Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 97: Chương 97
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Đều là người bình thường, trong nhà còn có gia đình, cho dù có tinh thần tương thân tương ái thì cũng sẽ không đem mạng của mình ra đánh cược.Hiện tại đã đánh xong, hẳn là sẽ có vài người đi ra xem xét tình huống. Nghĩ vậy, Cố Kỳ Việt nhặt khăn quàng cổ của Thẩm Triều Triều lên, cố gắng tránh m.á.u trên vết thương, lúc cô đưa tay gõ cửa thì đứng bên cạnh quấn lại giúp cô.Khác với Thẩm Triều Triều hoàn toàn che mặt, Cố Kỳ Việt để mắt cô lộ ra.Nhìn như vậy, mặc dù cảm thấy mùa hè đeo khăn quàng cổ rất kỳ quái nhưng cũng sẽ không giống như nhìn khỉ trong sở thú, không ngừng nhìn chằm chằm Thẩm Triều Triều hoàn toàn không lộ mặt.Chỉ là, gõ cửa nhà thứ nhất mà vẫn đóng cửa không ra, chỉ có thể đến những nhà khác thử vận may.Cũng may vận may của hai người không quá kém, rất nhanh đã có người ra mở cửa, sau khi Cố Kỳ Việt kể lại đơn giản một chút chuyện đã xảy ra, người trong nhà này lập tức phái người đến cục cảnh sát báo án.Đồng thời còn nhiệt tình cầm dây thừng trói mấy người đang hôn mê kia lại cho bọn họ không thể chạy trốn.Mà sau khi Thẩm Triều Triều nhìn tay Cố Kỳ Việt được bôi thuốc bột thì không còn chảy m.á.u nữa, cô mới thở ra một hơi, mãi đến lúc này mới cảm nhận được hai chân mình như nhũn ra, run rẩy không ngừng, cảm giác nghĩ mà sợ dâng trào như thủy triều.Cuối cùng cô cũng không đứng vững được nữa, thân thể ngã quỵ về phía sau.Cố Kỳ Việt ở bên cạnh vội vàng giơ tay, kịp thời đỡ lấy lưng Thẩm Triều Triều, một lần nữa kéo cô trở về, chỉ là cô mất sức nên không thể tự mình đứng thẳng, Cố Kỳ Việt chỉ có thể để cô dựa vào n.g.ự.c mình.Anh còn tưởng rằng lá gan của Thẩm Triều Triều lớn dữ lắm!Bây giờ cô mới biết sợ.Cố Kỳ Việt nhướn mày cười cười, vừa định trêu chọc cô một chút, kết quả lại nhận thấy vải vóc trước n.g.ự.c mình ướt nhẹp khiến anh sửng sốt, sau đó anh nâng bàn tay bọc từng lớp băng vải lên, dùng đầu ngón tay nâng gương mặt của Thẩm Triều Triều.Chỉ thấy cô khóc trong im lặng, nước mắt chảy không ngừng.Cô không gào khóc giống như những người khác, mà là cẩn thận khóc sụt sùi, trông cực kỳ đáng thương khiến Cố Kỳ Việt thở dài một hơi, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô.Anh không nói gì cả, vì Thẩm Triều Triều bị dọa sợ rồi.Càng an ủi thì cô sẽ càng tủi thân.Chỉ cần chờ cô bình tĩnh lại là được.Tuy ngoài miệng Cố Kỳ Việt không nói gì nhưng động tác vẫn mang lại đủ cảm giác an toàn, dọc theo đường đi dẫn Thẩm Triều Triều đến đồn cảnh sát, anh đều nắm tay cô.May mắn sự chú ý của người đi ngang qua không ở bên này mà đều nhìn chằm chằm vào đám lão Hùng bị ném trên xe đẩy, tò mò không biết