Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 63: Chương 63

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Tuy Cố Kỳ Việt đã là chồng của cô, có giấy chứng nhận hợp pháp, nhưng đột nhiên tiếp xúc thân mật vẫn làm cho người ta chịu không nổi.Hai tay cô đặt trên n.g.ự.c Cố Kỳ Việt hiện giờ có thể cảm nhận rõ ràng xúc cảm của các cơ bắp dưới lòng bàn tay, nhấp nhô theo hơi thở của anh, khiến Thẩm Triều Triều hoàn toàn không dám động đậy.Hơi thở của đàn ông trưởng thành tỏa ra mãnh liệt, đủ để chứng minh sự trẻ tuổi cường tráng vô cùng.Chỉ là, lòng bàn tay của Thẩm Triều Triều lại càng ngày càng nóng khiến cô theo bản năng muốn dời đi nhưng lại bởi vì quá mức căng thẳng nên dùng không đủ sức, trượt một đường rồi vừa vặn dừng ở vị trí phần bụng.Bàn tay cô còn không tự chủ nắm lấy vài cái.“Thẩm! Triều! Triều!”Cũng chính vì mấy lần chọc vào tổ ong vò vẽ này mà sắc mặt đỏ bừng của Cố Kỳ Việt không biết là vì tức giận hay là vì xấu hổ, lúc này anh cũng không tiếp tục hạ thủ lưu tình nữa, trực tiếp giơ tay tóm lấy bả vai mảnh khảnh của Thẩm Triều Triều, đẩy cô ra khỏi lòng mình.Bị Cố Kỳ Việt bắt được, Thẩm Triều Triều biết mình đã gây họa, cô hoảng hốt cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin... lỗi... Tôi... không cố ý...”Bởi vì kinh sợ nên thân thể Thẩm Triều Triều khẽ run rẩy, khiến Cố Kỳ Việt vẫn còn giữ bả vai của cô cảm nhận được rõ ràng, anh lập tức rầu rĩ không vui thu hồi tính tình.Lại nữa rồi!Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Triều Triều như vậy, dường như anh làm cái gì cũng như đang ức h.i.ế.p cô nhỏ yếu đuối.Nếu như Thẩm Triều Triều có thể gây phiền phức cho người khác giống như Lưu Tư Tư, lúc anh chỉnh đốn thì căn bản cũng không chịu bất kỳ áp lực gì, nhưng cô lại giống như động vật nhỏ vô hại, gặp phải nguy hiểm chỉ biết co thành quả cầu run lẩy bẩy.Đừng nói trực tiếp chỉnh đốn một trận, cô chỉ có thể khiến người ta không nhịn được muốn giúp đỡ một chút mà thôi.Có lẽ biểu hiện của Thẩm Triều Triều quá mang tính lừa gạt nên đã khiến Cố Kỳ Việt căn bản không nhớ ra lần thứ hai gặp nhau ở đồn công an là vì Thẩm Triều Triều vô hại đã cầm gậy gỗ đập vỡ đầu một người đàn ông...Bây giờ nhìn dáng vẻ sợ hãi của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt chỉ có thể than nhẹ một tiếng, ngay sau đó chủ động lên tiếng: “Không sao, tôi không tức giận, cô không cần sợ.”Chẳng qua nói xong lời này, anh chuyển đề tài: “Lời lúc trước tôi nói, cô có nghe được không? Giữa chúng ta căn bản không có cảm tình gì mà lại đột nhiên kết hôn, như vậy là không đúng, có lẽ người khác có thể chấp nhận, nhưng tôi thì không!”Nhắc tới đề tài ly hôn, Thẩm Triều Triều vừa mới yên lòng lại lập tức căng thẳng.DTVCô bất an đưa tay níu lấy góc áo, tuy hôn lễ ngày đó đã khiến Vương Kiến Thiết biết khó mà lui, nhưng người này giống như sâu bọ trốn trong bóng tối, không biết khi nào lại đột nhiên xuất hiện.Trừ phi kéo người này xuống ngựa.Nhưng mà...Thẩm Triều Triều chỉ là một người bình thường, thậm chí cô còn có chứng bệnh sợ hãi người khác, mà Vương Kiến Thiết lại là quản đốc xưởng máy móc, bất kể là tài lực hay là mối quan hệ vân vân cũng đều hơn xa người thường.Muốn giải quyết một người như vậy quả thật quá khó khăn.Phải biết rằng kế hoạch tự cứu ban đầu của Thẩm Triều Triều cũng không phải là gả cho Cố Kỳ Việt, mà là muốn tìm kiếm sự che chở, cho đến khi biết được kế hoạch này không thể thành công nên mới mở ra một lối tắt khác.Giống như người rơi xuống nước tóm được khúc gỗ trôi, mặc kệ ra sao cũng sẽ không buông tay.

