Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 62: Chương 62
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Do dự một chút, cuối cùng bọn họ vẫn đưa ra quyết định, cùng nhau hô một tiếng “Chào chị dâu!” về phía Thẩm Triều Triều.Tuy mấy tên côn đồ này trông gầy yếu nhưng giọng lại rất lớn.Thẩm Triều Triều sợ tới mức không dám tới gần, cô đứng ở cửa, thân thể cứng ngắc, cảm thấy mình thật sự đã đánh giá bản thân quá cao...Cô tưởng rằng đã có kinh nghiệm ra ngoài lúc trước, bây giờ chỉ cần dẫn Cố Kỳ Việt về nhà, cô có thể làm được!Nhưng tầm mắt mà những người khác quăng tới dọc theo đường đi cứ như d.a.o nhỏ cắt ở trên người cô.Hoàn cảnh xa lạ cùng những người xa lạ khiến Thẩm Triều Triều run rẩy cố gắng chống đỡ, cuối cùng cũng đi tới đồn công an, kết quả lại bị tiếng la của những người khác dọa cho nhảy dựng lên.Ngón tay cô nắm chặt góc áo, muốn nói chuyện nhưng lại không thể lên tiếng được.Cô gấp đến độ hốc mắt đỏ bừng, cắn chặt môi đến trắng bệch.“Câm miệng hết cho tôi, đừng có ồn ào điếc tai.”Cố Kỳ Việt bực bội quay đầu nhìn mấy người kia một cái, khiến mọi người im lặng ngay lập tức, sau đó anh lại hỏi cảnh sát Chu: “Tôi có thể đi chưa?”“Được, đi đi, đừng tiếp tục gây chuyện nữa.”Cố Kỳ Việt coi như không nghe thấy lời cuối cùng, anh bước nhanh đến cổng đồn công an, lúc đi ngang qua Thẩm Triều Triều còn cụp mắt nhìn thoáng qua cô, lại là cái dáng vẻ đáng thương này!Vốn anh định trực tiếp đi thẳng một mạch.Thế nhưng Cố Kỳ Việt vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng, anh dừng bước, sau đó dùng giọng điệu không tốt lắm nói với Thẩm Triều Triều: “Còn thất thần làm gì, đi thôi!”Thẩm Triều Triều có hơi ngơ ngác khi nghe được câu này, đợi đến khi cô kịp phản ứng mới vội vàng dùng sức gật đầu.DTVNgay sau đó cô cúi chào cảnh sát Chu rồi đuổi theo phía sau Cố Kỳ Việt rời đi... Làm cho cảnh sát Chu khó hiểu giơ tay gãi đầu, nghĩ rằng phương thức biểu đạt cảm ơn của lớp trẻ hiện tại đã biến thành cúi đầu chào rồi sao?Mà Cố Kỳ Việt rời khỏi đồn công an thật sự càng nghĩ càng tức, cuối cùng anh khó chịu dừng bước, trực tiếp xoay người lại muốn nói chuyện với Thẩm Triều Triều.“Thẩm Triều Triều, ly hôn đi, chỉ cần cô đồng ý, tôi có thể...”Cố Kỳ Việt dừng lại đột ngột khiến Thẩm Triều Triều đang theo sát không thể lập tức dừng bước nên ngay giây tiếp theo, cả người cô va phải anh, lảo đảo ngã vào trong lòng đối phương.Chuyện này không ai ngờ tới.Trong lúc ngắn ngủi đó, thân thể hai người đều cứng ngắc giữ vững nguyên trạng, không nhúc nhích một chút nào, nhưng thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Thẩm Triều Triều ở ngay trong n.g.ự.c anh vừa giống như bột mì lại giống như kẹo dẻo, khiến Cố Kỳ Việt cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.Da mặt phơi nắng không đen của anh hiện lên màu đỏ ửng rõ ràng.Thậm chí còn nhanh chóng lan tràn thẳng đến bên tai, khiến lỗ tai đều trở nên đỏ rực.Đợi đến khi phát hiện nhiệt độ trên mặt mình cực nóng, trong lòng Cố Kỳ Việt mới không khỏi thầm mắng một tiếng không có tiền đồ, sau đó anh giơ một tay lên muốn đẩy Thẩm Triều Triều ra, nhưng khi sắp chạm tới cô, tay trái lại giống như có suy nghĩ của mình, căn bản không nghe theo kiểm soát.Khác với tưởng tượng cưỡng ép đẩy ra, cuối cùng biến thành vươn ngón trỏ, chạm vào đầu vai Thẩm Triều Triều.Mà kiểu đụng chạm như vậy rõ ràng không dùng nhiều sức nhưng lại khiến Thẩm Triều Triều luống cuống rụt vai.Nhiệt độ trên mặt cô không thấp hơn Cố Kỳ Việt, lại bởi vì khăn quàng cổ che mặt nên dường như sức nóng không thể tiêu tán khiến hai má cô đỏ bừng, đôi mắt đen ngập nước mang theo vẻ ngượng ngùng.