mấy người bị trói gô này đã làm chuyện gì?Vốn là bên phía đồn công an phái cảnh sát tới điều tra, kết quả không biết bị chuyện gì ngăn cản, sau khi biết người trong cuộc là Cố Kỳ Việt, cảnh sát Chu trực tiếp quyết định bảo anh tự mình dẫn người tới.Cố Kỳ Việt không biết nói gì, chỉ muốn trợn trắng mắt.Cho dù hai người bọn họ rất quen thuộc nhưng cũng không nên như vậy chứ, anh là nhân viên ngoài biên chế đồn công an hay gì?DTVChẳng qua cuối cùng Cố Kỳ Việt vẫn tự mình đi một chuyến, trải qua chuyện bị ngăn cản và tấn công, anh cũng không dám để Thẩm Triều Triều về nhà một mình nên chỉ có thể đi đâu thì dẫn theo Thẩm Triều Triều đi đó.Cuối cùng cũng nhìn thấy cổng lớn của đồn công an, mấy người bọn họ đã bị đám người xem náo nhiệt vây quanh, ngay cả di chuyển cũng thành vấn đề, Cố Kỳ Việt chỉ có thể giương cổ họng hét to vào bên trong một câu: “Lão Chu mau ra đây, tôi mang thành tích đến cho chú rồi này! Mấy thằng nhóc này...”“Chính là tên này đã cướp đi con gái của tôi, trả lại cho tôi trả lại con gái cho tôi!!!”
Đều là người bình thường, trong nhà còn có gia đình, cho dù có tinh thần tương thân tương ái thì cũng sẽ không đem mạng của mình ra đánh cược.
Hiện tại đã đánh xong, hẳn là sẽ có vài người đi ra xem xét tình huống. Nghĩ vậy, Cố Kỳ Việt nhặt khăn quàng cổ của Thẩm Triều Triều lên, cố gắng tránh m.á.u trên vết thương, lúc cô đưa tay gõ cửa thì đứng bên cạnh quấn lại giúp cô.
Khác với Thẩm Triều Triều hoàn toàn che mặt, Cố Kỳ Việt để mắt cô lộ ra.
Nhìn như vậy, mặc dù cảm thấy mùa hè đeo khăn quàng cổ rất kỳ quái nhưng cũng sẽ không giống như nhìn khỉ trong sở thú, không ngừng nhìn chằm chằm Thẩm Triều Triều hoàn toàn không lộ mặt.
Chỉ là, gõ cửa nhà thứ nhất mà vẫn đóng cửa không ra, chỉ có thể đến những nhà khác thử vận may.
Cũng may vận may của hai người không quá kém, rất nhanh đã có người ra mở cửa, sau khi Cố Kỳ Việt kể lại đơn giản một chút chuyện đã xảy ra, người trong nhà này lập tức phái người đến cục cảnh sát báo án.
Đồng thời còn nhiệt tình cầm dây thừng trói mấy người đang hôn mê kia lại cho bọn họ không thể chạy trốn.
Mà sau khi Thẩm Triều Triều nhìn tay Cố Kỳ Việt được bôi thuốc bột thì không còn chảy m.á.u nữa, cô mới thở ra một hơi, mãi đến lúc này mới cảm nhận được hai chân mình như nhũn ra, run rẩy không ngừng, cảm giác nghĩ mà sợ dâng trào như thủy triều.
Cuối cùng cô cũng không đứng vững được nữa, thân thể ngã quỵ về phía sau.
Cố Kỳ Việt ở bên cạnh vội vàng giơ tay, kịp thời đỡ lấy lưng Thẩm Triều Triều, một lần nữa kéo cô trở về, chỉ là cô mất sức nên không thể tự mình đứng thẳng, Cố Kỳ Việt chỉ có thể để cô dựa vào n.g.ự.c mình.
Anh còn tưởng rằng lá gan của Thẩm Triều Triều lớn dữ lắm!
Bây giờ cô mới biết sợ.
