Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 59: Chương 59

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Thẩm Triều Triều trừng mắt nhìn, chịu đựng cảm giác nước mắt muốn tuôn rơi.Hôm nay là một ngày rất tốt.Cô nên cười....Sau khi hôn lễ kết thúc, dù cho các vị khách vẫn còn muốn ở lại để ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của cô dâu thì cuối cùng cũng đều bị Vương Thải Hà đuổi đi.Bà ấy làm bà nội mà còn nhìn chưa đủ, sao có thể để người ngoài chiếm của hời!Đi đi, đi hết đi!Chẳng qua sau khi Vương Thải Hà vui vẻ đóng kỹ cửa viện, muốn đi tìm cháu dâu của mình tán gẫu thì không ngờ vừa mới đi vào phòng khách đã chợt nghe thấy Thẩm Triều Triều nói: “Chủ... Mẹ, con có cần đến đồn công an một chuyến, nói cho Cố Kỳ Việt biết chuyện anh ấy đã kết hôn không ạ?”Không đợi Diệp Phương mở miệng, Vương Thải Hà đã không vui lên tiếng: “Bên ngoài nóng như vậy, Triều Triều đừng đi, tùy tiện tìm người nói một tiếng là được! Dù sao con cũng đã gả cho nhà ta rồi, không ai phản đối được đâu!”Vương Thải Hà ngày nay có cháu dâu là đủ.Diệp Phương giơ tay đỡ trán lắc đầu than nhẹ một tiếng, không để ý đến mẹ chồng mình rõ ràng là bất công, giải thích với Thẩm Triều Triều một chút: “Chờ ngày mai hẵng đi, sẵn tiện dẫn nó trở về.”Nói xong, dường như là nghĩ tới chuyện gì đó thú vị nên Diệp Phương không khỏi bật cười, tiếp tục nói: “Còn có giấy chứng nhận kết hôn nữa, ngày mai Triều Triều cũng lấy ra đưa cho thằng nhóc thối đấy xem nhé.”Thẩm Triều Triều nghe lời chuẩn bị đến đồn công an vào ngày mai, tuy hôn lễ lần này cũng không tính là rườm rà mệt mỏi, nhưng thoáng cái đối mặt với nhiều cái nhìn chăm chú như vậy vẫn khiến tinh thần của Thẩm Triều Triều có chút mệt mỏi.Đến khi trở về phòng, Thẩm Triều Triều mới giơ tay gỡ đồ quấn tóc, tóc dài xoăn lọn càng thêm xõa tung bồng bềnh làm nổi bật khuôn mặt nhỏ xíu hơn nữa của cô, con ngươi đen nhánh khẽ chớp, cực kỳ giống búp bê xinh đẹp trong tủ kính.Chỉ là bản thân Thẩm Triều Triều cũng không thèm để ý đến dung mạo của mình, cô lập tức nhào lên trên chiếc giường mềm mại, tâm trạng vui vẻ mà lăn một vòng.DTVKhi trở mình lại, góc chiếc váy đỏ bị đè chặt khiến nó đột nhiên bó sát người, làm nổi bật đường cong đầy đặn.Thẩm Triều Triều nhàn nhã nằm bò trên giường, cô nâng hai tay lên chống má.Trong lòng cô nghĩ, tương lai đen tối trong cuộc đời của cô đã thay đổi, kế tiếp chỉ cần ở chung với Cố Kỳ Việt thật tốt, dần dần làm quen với cuộc sống ở nhà họ Cố là được.Tuy cuộc hôn nhân này quá mức dồn dập, nhưng Thẩm Triều Triều cũng không xem nó như trò đùa.Nếu đã kết hôn, vậy thì cứ sống thật tốt!Mặc dù Thẩm Triều Triều đã lâu không tiếp xúc với người khác nên mới dẫn đến tình trạng nhìn thấy người khác là sẽ nảy sinh tâm trạng khủng hoảng như hiện tại, nhưng từ nhỏ cô đã nhìn thấy tình cảm vô cùng tốt đẹp của ba mẹ mình nên vẫn hơi ngóng trông, mà mẹ Bạch Vân cũng từng nói với cô.“Tình yêu là điều tuyệt vời nhất, và nó làm cho người ta cảm thấy được hạnh phúc.”“Nhưng con cũng phải chú ý, không phải tất cả tình cảm đều thuận lợi như mong đợi, tình cảm của con người vừa phức tạp lại hay thay đổi, biết đâu nói không yêu là không yêu, nói sẽ yêu là sâu đậm cả đời, đây đều là chuyện không biết trước được.”Lúc ấy Thẩm Triều Triều còn nhỏ nên nghe không hiểu, nhưng cô thích nghe lời nói dịu dàng của mẹ.Dáng vẻ ngây thơ của cô khiến Bạch Vân mỉm cười nâng ngón tay lên điểm vào chóp mũi của cô, ngay sau đó là nhìn dung mạo xinh đẹp của con gái mình, rồi không biết Bạch Vân nghĩ tới cái gì mà than nhẹ một tiếng, tiếp tục nói với Thẩm Triều Triều.

