Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 129: Chương 129
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Cửa xe đã mở ra, người bên trong nhìn qua.Từng ánh mắt như hóa thành thực chất quét đến làm tay chân Thẩm Triều Triều lại bắt đầu run rẩy.Nhưng cô vừa mới xuất hiện dấu hiệu khủng hoảng bất an, Cố Kỳ Việt ở bên cạnh đột nhiên chủ động, sải bước đôi chân dài, lần này đổi thành anh kéo Thẩm Triều Triều lên xe.Nhìn tấm lưng cao lớn rộng rãi phía trước, che chắn cô hoàn toàn.“Đi đâu?”“Đường Bảo Vệ, thành phố Nam.”Đi qua cửa xe “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, người bán vé ngồi ở ghế trước, thành thạo hỏi muốn đi đâu. Đợi đến khi Cố Kỳ Việt nói xong, chị ta lập tức xé xuống một tấm vé xe: “Đi qua mười trạm, giá vé một hào ba xu.”“Lấy hai vé.”Sau khi mua vé xong, trong sự thúc giục của nhân viên bán vé, xe càng trở nên chật chội.Lần này Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều cũng phải chen chúc trong đó.Cố Kỳ Việt cao lớn đứng vững, người xung quanh vốn dĩ không dám chen qua.Nhìn dáng vẻ bất cần đời kia cũng không phải người đứng đắn gì.Ngược lại Thẩm Triều Triều đứng bên cạnh Cố Kỳ Việt lại trở thành quả hồng mềm, bị đám người xô đẩy, giống như hoa cỏ đang đứng trong cuồng phong mưa rào, run rẩy đáng thương nhưng không cách nào tránh khỏi cánh hoa lá cỏ bị thổi bay ướt đẫm.Nhưng Thẩm Triều Triều lại không dám nói lời nào vào lúc này, cô chỉ có thể rụt vai lại để giảm bớt tiếp xúc với người khác khiến Cố Kỳ Việt càng nhìn càng nhíu mày, nhưng ở trong xe buýt chật chội cũng không tìm được chỗ trống, cuối cùng anh chỉ có thể đưa tay kéo Thẩm Triều Triều vào lòng, dùng thân thể che chắn cho cô khỏi sự chen lấn của người khác.Cũng may xe buýt lộn xộn cũng không có ai để ý đến hành động này. Mãi đến khi được Cố Kỳ Việt bảo vệ kín mít, sự khủng hoảng không ngừng dâng lên của Thẩm Triều Triều mới tiêu tan một chút, nhưng vẫn hơi bất an...Cô đưa tay nắm lấy góc áo Cố Kỳ Việt, trong lòng hơi chán nản, cô vốn tưởng rằng trạng thái của mình đã tốt hơn không ít, đã có thể miễn cưỡng thích ứng với việc ra ngoài rồi.Lần này cô cũng là muốn giúp đỡ, không muốn để Cố Kỳ Việt một mình bận rộn, nhưng bây giờ cô lại trở thành gánh nặng. Nếu như không mang theo cô, Cố Kỳ Việt sẽ càng thoải mái hơn.DTVCàng nghĩ càng khổ sở, Thẩm Triều Triều cúi đầu xuống, bàn tay nắm lấy góc áo cũng từ từ buông ra, cả người giống như một cây nấm nhỏ ở góc tường âm u bị cảm xúc tiêu cực bao vây, héo mòn dần.Dáng vẻ này khiến Cố Kỳ Việt nhìn thấy thì lập tức bực bội, anh đưa tay lên kéo b.í.m tóc cô, anh cũng rất không thích ứng nhưng lại không thể ném Thẩm Triều Triều ra khỏi người, chỉ có thể để cô bị ép nhìn lại, mới mở miệng nói: “Nắm chặt vào, đừng để bị chen đi mất.”Trong xe buýt, ngoài hành khách ra còn có gà vịt ngỗng, heo con, dê con... đủ loại động vật, mùi hương trên xe cũng theo đó trở nên kỳ quái, khiến người ta chỉ muốn bịt mũi lại.Mà lúc này Cố Kỳ Việt lại không có phiền não này, bởi vì Thẩm Triều Triều đang dựa vào người anh rất thơm. Một mùi thơm rất đặc biệt, giống mùi thảo dược thanh mát dễ chịu.Tuy không thể che lấp hoàn toàn mùi hương hỗn tạp trong xe nhưng cũng có thể giảm bớt phần nào khiến cho mũi anh không bị tra tấn nhưng cũng bởi vậy, mùi hương quá mức mãnh liệt từ người Thẩm Triều Triều khiến Cố Kỳ Việt bắt đầu bối rối.Phụ nữ đều thơm như vậy sao? Lại còn mềm mại nữa chứ?“Cố Kỳ Việt, có phải em rất phiền phức không? Vừa vô dụng lại cứng đầu.”
Cửa xe đã mở ra, người bên trong nhìn qua.