Cố Kỳ Việt nhướn mày cười cười, vừa định trêu chọc cô một chút, kết quả lại nhận thấy vải vóc trước n.g.ự.c mình ướt nhẹp khiến anh sửng sốt, sau đó anh nâng bàn tay bọc từng lớp băng vải lên, dùng đầu ngón tay nâng gương mặt của Thẩm Triều Triều.
Chỉ thấy cô khóc trong im lặng, nước mắt chảy không ngừng.
Cô không gào khóc giống như những người khác, mà là cẩn thận khóc sụt sùi, trông cực kỳ đáng thương khiến Cố Kỳ Việt thở dài một hơi, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô.
Anh không nói gì cả, vì Thẩm Triều Triều bị dọa sợ rồi.
Càng an ủi thì cô sẽ càng tủi thân.
Chỉ cần chờ cô bình tĩnh lại là được.
Tuy ngoài miệng Cố Kỳ Việt không nói gì nhưng động tác vẫn mang lại đủ cảm giác an toàn, dọc theo đường đi dẫn Thẩm Triều Triều đến đồn cảnh sát, anh đều nắm tay cô.
May mắn sự chú ý của người đi ngang qua không ở bên này mà đều nhìn chằm chằm vào đám lão Hùng bị ném trên xe đẩy, tò mò không biết mấy người bị trói gô này đã làm chuyện gì?
Vốn là bên phía đồn công an phái cảnh sát tới điều tra, kết quả không biết bị chuyện gì ngăn cản, sau khi biết người trong cuộc là Cố Kỳ Việt, cảnh sát Chu trực tiếp quyết định bảo anh tự mình dẫn người tới.
Cố Kỳ Việt không biết nói gì, chỉ muốn trợn trắng mắt.
Cho dù hai người bọn họ rất quen thuộc nhưng cũng không nên như vậy chứ, anh là nhân viên ngoài biên chế đồn công an hay gì?
DTV
Chẳng qua cuối cùng Cố Kỳ Việt vẫn tự mình đi một chuyến, trải qua chuyện bị ngăn cản và tấn công, anh cũng không dám để Thẩm Triều Triều về nhà một mình nên chỉ có thể đi đâu thì dẫn theo Thẩm Triều Triều đi đó.
Cuối cùng cũng nhìn thấy cổng lớn của đồn công an, mấy người bọn họ đã bị đám người xem náo nhiệt vây quanh, ngay cả di chuyển cũng thành vấn đề, Cố Kỳ Việt chỉ có thể giương cổ họng hét to vào bên trong một câu: “Lão Chu mau ra đây, tôi mang thành tích đến cho chú rồi này! Mấy thằng nhóc này...”
“Chính là tên này đã cướp đi con gái của tôi, trả lại cho tôi trả lại con gái cho tôi!!!”
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Đều là người bình thường, trong nhà còn có gia đình, cho dù có tinh thần tương thân tương ái thì cũng sẽ không đem mạng của mình ra đánh cược.Hiện tại đã đánh xong, hẳn là sẽ có vài người đi ra xem xét tình huống. Nghĩ vậy, Cố Kỳ Việt nhặt khăn quàng cổ của Thẩm Triều Triều lên, cố gắng tránh m.á.u trên vết thương, lúc cô đưa tay gõ cửa thì đứng bên cạnh quấn lại giúp cô.Khác với Thẩm Triều Triều hoàn toàn che mặt, Cố Kỳ Việt để mắt cô lộ ra.Nhìn như vậy, mặc dù cảm thấy mùa hè đeo khăn quàng cổ rất kỳ quái nhưng cũng sẽ không giống như nhìn khỉ trong sở thú, không ngừng nhìn chằm chằm Thẩm Triều Triều hoàn toàn không lộ mặt.Chỉ là, gõ cửa nhà thứ nhất mà vẫn đóng cửa không ra, chỉ có thể đến những nhà khác thử vận may.Cũng may vận may của hai người không quá kém, rất nhanh đã có người ra mở cửa, sau khi Cố Kỳ Việt kể lại đơn giản một chút chuyện đã xảy ra, người trong nhà này lập tức phái người đến cục cảnh sát báo án.