Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 96: Chương 96

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Tên Đầu Dẹp kia đang trợn trắng mắt nằm trên mặt đất, cái đầu bị đập vỡ còn đang chảy máu.Cố Kỳ Việt có chút ngơ nhìn lại Thẩm Triều Triều đã bị người ta giật khăn quàng cổ xuống đang đứng bên cạnh Đầu Dẹp, hốc mắt hồng hồng trông cực kỳ đáng thương.Cứ như người đập Đầu Dẹp đến mức đổ m.á.u không phải là cô.Nhưng trong tay cô vẫn còn cầm “hung khí”, là một viên gạch vỡ...Trong lúc Cố Kỳ Việt sững sờ, Thẩm Triều Triều thấy cánh tay bị thương của anh còn đang chảy máu, thế là cô trực tiếp ném gạch vụn trong tay xuống, sau đó hoảng hốt vội vàng chạy tới.Cô không mang theo bột thuốc bên người, không thể cầm máu, chỉ có thể trơ mắt nhìn m.á.u trên tay anh chảy không ngừng.Cảm giác bất lực này khiến Thẩm Triều Triều khổ sở, cô dùng sức cắn môi, cầm lấy cánh tay Cố Kỳ Việt rồi bắt đầu run rẩy không khống chế được.Cô không còn bình tĩnh như lúc nãy nữa.Lúc Thẩm Triều Triều chạm vào cánh tay anh, Cố Kỳ Việt sửng sốt, lập tức lấy lại tinh thần.Khác với Thẩm Triều Triều sốt ruột, anh vẫn còn có thể mở miệng cười: “Đừng lo lắng, tôi da dày thịt béo, không có gì đáng ngại.”Nói xong, Cố Kỳ Việt nhặt đai lưng bị rơi xuống ở bên cạnh lên, lập tức quấn trên cánh tay, ngăn cản m.á.u tiếp tục chảy, về phần bàn tay thì không có biện pháp.Vào lúc này Thẩm Triều Triều lại lấy khăn tay sạch sẽ ra quấn vào trong lòng bàn tay anh, nhìn m.á.u tươi nhanh chóng nhuộm đỏ khăn tay màu trắng, cô lo lắng mím môi, sốt ruột nói: “Bây giờ phải đến bệnh viện!”“Chờ một chút, phải đưa những người này đến cục cảnh sát trước, nhỡ đâu chạy mất thì mất nhát d.a.o này bị lãng phí rồi.”Cố Kỳ Việt cũng không phải người lương thiện.Những người này khiến anh chịu thiệt thòi lớn như vậy thì làm sao anh có thể bỏ qua, chúng phải nhận sự trừng phạt vốn có mới được. Anh nói xong bèn lập tức nâng bàn tay bị cắt lên, muốn tiến tới ***** áo của bọn họ ra để trói lại.Chỉ là không đợi Cố Kỳ Việt bắt đầu hành động thì đã bị Thẩm Triều Triều ngăn lại.Như thể sợ Cố Kỳ Việt không nghe lời, lần này Thẩm Triều Triều trực tiếp ôm eo anh, dùng cái ôm này hạn chế hành động của anh, cách thức khiến người ta bất ngờ nhưng lại vô cùng hữu dụng, Cố Kỳ Việt lập tức cứng ngắc đứng bất động tại chỗ.Dù cho chảy không ít m.á.u nhưng anh vẫn đỏ mặt.Người phụ nữ Thẩm Triều Triều này động một chút là ôm, chẳng lẽ cô không thấy xấu hổ sao?Thẩm Triều Triều tuyệt đối không hề cảm thấy xấu hổ, thấy mình ngăn cản có hiệu quả thì cô lập tức mở miệng: “Trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không tỉnh lại được đâu, chúng ta có thể tìm người xin giúp đỡ ở gần đây, cho dù không đến bệnh viện thì cũng phải nhanh chóng xử lý một chút.”“Chỉ cần cô buông tôi ra thì sao cũng được!”Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ thỏa hiệp, tuy anh cảm thấy chút vết thương nhỏ này không ảnh hưởng đến hành động của mình, nhưng nếu Thẩm Triều Triều vẫn ôm anh, vậy thì chưa chắc.Dù sao anh cũng là một người đàn ông bình thường.Chẳng qua từ lúc mới bắt đầu, Thẩm Triều Triều đã nói chuyện vô cùng lưu loát, không hề nói lắp chút nào!DTVCố Kỳ Việt lấy làm lạ trong lòng nhưng cũng không nói ra, lo rằng mình làm vậy sẽ khiến Thẩm Triều Triều quay lại như trước, anh đành ngoan ngoãn nghe lời đi theo Thẩm Triều Triều gõ cửa các hộ gia đình xung quanh.Động tĩnh đánh nhau vừa rồi lớn như vậy, cho dù ngủ say như heo thì cũng sẽ bị ầm ĩ đến nỗi tỉnh dậy.Về phần tại sao không mở cửa? Tất nhiên là vì sợ rồi.