Thẩm Triều Triều trừng mắt nhìn, chịu đựng cảm giác nước mắt muốn tuôn rơi.

Hôm nay là một ngày rất tốt.

Cô nên cười.

...

Sau khi hôn lễ kết thúc, dù cho các vị khách vẫn còn muốn ở lại để ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của cô dâu thì cuối cùng cũng đều bị Vương Thải Hà đuổi đi.

Bà ấy làm bà nội mà còn nhìn chưa đủ, sao có thể để người ngoài chiếm của hời!

Đi đi, đi hết đi!

Chẳng qua sau khi Vương Thải Hà vui vẻ đóng kỹ cửa viện, muốn đi tìm cháu dâu của mình tán gẫu thì không ngờ vừa mới đi vào phòng khách đã chợt nghe thấy Thẩm Triều Triều nói: “Chủ... Mẹ, con có cần đến đồn công an một chuyến, nói cho Cố Kỳ Việt biết chuyện anh ấy đã kết hôn không ạ?”

Không đợi Diệp Phương mở miệng, Vương Thải Hà đã không vui lên tiếng: “Bên ngoài nóng như vậy, Triều Triều đừng đi, tùy tiện tìm người nói một tiếng là được! Dù sao con cũng đã gả cho nhà ta rồi, không ai phản đối được đâu!”

Vương Thải Hà ngày nay có cháu dâu là đủ.

Diệp Phương giơ tay đỡ trán lắc đầu than nhẹ một tiếng, không để ý đến mẹ chồng mình rõ ràng là bất công, giải thích với Thẩm Triều Triều một chút: “Chờ ngày mai hẵng đi, sẵn tiện dẫn nó trở về.”

Nói xong, dường như là nghĩ tới chuyện gì đó thú vị nên Diệp Phương không khỏi bật cười, tiếp tục nói: “Còn có giấy chứng nhận kết hôn nữa, ngày mai Triều Triều cũng lấy ra đưa cho thằng nhóc thối đấy xem nhé.”

Thẩm Triều Triều nghe lời chuẩn bị đến đồn công an vào ngày mai, tuy hôn lễ lần này cũng không tính là rườm rà mệt mỏi, nhưng thoáng cái đối mặt với nhiều cái nhìn chăm chú như vậy vẫn khiến tinh thần của Thẩm Triều Triều có chút mệt mỏi.

Đến khi trở về phòng, Thẩm Triều Triều mới giơ tay gỡ đồ quấn tóc, tóc dài xoăn lọn càng thêm xõa tung bồng bềnh làm nổi bật khuôn mặt nhỏ xíu hơn nữa của cô, con ngươi đen nhánh khẽ chớp, cực kỳ giống búp bê xinh đẹp trong tủ kính.

Chỉ là bản thân Thẩm Triều Triều cũng không thèm để ý đến dung mạo của mình, cô lập tức nhào lên trên chiếc giường mềm mại, tâm trạng vui vẻ mà lăn một vòng.

DTV

Khi trở mình lại, góc chiếc váy đỏ bị đè chặt khiến nó đột nhiên bó sát người, làm nổi bật đường cong đầy đặn.

Thẩm Triều Triều nhàn nhã nằm bò trên giường, cô nâng hai tay lên chống má.

Trong lòng cô nghĩ, tương lai đen tối trong cuộc đời của cô đã thay đổi, kế tiếp chỉ cần ở chung với Cố Kỳ Việt thật tốt, dần dần làm quen với cuộc sống ở nhà họ Cố là được.

Tuy cuộc hôn nhân này quá mức dồn dập, nhưng Thẩm Triều Triều cũng không xem nó như trò đùa.

Nếu đã kết hôn, vậy thì cứ sống thật tốt!

Mặc dù Thẩm Triều Triều đã lâu không tiếp xúc với người khác nên mới dẫn đến tình trạng nhìn thấy người khác là sẽ nảy sinh tâm trạng khủng hoảng như hiện tại, nhưng từ nhỏ cô đã nhìn thấy tình cảm vô cùng tốt đẹp của ba mẹ mình nên vẫn hơi ngóng trông, mà mẹ Bạch Vân cũng từng nói với cô.

“Tình yêu là điều tuyệt vời nhất, và nó làm cho người ta cảm thấy được hạnh phúc.”

“Nhưng con cũng phải chú ý, không phải tất cả tình cảm đều thuận lợi như mong đợi, tình cảm của con người vừa phức tạp lại hay thay đổi, biết đâu nói không yêu là không yêu, nói sẽ yêu là sâu đậm cả đời, đây đều là chuyện không biết trước được.”

Lúc ấy Thẩm Triều Triều còn nhỏ nên nghe không hiểu, nhưng cô thích nghe lời nói dịu dàng của mẹ.

