Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 128: Chương 128
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Sau khi quyết định, bây giờ trời còn sớm, Cố Kỳ Việt về nhà gọi Thẩm Triều Triều, lúc nghe được tin tức này, cô ngẩn người, không ngờ lại tìm được người nhanh như vậy.Cố Kỳ Việt lợi hại thật!Đợi đến khi Thẩm Triều Triều hoàn hồn, nghĩ đến việc sắp được gặp Lý Thúy Hồng, cũng có nghĩa là có cơ hội lật đổ Vương Kiến Thiết, cô vui mừng đi qua đi lại, tâm trạng vô cùng kích động.Sau đó cô mong chờ hỏi lại một lần nữa: “Bây giờ chúng ta đi tìm cô ta sao?”Nhìn Thẩm Triều Triều như con quay nhỏ xoay vòng vòng, Cố Kỳ Việt cố nhịn cười, gật đầu.Thẩm Triều Triều nghe thấy câu trả lời chắc chắn, không nhịn được reo lên một tiếng, sau đó nói Cố Kỳ Việt đợi cô một chút.Cô lập tức chạy về phòng thay quần áo, ăn mặc giống như lần trước, đeo khẩu trang vào sẽ không quá nổi bật.“Lần này chúng ta phải đến phí nam thành phố Giang Lâm, khoảng cách không gần, nếu đi bộ thì sẽ mất rất nhiều thời gian, cho nên chúng ta sẽ đi xe buýt, được không?”“... Được!”DTVThẩm Triều Triều không gật đầu ngay, cô do dự một lúc sau đó mới kiên định trả lời.Đã mười năm rồi cô chưa từng bước chân ra khỏi nhà, hồi còn rất nhỏ cô từng đi xe buýt, trong ký ức chỉ nhớ là xe rất cao và chạy rất nhanh khiến Thẩm Triều Triều hơi lo lắng.Mỗi khi đến một nơi mới hay tiếp xúc với những thứ xa lạ, cô đều cảm thấy vô cùng căng thẳng bất an nhưng mà... Thẩm Triều Triều ngước mắt nhìn Cố Kỳ Việt, cô rất may mắn, bên cạnh luôn có người đồng hành.Có người quen biết đi cùng, có thể giảm bớt khủng hoảng, bất an cũng sẽ dần tan biến.Cũng khiến lúc Thẩm Triều Triều nhìn về phía Cố Kỳ Việt, trong mắt cô ánh lên sự vui vẻ, mang theo sự tin tưởng mà chính cô cũng không nhận ra, giống như đốm lửa nhỏ trong đêm lặng lẽ tỏa sáng trong bóng tối.Nhận được câu trả lời chắc chắn của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt biết quyết tâm của cô đã định, không thể lay chuyển.Anh cũng không nói gì thêm, chỉ cần tìm được Lý Thúy Hồng, nếu như mọi chuyện thuận lợi, rất có thể trong tay cô ta có điểm yếu của Vương Kiến Thiết.Ví dụ như thư từ qua lại.Có điều một khi lấy lý do quan hệ nam nữ bất chính ra để tố cáo thì không chỉ Vương Kiến Thiết bị bắt mà Lý Thúy Hồng cũng không hay ho.Cho nên tốt nhất là có thêm chứng cứ khác, phòng trường hợp Lý Thúy Hồng chống đối, không hợp tác.Nghĩ đến mọi tình huống có thể xảy ra, chuẩn bị kỹ càng mới có thể tránh được việc trở tay không kịp khi xảy ra sự cố bất ngờ.Sau khi dặn dò Vương Thải Hà một phen, hai người đi ra khỏi nhà họ Cố, đến trạm xe buýt công cộng chờ đợi. Đợi đến khi xe buýt chạy đến, từ cửa sổ xe nhìn vào trong, lít nhít tất cả đều là người.Sau tiếng còi xe vang dội, xe công cộng dừng lại, lập tức trong xe vang lên tiếng nói: “Tất cả chen chúc về phía trước, để cho người phía sau đi lên, này, nói anh đấy, đừng đứng ở đó cản trở!”Đám đông chen chúc như cá trong nước khiến Cố Kỳ Việt càng do dự, nhớ tới Thẩm Triều Triều vì suýt nữa bị lừa bán mà sợ đám đông, nhưng xe buýt đi thông phía nam thành phố Giang Lâm một ngày chỉ có hai chuyến.Bỏ lỡ chuyến này sẽ phải chờ tới ngày mai.Đang lúc không biết nên làm gì, Thẩm Triều Triều kéo ống tay áo anh đi về phía trước, miệng nói: “Không sao, em làm được!”Thay vì nói là nói cho Cố Kỳ Việt, càng giống như là tự nói với chính mình.Có điều một người ngay cả đường cái cũng không dám đi, bây giờ đối mặt với nhiều người như vậy, cho dù trong lòng có cổ vũ mình thế nào cũng khiến Thẩm Triều Triều lập tức cứng đờ tại chỗ.