Tuy Cố Kỳ Việt đã là chồng của cô, có giấy chứng nhận hợp pháp, nhưng đột nhiên tiếp xúc thân mật vẫn làm cho người ta chịu không nổi.

Hai tay cô đặt trên n.g.ự.c Cố Kỳ Việt hiện giờ có thể cảm nhận rõ ràng xúc cảm của các cơ bắp dưới lòng bàn tay, nhấp nhô theo hơi thở của anh, khiến Thẩm Triều Triều hoàn toàn không dám động đậy.

Hơi thở của đàn ông trưởng thành tỏa ra mãnh liệt, đủ để chứng minh sự trẻ tuổi cường tráng vô cùng.

Chỉ là, lòng bàn tay của Thẩm Triều Triều lại càng ngày càng nóng khiến cô theo bản năng muốn dời đi nhưng lại bởi vì quá mức căng thẳng nên dùng không đủ sức, trượt một đường rồi vừa vặn dừng ở vị trí phần bụng.

Bàn tay cô còn không tự chủ nắm lấy vài cái.

“Thẩm! Triều! Triều!”

Cũng chính vì mấy lần chọc vào tổ ong vò vẽ này mà sắc mặt đỏ bừng của Cố Kỳ Việt không biết là vì tức giận hay là vì xấu hổ, lúc này anh cũng không tiếp tục hạ thủ lưu tình nữa, trực tiếp giơ tay tóm lấy bả vai mảnh khảnh của Thẩm Triều Triều, đẩy cô ra khỏi lòng mình.

Bị Cố Kỳ Việt bắt được, Thẩm Triều Triều biết mình đã gây họa, cô hoảng hốt cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin... lỗi... Tôi... không cố ý...”

Bởi vì kinh sợ nên thân thể Thẩm Triều Triều khẽ run rẩy, khiến Cố Kỳ Việt vẫn còn giữ bả vai của cô cảm nhận được rõ ràng, anh lập tức rầu rĩ không vui thu hồi tính tình.

Lại nữa rồi!

Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Triều Triều như vậy, dường như anh làm cái gì cũng như đang ức h.i.ế.p cô nhỏ yếu đuối.

Nếu như Thẩm Triều Triều có thể gây phiền phức cho người khác giống như Lưu Tư Tư, lúc anh chỉnh đốn thì căn bản cũng không chịu bất kỳ áp lực gì, nhưng cô lại giống như động vật nhỏ vô hại, gặp phải nguy hiểm chỉ biết co thành quả cầu run lẩy bẩy.

Đừng nói trực tiếp chỉnh đốn một trận, cô chỉ có thể khiến người ta không nhịn được muốn giúp đỡ một chút mà thôi.

Có lẽ biểu hiện của Thẩm Triều Triều quá mang tính lừa gạt nên đã khiến Cố Kỳ Việt căn bản không nhớ ra lần thứ hai gặp nhau ở đồn công an là vì Thẩm Triều Triều vô hại đã cầm gậy gỗ đập vỡ đầu một người đàn ông...

Bây giờ nhìn dáng vẻ sợ hãi của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt chỉ có thể than nhẹ một tiếng, ngay sau đó chủ động lên tiếng: “Không sao, tôi không tức giận, cô không cần sợ.”

Chẳng qua nói xong lời này, anh chuyển đề tài: “Lời lúc trước tôi nói, cô có nghe được không? Giữa chúng ta căn bản không có cảm tình gì mà lại đột nhiên kết hôn, như vậy là không đúng, có lẽ người khác có thể chấp nhận, nhưng tôi thì không!”

Nhắc tới đề tài ly hôn, Thẩm Triều Triều vừa mới yên lòng lại lập tức căng thẳng.

DTV

Cô bất an đưa tay níu lấy góc áo, tuy hôn lễ ngày đó đã khiến Vương Kiến Thiết biết khó mà lui, nhưng người này giống như sâu bọ trốn trong bóng tối, không biết khi nào lại đột nhiên xuất hiện.

Trừ phi kéo người này xuống ngựa.

Nhưng mà...

Thẩm Triều Triều chỉ là một người bình thường, thậm chí cô còn có chứng bệnh sợ hãi người khác, mà Vương Kiến Thiết lại là quản đốc xưởng máy móc, bất kể là tài lực hay là mối quan hệ vân vân cũng đều hơn xa người thường.

Muốn giải quyết một người như vậy quả thật quá khó khăn.

Phải biết rằng kế hoạch tự cứu ban đầu của Thẩm Triều Triều cũng không phải là gả cho Cố Kỳ Việt, mà là muốn tìm kiếm sự che chở, cho đến khi biết được kế hoạch này không thể thành công nên mới mở ra một lối tắt khác.