Dáng vẻ ngây thơ của cô khiến Bạch Vân mỉm cười nâng ngón tay lên điểm vào chóp mũi của cô, ngay sau đó là nhìn dung mạo xinh đẹp của con gái mình, rồi không biết Bạch Vân nghĩ tới cái gì mà than nhẹ một tiếng, tiếp tục nói với Thẩm Triều Triều.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Thẩm Triều Triều trừng mắt nhìn, chịu đựng cảm giác nước mắt muốn tuôn rơi.Hôm nay là một ngày rất tốt.Cô nên cười....Sau khi hôn lễ kết thúc, dù cho các vị khách vẫn còn muốn ở lại để ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của cô dâu thì cuối cùng cũng đều bị Vương Thải Hà đuổi đi.Bà ấy làm bà nội mà còn nhìn chưa đủ, sao có thể để người ngoài chiếm của hời!Đi đi, đi hết đi!Chẳng qua sau khi Vương Thải Hà vui vẻ đóng kỹ cửa viện, muốn đi tìm cháu dâu của mình tán gẫu thì không ngờ vừa mới đi vào phòng khách đã chợt nghe thấy Thẩm Triều Triều nói: “Chủ... Mẹ, con có cần đến đồn công an một chuyến, nói cho Cố Kỳ Việt biết chuyện anh ấy đã kết hôn không ạ?”Không đợi Diệp Phương mở miệng, Vương Thải Hà đã không vui lên tiếng: “Bên ngoài nóng như vậy, Triều Triều đừng đi, tùy tiện tìm người nói một tiếng là được! Dù sao con cũng đã gả cho nhà ta rồi, không ai phản đối được đâu!”Vương Thải Hà ngày nay có cháu dâu là đủ.Diệp Phương giơ tay đỡ trán lắc đầu than nhẹ một tiếng, không để ý đến mẹ chồng mình rõ ràng là bất công, giải thích với Thẩm Triều Triều một chút: “Chờ ngày mai hẵng đi, sẵn tiện dẫn nó trở về.”Nói xong, dường như là nghĩ tới chuyện gì đó thú vị nên Diệp Phương không khỏi bật cười, tiếp tục nói: “Còn có giấy chứng nhận kết hôn nữa, ngày mai Triều Triều cũng lấy ra đưa cho thằng nhóc thối đấy xem nhé.”Thẩm Triều Triều nghe lời chuẩn bị đến đồn công an vào ngày mai, tuy hôn lễ lần này cũng không tính là rườm rà mệt mỏi, nhưng thoáng cái đối mặt với nhiều cái nhìn chăm chú như vậy vẫn khiến tinh thần của Thẩm Triều Triều có chút mệt mỏi.Đến khi trở về phòng, Thẩm Triều Triều mới giơ tay gỡ đồ quấn tóc, tóc dài xoăn lọn càng thêm xõa tung bồng bềnh làm nổi bật khuôn mặt nhỏ xíu hơn nữa của cô, con ngươi đen nhánh khẽ chớp, cực kỳ giống búp bê xinh đẹp trong tủ kính.Chỉ là bản thân Thẩm Triều Triều cũng không thèm để ý đến dung mạo của mình, cô lập tức nhào lên trên chiếc giường mềm mại, tâm trạng vui vẻ mà lăn một vòng.DTVKhi trở mình lại, góc chiếc váy đỏ bị đè chặt khiến nó đột nhiên bó sát người, làm nổi bật đường cong đầy đặn.Thẩm Triều Triều nhàn nhã nằm bò trên giường, cô nâng hai tay lên chống má.Trong lòng cô nghĩ, tương lai đen tối trong cuộc đời của cô đã thay đổi, kế tiếp chỉ cần ở chung với Cố Kỳ Việt thật tốt, dần dần làm quen với cuộc sống ở nhà họ Cố là được.Tuy cuộc hôn nhân này quá mức dồn dập, nhưng Thẩm Triều Triều cũng không xem nó như trò đùa.Nếu đã kết hôn, vậy thì cứ sống thật tốt!Mặc dù Thẩm Triều Triều đã lâu không tiếp xúc với người khác nên mới dẫn đến tình trạng nhìn thấy người khác là sẽ nảy sinh tâm trạng khủng hoảng như hiện tại, nhưng từ nhỏ cô đã nhìn thấy tình cảm vô cùng tốt đẹp của ba mẹ mình nên vẫn hơi ngóng trông, mà mẹ Bạch Vân cũng từng nói với cô.“Tình yêu là điều tuyệt vời nhất, và nó làm cho người ta cảm thấy được hạnh phúc.”“Nhưng con cũng phải chú ý, không phải tất cả tình cảm đều thuận lợi như mong đợi, tình cảm của con người vừa phức tạp lại hay thay đổi, biết đâu nói không yêu là không yêu, nói sẽ yêu là sâu đậm cả đời, đây đều là chuyện không biết trước được.”Lúc ấy Thẩm Triều Triều còn nhỏ nên nghe không hiểu, nhưng cô thích nghe lời nói dịu dàng của mẹ.Dáng vẻ ngây thơ của cô khiến Bạch Vân mỉm cười nâng ngón tay lên điểm vào chóp mũi của cô, ngay sau đó là nhìn dung mạo xinh đẹp của con gái mình, rồi không biết Bạch Vân nghĩ tới cái gì mà than nhẹ một tiếng, tiếp tục nói với Thẩm Triều Triều.

Chương 59: Chương 59