Do dự một chút, cuối cùng bọn họ vẫn đưa ra quyết định, cùng nhau hô một tiếng “Chào chị dâu!” về phía Thẩm Triều Triều.
Tuy mấy tên côn đồ này trông gầy yếu nhưng giọng lại rất lớn.
Thẩm Triều Triều sợ tới mức không dám tới gần, cô đứng ở cửa, thân thể cứng ngắc, cảm thấy mình thật sự đã đánh giá bản thân quá cao...
Cô tưởng rằng đã có kinh nghiệm ra ngoài lúc trước, bây giờ chỉ cần dẫn Cố Kỳ Việt về nhà, cô có thể làm được!
Nhưng tầm mắt mà những người khác quăng tới dọc theo đường đi cứ như d.a.o nhỏ cắt ở trên người cô.
Hoàn cảnh xa lạ cùng những người xa lạ khiến Thẩm Triều Triều run rẩy cố gắng chống đỡ, cuối cùng cũng đi tới đồn công an, kết quả lại bị tiếng la của những người khác dọa cho nhảy dựng lên.
Ngón tay cô nắm chặt góc áo, muốn nói chuyện nhưng lại không thể lên tiếng được.
Cô gấp đến độ hốc mắt đỏ bừng, cắn chặt môi đến trắng bệch.
“Câm miệng hết cho tôi, đừng có ồn ào điếc tai.”
Cố Kỳ Việt bực bội quay đầu nhìn mấy người kia một cái, khiến mọi người im lặng ngay lập tức, sau đó anh lại hỏi cảnh sát Chu: “Tôi có thể đi chưa?”
“Được, đi đi, đừng tiếp tục gây chuyện nữa.”
Cố Kỳ Việt coi như không nghe thấy lời cuối cùng, anh bước nhanh đến cổng đồn công an, lúc đi ngang qua Thẩm Triều Triều còn cụp mắt nhìn thoáng qua cô, lại là cái dáng vẻ đáng thương này!
Vốn anh định trực tiếp đi thẳng một mạch.
Thế nhưng Cố Kỳ Việt vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng, anh dừng bước, sau đó dùng giọng điệu không tốt lắm nói với Thẩm Triều Triều: “Còn thất thần làm gì, đi thôi!”
Thẩm Triều Triều có hơi ngơ ngác khi nghe được câu này, đợi đến khi cô kịp phản ứng mới vội vàng dùng sức gật đầu.
DTV
Ngay sau đó cô cúi chào cảnh sát Chu rồi đuổi theo phía sau Cố Kỳ Việt rời đi... Làm cho cảnh sát Chu khó hiểu giơ tay gãi đầu, nghĩ rằng phương thức biểu đạt cảm ơn của lớp trẻ hiện tại đã biến thành cúi đầu chào rồi sao?
Mà Cố Kỳ Việt rời khỏi đồn công an thật sự càng nghĩ càng tức, cuối cùng anh khó chịu dừng bước, trực tiếp xoay người lại muốn nói chuyện với Thẩm Triều Triều.
“Thẩm Triều Triều, ly hôn đi, chỉ cần cô đồng ý, tôi có thể...”
Cố Kỳ Việt dừng lại đột ngột khiến Thẩm Triều Triều đang theo sát không thể lập tức dừng bước nên ngay giây tiếp theo, cả người cô va phải anh, lảo đảo ngã vào trong lòng đối phương.
Chuyện này không ai ngờ tới.
Trong lúc ngắn ngủi đó, thân thể hai người đều cứng ngắc giữ vững nguyên trạng, không nhúc nhích một chút nào, nhưng thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Thẩm Triều Triều ở ngay trong n.g.ự.c anh vừa giống như bột mì lại giống như kẹo dẻo, khiến Cố Kỳ Việt cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.
Da mặt phơi nắng không đen của anh hiện lên màu đỏ ửng rõ ràng.
Thậm chí còn nhanh chóng lan tràn thẳng đến bên tai, khiến lỗ tai đều trở nên đỏ rực.
Đợi đến khi phát hiện nhiệt độ trên mặt mình cực nóng, trong lòng Cố Kỳ Việt mới không khỏi thầm mắng một tiếng không có tiền đồ, sau đó anh giơ một tay lên muốn đẩy Thẩm Triều Triều ra, nhưng khi sắp chạm tới cô, tay trái lại giống như có suy nghĩ của mình, căn bản không nghe theo kiểm soát.
Khác với tưởng tượng cưỡng ép đẩy ra, cuối cùng biến thành vươn ngón trỏ, chạm vào đầu vai Thẩm Triều Triều.
Mà kiểu đụng chạm như vậy rõ ràng không dùng nhiều sức nhưng lại khiến Thẩm Triều Triều luống cuống rụt vai.