Sau khi quyết định, bây giờ trời còn sớm, Cố Kỳ Việt về nhà gọi Thẩm Triều Triều, lúc nghe được tin tức này, cô ngẩn người, không ngờ lại tìm được người nhanh như vậy.
Cố Kỳ Việt lợi hại thật!
Đợi đến khi Thẩm Triều Triều hoàn hồn, nghĩ đến việc sắp được gặp Lý Thúy Hồng, cũng có nghĩa là có cơ hội lật đổ Vương Kiến Thiết, cô vui mừng đi qua đi lại, tâm trạng vô cùng kích động.
Sau đó cô mong chờ hỏi lại một lần nữa: “Bây giờ chúng ta đi tìm cô ta sao?”
Nhìn Thẩm Triều Triều như con quay nhỏ xoay vòng vòng, Cố Kỳ Việt cố nhịn cười, gật đầu.
Thẩm Triều Triều nghe thấy câu trả lời chắc chắn, không nhịn được reo lên một tiếng, sau đó nói Cố Kỳ Việt đợi cô một chút.
Cô lập tức chạy về phòng thay quần áo, ăn mặc giống như lần trước, đeo khẩu trang vào sẽ không quá nổi bật.
“Lần này chúng ta phải đến phí nam thành phố Giang Lâm, khoảng cách không gần, nếu đi bộ thì sẽ mất rất nhiều thời gian, cho nên chúng ta sẽ đi xe buýt, được không?”
“... Được!”
DTV
Thẩm Triều Triều không gật đầu ngay, cô do dự một lúc sau đó mới kiên định trả lời.
Đã mười năm rồi cô chưa từng bước chân ra khỏi nhà, hồi còn rất nhỏ cô từng đi xe buýt, trong ký ức chỉ nhớ là xe rất cao và chạy rất nhanh khiến Thẩm Triều Triều hơi lo lắng.
Mỗi khi đến một nơi mới hay tiếp xúc với những thứ xa lạ, cô đều cảm thấy vô cùng căng thẳng bất an nhưng mà... Thẩm Triều Triều ngước mắt nhìn Cố Kỳ Việt, cô rất may mắn, bên cạnh luôn có người đồng hành.
Có người quen biết đi cùng, có thể giảm bớt khủng hoảng, bất an cũng sẽ dần tan biến.
Cũng khiến lúc Thẩm Triều Triều nhìn về phía Cố Kỳ Việt, trong mắt cô ánh lên sự vui vẻ, mang theo sự tin tưởng mà chính cô cũng không nhận ra, giống như đốm lửa nhỏ trong đêm lặng lẽ tỏa sáng trong bóng tối.
Nhận được câu trả lời chắc chắn của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt biết quyết tâm của cô đã định, không thể lay chuyển.
Anh cũng không nói gì thêm, chỉ cần tìm được Lý Thúy Hồng, nếu như mọi chuyện thuận lợi, rất có thể trong tay cô ta có điểm yếu của Vương Kiến Thiết.
Ví dụ như thư từ qua lại.
Có điều một khi lấy lý do quan hệ nam nữ bất chính ra để tố cáo thì không chỉ Vương Kiến Thiết bị bắt mà Lý Thúy Hồng cũng không hay ho.
Cho nên tốt nhất là có thêm chứng cứ khác, phòng trường hợp Lý Thúy Hồng chống đối, không hợp tác.
Nghĩ đến mọi tình huống có thể xảy ra, chuẩn bị kỹ càng mới có thể tránh được việc trở tay không kịp khi xảy ra sự cố bất ngờ.
Sau khi dặn dò Vương Thải Hà một phen, hai người đi ra khỏi nhà họ Cố, đến trạm xe buýt công cộng chờ đợi. Đợi đến khi xe buýt chạy đến, từ cửa sổ xe nhìn vào trong, lít nhít tất cả đều là người.
Sau tiếng còi xe vang dội, xe công cộng dừng lại, lập tức trong xe vang lên tiếng nói: “Tất cả chen chúc về phía trước, để cho người phía sau đi lên, này, nói anh đấy, đừng đứng ở đó cản trở!”
Đám đông chen chúc như cá trong nước khiến Cố Kỳ Việt càng do dự, nhớ tới Thẩm Triều Triều vì suýt nữa bị lừa bán mà sợ đám đông, nhưng xe buýt đi thông phía nam thành phố Giang Lâm một ngày chỉ có hai chuyến.
Bỏ lỡ chuyến này sẽ phải chờ tới ngày mai.
Đang lúc không biết nên làm gì, Thẩm Triều Triều kéo ống tay áo anh đi về phía trước, miệng nói: “Không sao, em làm được!”
Thay vì nói là nói cho Cố Kỳ Việt, càng giống như là tự nói với chính mình.