Giống như người rơi xuống nước tóm được khúc gỗ trôi, mặc kệ ra sao cũng sẽ không buông tay.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Tuy Cố Kỳ Việt đã là chồng của cô, có giấy chứng nhận hợp pháp, nhưng đột nhiên tiếp xúc thân mật vẫn làm cho người ta chịu không nổi.Hai tay cô đặt trên n.g.ự.c Cố Kỳ Việt hiện giờ có thể cảm nhận rõ ràng xúc cảm của các cơ bắp dưới lòng bàn tay, nhấp nhô theo hơi thở của anh, khiến Thẩm Triều Triều hoàn toàn không dám động đậy.Hơi thở của đàn ông trưởng thành tỏa ra mãnh liệt, đủ để chứng minh sự trẻ tuổi cường tráng vô cùng.Chỉ là, lòng bàn tay của Thẩm Triều Triều lại càng ngày càng nóng khiến cô theo bản năng muốn dời đi nhưng lại bởi vì quá mức căng thẳng nên dùng không đủ sức, trượt một đường rồi vừa vặn dừng ở vị trí phần bụng.Bàn tay cô còn không tự chủ nắm lấy vài cái.“Thẩm! Triều! Triều!”Cũng chính vì mấy lần chọc vào tổ ong vò vẽ này mà sắc mặt đỏ bừng của Cố Kỳ Việt không biết là vì tức giận hay là vì xấu hổ, lúc này anh cũng không tiếp tục hạ thủ lưu tình nữa, trực tiếp giơ tay tóm lấy bả vai mảnh khảnh của Thẩm Triều Triều, đẩy cô ra khỏi lòng mình.Bị Cố Kỳ Việt bắt được, Thẩm Triều Triều biết mình đã gây họa, cô hoảng hốt cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin... lỗi... Tôi... không cố ý...”Bởi vì kinh sợ nên thân thể Thẩm Triều Triều khẽ run rẩy, khiến Cố Kỳ Việt vẫn còn giữ bả vai của cô cảm nhận được rõ ràng, anh lập tức rầu rĩ không vui thu hồi tính tình.Lại nữa rồi!Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Triều Triều như vậy, dường như anh làm cái gì cũng như đang ức h.i.ế.p cô nhỏ yếu đuối.Nếu như Thẩm Triều Triều có thể gây phiền phức cho người khác giống như Lưu Tư Tư, lúc anh chỉnh đốn thì căn bản cũng không chịu bất kỳ áp lực gì, nhưng cô lại giống như động vật nhỏ vô hại, gặp phải nguy hiểm chỉ biết co thành quả cầu run lẩy bẩy.Đừng nói trực tiếp chỉnh đốn một trận, cô chỉ có thể khiến người ta không nhịn được muốn giúp đỡ một chút mà thôi.Có lẽ biểu hiện của Thẩm Triều Triều quá mang tính lừa gạt nên đã khiến Cố Kỳ Việt căn bản không nhớ ra lần thứ hai gặp nhau ở đồn công an là vì Thẩm Triều Triều vô hại đã cầm gậy gỗ đập vỡ đầu một người đàn ông...Bây giờ nhìn dáng vẻ sợ hãi của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt chỉ có thể than nhẹ một tiếng, ngay sau đó chủ động lên tiếng: “Không sao, tôi không tức giận, cô không cần sợ.”Chẳng qua nói xong lời này, anh chuyển đề tài: “Lời lúc trước tôi nói, cô có nghe được không? Giữa chúng ta căn bản không có cảm tình gì mà lại đột nhiên kết hôn, như vậy là không đúng, có lẽ người khác có thể chấp nhận, nhưng tôi thì không!”Nhắc tới đề tài ly hôn, Thẩm Triều Triều vừa mới yên lòng lại lập tức căng thẳng.DTVCô bất an đưa tay níu lấy góc áo, tuy hôn lễ ngày đó đã khiến Vương Kiến Thiết biết khó mà lui, nhưng người này giống như sâu bọ trốn trong bóng tối, không biết khi nào lại đột nhiên xuất hiện.Trừ phi kéo người này xuống ngựa.Nhưng mà...Thẩm Triều Triều chỉ là một người bình thường, thậm chí cô còn có chứng bệnh sợ hãi người khác, mà Vương Kiến Thiết lại là quản đốc xưởng máy móc, bất kể là tài lực hay là mối quan hệ vân vân cũng đều hơn xa người thường.Muốn giải quyết một người như vậy quả thật quá khó khăn.Phải biết rằng kế hoạch tự cứu ban đầu của Thẩm Triều Triều cũng không phải là gả cho Cố Kỳ Việt, mà là muốn tìm kiếm sự che chở, cho đến khi biết được kế hoạch này không thể thành công nên mới mở ra một lối tắt khác.Giống như người rơi xuống nước tóm được khúc gỗ trôi, mặc kệ ra sao cũng sẽ không buông tay.

Chương 63: Chương 63