Tên Đầu Dẹp kia đang trợn trắng mắt nằm trên mặt đất, cái đầu bị đập vỡ còn đang chảy máu.

Cố Kỳ Việt có chút ngơ nhìn lại Thẩm Triều Triều đã bị người ta giật khăn quàng cổ xuống đang đứng bên cạnh Đầu Dẹp, hốc mắt hồng hồng trông cực kỳ đáng thương.

Cứ như người đập Đầu Dẹp đến mức đổ m.á.u không phải là cô.

Nhưng trong tay cô vẫn còn cầm “hung khí”, là một viên gạch vỡ...

Trong lúc Cố Kỳ Việt sững sờ, Thẩm Triều Triều thấy cánh tay bị thương của anh còn đang chảy máu, thế là cô trực tiếp ném gạch vụn trong tay xuống, sau đó hoảng hốt vội vàng chạy tới.

Cô không mang theo bột thuốc bên người, không thể cầm máu, chỉ có thể trơ mắt nhìn m.á.u trên tay anh chảy không ngừng.

Cảm giác bất lực này khiến Thẩm Triều Triều khổ sở, cô dùng sức cắn môi, cầm lấy cánh tay Cố Kỳ Việt rồi bắt đầu run rẩy không khống chế được.

Cô không còn bình tĩnh như lúc nãy nữa.

Lúc Thẩm Triều Triều chạm vào cánh tay anh, Cố Kỳ Việt sửng sốt, lập tức lấy lại tinh thần.

Khác với Thẩm Triều Triều sốt ruột, anh vẫn còn có thể mở miệng cười: “Đừng lo lắng, tôi da dày thịt béo, không có gì đáng ngại.”

Nói xong, Cố Kỳ Việt nhặt đai lưng bị rơi xuống ở bên cạnh lên, lập tức quấn trên cánh tay, ngăn cản m.á.u tiếp tục chảy, về phần bàn tay thì không có biện pháp.

Vào lúc này Thẩm Triều Triều lại lấy khăn tay sạch sẽ ra quấn vào trong lòng bàn tay anh, nhìn m.á.u tươi nhanh chóng nhuộm đỏ khăn tay màu trắng, cô lo lắng mím môi, sốt ruột nói: “Bây giờ phải đến bệnh viện!”

“Chờ một chút, phải đưa những người này đến cục cảnh sát trước, nhỡ đâu chạy mất thì mất nhát d.a.o này bị lãng phí rồi.”

Cố Kỳ Việt cũng không phải người lương thiện.

Những người này khiến anh chịu thiệt thòi lớn như vậy thì làm sao anh có thể bỏ qua, chúng phải nhận sự trừng phạt vốn có mới được. Anh nói xong bèn lập tức nâng bàn tay bị cắt lên, muốn tiến tới ***** áo của bọn họ ra để trói lại.

Chỉ là không đợi Cố Kỳ Việt bắt đầu hành động thì đã bị Thẩm Triều Triều ngăn lại.

Như thể sợ Cố Kỳ Việt không nghe lời, lần này Thẩm Triều Triều trực tiếp ôm eo anh, dùng cái ôm này hạn chế hành động của anh, cách thức khiến người ta bất ngờ nhưng lại vô cùng hữu dụng, Cố Kỳ Việt lập tức cứng ngắc đứng bất động tại chỗ.

Dù cho chảy không ít m.á.u nhưng anh vẫn đỏ mặt.

Người phụ nữ Thẩm Triều Triều này động một chút là ôm, chẳng lẽ cô không thấy xấu hổ sao?

Thẩm Triều Triều tuyệt đối không hề cảm thấy xấu hổ, thấy mình ngăn cản có hiệu quả thì cô lập tức mở miệng: “Trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không tỉnh lại được đâu, chúng ta có thể tìm người xin giúp đỡ ở gần đây, cho dù không đến bệnh viện thì cũng phải nhanh chóng xử lý một chút.”

“Chỉ cần cô buông tôi ra thì sao cũng được!”

Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ thỏa hiệp, tuy anh cảm thấy chút vết thương nhỏ này không ảnh hưởng đến hành động của mình, nhưng nếu Thẩm Triều Triều vẫn ôm anh, vậy thì chưa chắc.

Dù sao anh cũng là một người đàn ông bình thường.

Chẳng qua từ lúc mới bắt đầu, Thẩm Triều Triều đã nói chuyện vô cùng lưu loát, không hề nói lắp chút nào!

DTV

Cố Kỳ Việt lấy làm lạ trong lòng nhưng cũng không nói ra, lo rằng mình làm vậy sẽ khiến Thẩm Triều Triều quay lại như trước, anh đành ngoan ngoãn nghe lời đi theo Thẩm Triều Triều gõ cửa các hộ gia đình xung quanh.

Động tĩnh đánh nhau vừa rồi lớn như vậy, cho dù ngủ say như heo thì cũng sẽ bị ầm ĩ đến nỗi tỉnh dậy.

