, điều này làm cho Cố Kỳ Việt phiền não đưa tay vò rối tóc, mái tóc ngắn bù xù nhưng vẫn đẹp trai như cũ, anh lại nhìn Thẩm Triều Triều, muốn biết người phụ nữ này rốt cuộc suy nghĩ như thế nào.

Tuy sau khi từ đồn công an về đến nhà, đồng chí Diệp Phương mẹ anh đã giải thích cặn kẽ một phen.

Nhưng anh không muốn kết hôn!

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Trong lòng cô ta nói thầm, Thẩm Triều Triều quen biết một người hung ác như vậy ở đâu chứ, cô ta cũng không dám nói xấu Thẩm Triều Triều nữa.Những người khác cũng bị dọa đến nỗi không dám tiếp tục vây xem, chỉ trong hơn mười giây ngắn ngủi, dưới tàng cây hòe này chỉ còn lại hai người, Cố Kỳ Việt bèn liếc mắt nhìn chị Đại Lâm, dùng ánh mắt ra hiệu cho chị tiếp tục chỉ đường.Chị Đại Lâm cũng sợ hãi vô cùng, chị không dám chỉ đường cho tên Diêm Vương này đâu.Ngay cả bọn họ còn thấy sợ thì con gái nhà họ Thẩm có khi bị dọa đến trực tiếp hôn mê luôn không chừng, không được không được!Ngay khi hai chân chị Đại Lâm như nhũn ra, cửa lớn nhà họ Thẩm lại "két" một tiếng rồi mở ra, Thẩm Triều Triều vẫy tay về phía bên này, lên tiếng gọi: "Cố Kỳ Việt, anh! Tới tìm tôi à!"Thẩm Triều Triều!So với Thẩm Triều Triều thấp thỏm bất an, Cố Kỳ Việt tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc bây giờ cũng gặp được chính chủ rồi nên anh không tiếp tục nói nhảm với chị Đại Lâm nữa, trực tiếp nhấc chân dài đi về phía Thẩm Triều Triều.Anh không đi vào nhà họ Thẩm mà là đứng ở cửa viện, cúi đầu nhìn chằm chằm Thẩm Triều Triều.Ánh mắt anh tức giận nhìn cô.Cố Kỳ Việt cố gắng ổn định cảm xúc, anh bình tĩnh hỏi: "Tôi đã làm chuyện gì có lỗi với cô sao? Vì sao cô chỉ gây họa cho một mình tôi? Lúc trước ở đồn công an, tôi đã nói rồi, đừng có đánh chủ ý lên tôi! Nhưng cô thì hay rồi, trực tiếp đến nhà tôi đòi kết! "Không đợi cái miệng mình nói xong, Cố Kỳ Việt đã nhận ra tầm mắt bên cạnh bèn quay đầu nhìn lại, chị Đại Lâm đang chột dạ thu hồi ánh mắt.Cho dù phải đối mặt với ánh mắt khiếp người của Cố Kỳ Việt, chị Đại Lâm vẫn giả câm giả điếc đứng nguyên tại chỗ.Chị cũng không dám để người này ở lại một mình với Thẩm Triều Triều.Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì con bé biết làm sao?Bên cạnh còn có những người khác, điều này làm cho Cố Kỳ Việt phiền não đưa tay vò rối tóc, mái tóc ngắn bù xù nhưng vẫn đẹp trai như cũ, anh lại nhìn Thẩm Triều Triều, muốn biết người phụ nữ này rốt cuộc suy nghĩ như thế nào.Tuy sau khi từ đồn công an về đến nhà, đồng chí Diệp Phương mẹ anh đã giải thích cặn kẽ một phen.Nhưng anh không muốn kết hôn!

Chương 46: Chương 46