Nhiệt độ trên mặt cô không thấp hơn Cố Kỳ Việt, lại bởi vì khăn quàng cổ che mặt nên dường như sức nóng không thể tiêu tán khiến hai má cô đỏ bừng, đôi mắt đen ngập nước mang theo vẻ ngượng ngùng.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Do dự một chút, cuối cùng bọn họ vẫn đưa ra quyết định, cùng nhau hô một tiếng “Chào chị dâu!” về phía Thẩm Triều Triều.Tuy mấy tên côn đồ này trông gầy yếu nhưng giọng lại rất lớn.Thẩm Triều Triều sợ tới mức không dám tới gần, cô đứng ở cửa, thân thể cứng ngắc, cảm thấy mình thật sự đã đánh giá bản thân quá cao...Cô tưởng rằng đã có kinh nghiệm ra ngoài lúc trước, bây giờ chỉ cần dẫn Cố Kỳ Việt về nhà, cô có thể làm được!Nhưng tầm mắt mà những người khác quăng tới dọc theo đường đi cứ như d.a.o nhỏ cắt ở trên người cô.Hoàn cảnh xa lạ cùng những người xa lạ khiến Thẩm Triều Triều run rẩy cố gắng chống đỡ, cuối cùng cũng đi tới đồn công an, kết quả lại bị tiếng la của những người khác dọa cho nhảy dựng lên.Ngón tay cô nắm chặt góc áo, muốn nói chuyện nhưng lại không thể lên tiếng được.Cô gấp đến độ hốc mắt đỏ bừng, cắn chặt môi đến trắng bệch.“Câm miệng hết cho tôi, đừng có ồn ào điếc tai.”Cố Kỳ Việt bực bội quay đầu nhìn mấy người kia một cái, khiến mọi người im lặng ngay lập tức, sau đó anh lại hỏi cảnh sát Chu: “Tôi có thể đi chưa?”“Được, đi đi, đừng tiếp tục gây chuyện nữa.”Cố Kỳ Việt coi như không nghe thấy lời cuối cùng, anh bước nhanh đến cổng đồn công an, lúc đi ngang qua Thẩm Triều Triều còn cụp mắt nhìn thoáng qua cô, lại là cái dáng vẻ đáng thương này!Vốn anh định trực tiếp đi thẳng một mạch.Thế nhưng Cố Kỳ Việt vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng, anh dừng bước, sau đó dùng giọng điệu không tốt lắm nói với Thẩm Triều Triều: “Còn thất thần làm gì, đi thôi!”Thẩm Triều Triều có hơi ngơ ngác khi nghe được câu này, đợi đến khi cô kịp phản ứng mới vội vàng dùng sức gật đầu.DTVNgay sau đó cô cúi chào cảnh sát Chu rồi đuổi theo phía sau Cố Kỳ Việt rời đi... Làm cho cảnh sát Chu khó hiểu giơ tay gãi đầu, nghĩ rằng phương thức biểu đạt cảm ơn của lớp trẻ hiện tại đã biến thành cúi đầu chào rồi sao?Mà Cố Kỳ Việt rời khỏi đồn công an thật sự càng nghĩ càng tức, cuối cùng anh khó chịu dừng bước, trực tiếp xoay người lại muốn nói chuyện với Thẩm Triều Triều.“Thẩm Triều Triều, ly hôn đi, chỉ cần cô đồng ý, tôi có thể...”Cố Kỳ Việt dừng lại đột ngột khiến Thẩm Triều Triều đang theo sát không thể lập tức dừng bước nên ngay giây tiếp theo, cả người cô va phải anh, lảo đảo ngã vào trong lòng đối phương.Chuyện này không ai ngờ tới.Trong lúc ngắn ngủi đó, thân thể hai người đều cứng ngắc giữ vững nguyên trạng, không nhúc nhích một chút nào, nhưng thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Thẩm Triều Triều ở ngay trong n.g.ự.c anh vừa giống như bột mì lại giống như kẹo dẻo, khiến Cố Kỳ Việt cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.Da mặt phơi nắng không đen của anh hiện lên màu đỏ ửng rõ ràng.Thậm chí còn nhanh chóng lan tràn thẳng đến bên tai, khiến lỗ tai đều trở nên đỏ rực.Đợi đến khi phát hiện nhiệt độ trên mặt mình cực nóng, trong lòng Cố Kỳ Việt mới không khỏi thầm mắng một tiếng không có tiền đồ, sau đó anh giơ một tay lên muốn đẩy Thẩm Triều Triều ra, nhưng khi sắp chạm tới cô, tay trái lại giống như có suy nghĩ của mình, căn bản không nghe theo kiểm soát.Khác với tưởng tượng cưỡng ép đẩy ra, cuối cùng biến thành vươn ngón trỏ, chạm vào đầu vai Thẩm Triều Triều.Mà kiểu đụng chạm như vậy rõ ràng không dùng nhiều sức nhưng lại khiến Thẩm Triều Triều luống cuống rụt vai.Nhiệt độ trên mặt cô không thấp hơn Cố Kỳ Việt, lại bởi vì khăn quàng cổ che mặt nên dường như sức nóng không thể tiêu tán khiến hai má cô đỏ bừng, đôi mắt đen ngập nước mang theo vẻ ngượng ngùng.