Đồng thời còn nhiệt tình cầm dây thừng trói mấy người đang hôn mê kia lại cho bọn họ không thể chạy trốn.Mà sau khi Thẩm Triều Triều nhìn tay Cố Kỳ Việt được bôi thuốc bột thì không còn chảy m.á.u nữa, cô mới thở ra một hơi, mãi đến lúc này mới cảm nhận được hai chân mình như nhũn ra, run rẩy không ngừng, cảm giác nghĩ mà sợ dâng trào như thủy triều.Cuối cùng cô cũng không đứng vững được nữa, thân thể ngã quỵ về phía sau.Cố Kỳ Việt ở bên cạnh vội vàng giơ tay, kịp thời đỡ lấy lưng Thẩm Triều Triều, một lần nữa kéo cô trở về, chỉ là cô mất sức nên không thể tự mình đứng thẳng, Cố Kỳ Việt chỉ có thể để cô dựa vào n.g.ự.c mình.Anh còn tưởng rằng lá gan của Thẩm Triều Triều lớn dữ lắm!Bây giờ cô mới biết sợ.Cố Kỳ Việt nhướn mày cười cười, vừa định trêu chọc cô một chút, kết quả lại nhận thấy vải vóc trước n.g.ự.c mình ướt nhẹp khiến anh sửng sốt, sau đó anh nâng bàn tay bọc từng lớp băng vải lên, dùng đầu ngón tay nâng gương mặt của Thẩm Triều Triều.Chỉ thấy cô khóc trong im lặng, nước mắt chảy không ngừng.Cô không gào khóc giống như những người khác, mà là cẩn thận khóc sụt sùi, trông cực kỳ đáng thương khiến Cố Kỳ Việt thở dài một hơi, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô.Anh không nói gì cả, vì Thẩm Triều Triều bị dọa sợ rồi.Càng an ủi thì cô sẽ càng tủi thân.Chỉ cần chờ cô bình tĩnh lại là được.Tuy ngoài miệng Cố Kỳ Việt không nói gì nhưng động tác vẫn mang lại đủ cảm giác an toàn, dọc theo đường đi dẫn Thẩm Triều Triều đến đồn cảnh sát, anh đều nắm tay cô.May mắn sự chú ý của người đi ngang qua không ở bên này mà đều nhìn chằm chằm vào đám lão Hùng bị ném trên xe đẩy, tò mò không biết mấy người bị trói gô này đã làm chuyện gì?Vốn là bên phía đồn công an phái cảnh sát tới điều tra, kết quả không biết bị chuyện gì ngăn cản, sau khi biết người trong cuộc là Cố Kỳ Việt, cảnh sát Chu trực tiếp quyết định bảo anh tự mình dẫn người tới.Cố Kỳ Việt không biết nói gì, chỉ muốn trợn trắng mắt.Cho dù hai người bọn họ rất quen thuộc nhưng cũng không nên như vậy chứ, anh là nhân viên ngoài biên chế đồn công an hay gì?DTVChẳng qua cuối cùng Cố Kỳ Việt vẫn tự mình đi một chuyến, trải qua chuyện bị ngăn cản và tấn công, anh cũng không dám để Thẩm Triều Triều về nhà một mình nên chỉ có thể đi đâu thì dẫn theo Thẩm Triều Triều đi đó.Cuối cùng cũng nhìn thấy cổng lớn của đồn công an, mấy người bọn họ đã bị đám người xem náo nhiệt vây quanh, ngay cả di chuyển cũng thành vấn đề, Cố Kỳ Việt chỉ có thể giương cổ họng hét to vào bên trong một câu: “Lão Chu mau ra đây, tôi mang thành tích đến cho chú rồi này! Mấy thằng nhóc này...”“Chính là tên này đã cướp đi con gái của tôi, trả lại cho tôi trả lại con gái cho tôi!!!”