Về phần tại sao không mở cửa? Tất nhiên là vì sợ rồi.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Tên Đầu Dẹp kia đang trợn trắng mắt nằm trên mặt đất, cái đầu bị đập vỡ còn đang chảy máu.Cố Kỳ Việt có chút ngơ nhìn lại Thẩm Triều Triều đã bị người ta giật khăn quàng cổ xuống đang đứng bên cạnh Đầu Dẹp, hốc mắt hồng hồng trông cực kỳ đáng thương.Cứ như người đập Đầu Dẹp đến mức đổ m.á.u không phải là cô.Nhưng trong tay cô vẫn còn cầm “hung khí”, là một viên gạch vỡ...Trong lúc Cố Kỳ Việt sững sờ, Thẩm Triều Triều thấy cánh tay bị thương của anh còn đang chảy máu, thế là cô trực tiếp ném gạch vụn trong tay xuống, sau đó hoảng hốt vội vàng chạy tới.Cô không mang theo bột thuốc bên người, không thể cầm máu, chỉ có thể trơ mắt nhìn m.á.u trên tay anh chảy không ngừng.Cảm giác bất lực này khiến Thẩm Triều Triều khổ sở, cô dùng sức cắn môi, cầm lấy cánh tay Cố Kỳ Việt rồi bắt đầu run rẩy không khống chế được.Cô không còn bình tĩnh như lúc nãy nữa.Lúc Thẩm Triều Triều chạm vào cánh tay anh, Cố Kỳ Việt sửng sốt, lập tức lấy lại tinh thần.Khác với Thẩm Triều Triều sốt ruột, anh vẫn còn có thể mở miệng cười: “Đừng lo lắng, tôi da dày thịt béo, không có gì đáng ngại.”Nói xong, Cố Kỳ Việt nhặt đai lưng bị rơi xuống ở bên cạnh lên, lập tức quấn trên cánh tay, ngăn cản m.á.u tiếp tục chảy, về phần bàn tay thì không có biện pháp.Vào lúc này Thẩm Triều Triều lại lấy khăn tay sạch sẽ ra quấn vào trong lòng bàn tay anh, nhìn m.á.u tươi nhanh chóng nhuộm đỏ khăn tay màu trắng, cô lo lắng mím môi, sốt ruột nói: “Bây giờ phải đến bệnh viện!”“Chờ một chút, phải đưa những người này đến cục cảnh sát trước, nhỡ đâu chạy mất thì mất nhát d.a.o này bị lãng phí rồi.”Cố Kỳ Việt cũng không phải người lương thiện.Những người này khiến anh chịu thiệt thòi lớn như vậy thì làm sao anh có thể bỏ qua, chúng phải nhận sự trừng phạt vốn có mới được. Anh nói xong bèn lập tức nâng bàn tay bị cắt lên, muốn tiến tới ***** áo của bọn họ ra để trói lại.Chỉ là không đợi Cố Kỳ Việt bắt đầu hành động thì đã bị Thẩm Triều Triều ngăn lại.Như thể sợ Cố Kỳ Việt không nghe lời, lần này Thẩm Triều Triều trực tiếp ôm eo anh, dùng cái ôm này hạn chế hành động của anh, cách thức khiến người ta bất ngờ nhưng lại vô cùng hữu dụng, Cố Kỳ Việt lập tức cứng ngắc đứng bất động tại chỗ.Dù cho chảy không ít m.á.u nhưng anh vẫn đỏ mặt.Người phụ nữ Thẩm Triều Triều này động một chút là ôm, chẳng lẽ cô không thấy xấu hổ sao?Thẩm Triều Triều tuyệt đối không hề cảm thấy xấu hổ, thấy mình ngăn cản có hiệu quả thì cô lập tức mở miệng: “Trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không tỉnh lại được đâu, chúng ta có thể tìm người xin giúp đỡ ở gần đây, cho dù không đến bệnh viện thì cũng phải nhanh chóng xử lý một chút.”“Chỉ cần cô buông tôi ra thì sao cũng được!”Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ thỏa hiệp, tuy anh cảm thấy chút vết thương nhỏ này không ảnh hưởng đến hành động của mình, nhưng nếu Thẩm Triều Triều vẫn ôm anh, vậy thì chưa chắc.Dù sao anh cũng là một người đàn ông bình thường.Chẳng qua từ lúc mới bắt đầu, Thẩm Triều Triều đã nói chuyện vô cùng lưu loát, không hề nói lắp chút nào!DTVCố Kỳ Việt lấy làm lạ trong lòng nhưng cũng không nói ra, lo rằng mình làm vậy sẽ khiến Thẩm Triều Triều quay lại như trước, anh đành ngoan ngoãn nghe lời đi theo Thẩm Triều Triều gõ cửa các hộ gia đình xung quanh.Động tĩnh đánh nhau vừa rồi lớn như vậy, cho dù ngủ say như heo thì cũng sẽ bị ầm ĩ đến nỗi tỉnh dậy.Về phần tại sao không mở cửa? Tất nhiên là vì sợ rồi.

Chương 96: Chương 96