Có điều một người ngay cả đường cái cũng không dám đi, bây giờ đối mặt với nhiều người như vậy, cho dù trong lòng có cổ vũ mình thế nào cũng khiến Thẩm Triều Triều lập tức cứng đờ tại chỗ.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Sau khi quyết định, bây giờ trời còn sớm, Cố Kỳ Việt về nhà gọi Thẩm Triều Triều, lúc nghe được tin tức này, cô ngẩn người, không ngờ lại tìm được người nhanh như vậy.Cố Kỳ Việt lợi hại thật!Đợi đến khi Thẩm Triều Triều hoàn hồn, nghĩ đến việc sắp được gặp Lý Thúy Hồng, cũng có nghĩa là có cơ hội lật đổ Vương Kiến Thiết, cô vui mừng đi qua đi lại, tâm trạng vô cùng kích động.Sau đó cô mong chờ hỏi lại một lần nữa: “Bây giờ chúng ta đi tìm cô ta sao?”Nhìn Thẩm Triều Triều như con quay nhỏ xoay vòng vòng, Cố Kỳ Việt cố nhịn cười, gật đầu.Thẩm Triều Triều nghe thấy câu trả lời chắc chắn, không nhịn được reo lên một tiếng, sau đó nói Cố Kỳ Việt đợi cô một chút.Cô lập tức chạy về phòng thay quần áo, ăn mặc giống như lần trước, đeo khẩu trang vào sẽ không quá nổi bật.“Lần này chúng ta phải đến phí nam thành phố Giang Lâm, khoảng cách không gần, nếu đi bộ thì sẽ mất rất nhiều thời gian, cho nên chúng ta sẽ đi xe buýt, được không?”“... Được!”DTVThẩm Triều Triều không gật đầu ngay, cô do dự một lúc sau đó mới kiên định trả lời.Đã mười năm rồi cô chưa từng bước chân ra khỏi nhà, hồi còn rất nhỏ cô từng đi xe buýt, trong ký ức chỉ nhớ là xe rất cao và chạy rất nhanh khiến Thẩm Triều Triều hơi lo lắng.Mỗi khi đến một nơi mới hay tiếp xúc với những thứ xa lạ, cô đều cảm thấy vô cùng căng thẳng bất an nhưng mà... Thẩm Triều Triều ngước mắt nhìn Cố Kỳ Việt, cô rất may mắn, bên cạnh luôn có người đồng hành.Có người quen biết đi cùng, có thể giảm bớt khủng hoảng, bất an cũng sẽ dần tan biến.Cũng khiến lúc Thẩm Triều Triều nhìn về phía Cố Kỳ Việt, trong mắt cô ánh lên sự vui vẻ, mang theo sự tin tưởng mà chính cô cũng không nhận ra, giống như đốm lửa nhỏ trong đêm lặng lẽ tỏa sáng trong bóng tối.Nhận được câu trả lời chắc chắn của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt biết quyết tâm của cô đã định, không thể lay chuyển.Anh cũng không nói gì thêm, chỉ cần tìm được Lý Thúy Hồng, nếu như mọi chuyện thuận lợi, rất có thể trong tay cô ta có điểm yếu của Vương Kiến Thiết.Ví dụ như thư từ qua lại.Có điều một khi lấy lý do quan hệ nam nữ bất chính ra để tố cáo thì không chỉ Vương Kiến Thiết bị bắt mà Lý Thúy Hồng cũng không hay ho.Cho nên tốt nhất là có thêm chứng cứ khác, phòng trường hợp Lý Thúy Hồng chống đối, không hợp tác.Nghĩ đến mọi tình huống có thể xảy ra, chuẩn bị kỹ càng mới có thể tránh được việc trở tay không kịp khi xảy ra sự cố bất ngờ.Sau khi dặn dò Vương Thải Hà một phen, hai người đi ra khỏi nhà họ Cố, đến trạm xe buýt công cộng chờ đợi. Đợi đến khi xe buýt chạy đến, từ cửa sổ xe nhìn vào trong, lít nhít tất cả đều là người.Sau tiếng còi xe vang dội, xe công cộng dừng lại, lập tức trong xe vang lên tiếng nói: “Tất cả chen chúc về phía trước, để cho người phía sau đi lên, này, nói anh đấy, đừng đứng ở đó cản trở!”Đám đông chen chúc như cá trong nước khiến Cố Kỳ Việt càng do dự, nhớ tới Thẩm Triều Triều vì suýt nữa bị lừa bán mà sợ đám đông, nhưng xe buýt đi thông phía nam thành phố Giang Lâm một ngày chỉ có hai chuyến.Bỏ lỡ chuyến này sẽ phải chờ tới ngày mai.Đang lúc không biết nên làm gì, Thẩm Triều Triều kéo ống tay áo anh đi về phía trước, miệng nói: “Không sao, em làm được!”Thay vì nói là nói cho Cố Kỳ Việt, càng giống như là tự nói với chính mình.Có điều một người ngay cả đường cái cũng không dám đi, bây giờ đối mặt với nhiều người như vậy, cho dù trong lòng có cổ vũ mình thế nào cũng khiến Thẩm Triều Triều lập tức cứng đờ tại chỗ.