Từng ánh mắt như hóa thành thực chất quét đến làm tay chân Thẩm Triều Triều lại bắt đầu run rẩy.
Nhưng cô vừa mới xuất hiện dấu hiệu khủng hoảng bất an, Cố Kỳ Việt ở bên cạnh đột nhiên chủ động, sải bước đôi chân dài, lần này đổi thành anh kéo Thẩm Triều Triều lên xe.
Nhìn tấm lưng cao lớn rộng rãi phía trước, che chắn cô hoàn toàn.
“Đi đâu?”
“Đường Bảo Vệ, thành phố Nam.”
Đi qua cửa xe “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, người bán vé ngồi ở ghế trước, thành thạo hỏi muốn đi đâu. Đợi đến khi Cố Kỳ Việt nói xong, chị ta lập tức xé xuống một tấm vé xe: “Đi qua mười trạm, giá vé một hào ba xu.”
“Lấy hai vé.”
Sau khi mua vé xong, trong sự thúc giục của nhân viên bán vé, xe càng trở nên chật chội.
Lần này Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều cũng phải chen chúc trong đó.
Cố Kỳ Việt cao lớn đứng vững, người xung quanh vốn dĩ không dám chen qua.
Nhìn dáng vẻ bất cần đời kia cũng không phải người đứng đắn gì.
Ngược lại Thẩm Triều Triều đứng bên cạnh Cố Kỳ Việt lại trở thành quả hồng mềm, bị đám người xô đẩy, giống như hoa cỏ đang đứng trong cuồng phong mưa rào, run rẩy đáng thương nhưng không cách nào tránh khỏi cánh hoa lá cỏ bị thổi bay ướt đẫm.
Nhưng Thẩm Triều Triều lại không dám nói lời nào vào lúc này, cô chỉ có thể rụt vai lại để giảm bớt tiếp xúc với người khác khiến Cố Kỳ Việt càng nhìn càng nhíu mày, nhưng ở trong xe buýt chật chội cũng không tìm được chỗ trống, cuối cùng anh chỉ có thể đưa tay kéo Thẩm Triều Triều vào lòng, dùng thân thể che chắn cho cô khỏi sự chen lấn của người khác.
Cũng may xe buýt lộn xộn cũng không có ai để ý đến hành động này. Mãi đến khi được Cố Kỳ Việt bảo vệ kín mít, sự khủng hoảng không ngừng dâng lên của Thẩm Triều Triều mới tiêu tan một chút, nhưng vẫn hơi bất an...
Cô đưa tay nắm lấy góc áo Cố Kỳ Việt, trong lòng hơi chán nản, cô vốn tưởng rằng trạng thái của mình đã tốt hơn không ít, đã có thể miễn cưỡng thích ứng với việc ra ngoài rồi.
Lần này cô cũng là muốn giúp đỡ, không muốn để Cố Kỳ Việt một mình bận rộn, nhưng bây giờ cô lại trở thành gánh nặng. Nếu như không mang theo cô, Cố Kỳ Việt sẽ càng thoải mái hơn.
DTV
Càng nghĩ càng khổ sở, Thẩm Triều Triều cúi đầu xuống, bàn tay nắm lấy góc áo cũng từ từ buông ra, cả người giống như một cây nấm nhỏ ở góc tường âm u bị cảm xúc tiêu cực bao vây, héo mòn dần.
Dáng vẻ này khiến Cố Kỳ Việt nhìn thấy thì lập tức bực bội, anh đưa tay lên kéo b.í.m tóc cô, anh cũng rất không thích ứng nhưng lại không thể ném Thẩm Triều Triều ra khỏi người, chỉ có thể để cô bị ép nhìn lại, mới mở miệng nói: “Nắm chặt vào, đừng để bị chen đi mất.”
Trong xe buýt, ngoài hành khách ra còn có gà vịt ngỗng, heo con, dê con... đủ loại động vật, mùi hương trên xe cũng theo đó trở nên kỳ quái, khiến người ta chỉ muốn bịt mũi lại.
Mà lúc này Cố Kỳ Việt lại không có phiền não này, bởi vì Thẩm Triều Triều đang dựa vào người anh rất thơm. Một mùi thơm rất đặc biệt, giống mùi thảo dược thanh mát dễ chịu.
Tuy không thể che lấp hoàn toàn mùi hương hỗn tạp trong xe nhưng cũng có thể giảm bớt phần nào khiến cho mũi anh không bị tra tấn nhưng cũng bởi vậy, mùi hương quá mức mãnh liệt từ người Thẩm Triều Triều khiến Cố Kỳ Việt bắt đầu bối rối.
Phụ nữ đều thơm như vậy sao? Lại còn mềm mại nữa chứ?
“Cố Kỳ Việt, có phải em rất phiền phức không? Vừa vô dụng lại cứng đầu.”
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Cửa xe đã mở ra, người bên trong nhìn qua.Từng ánh mắt như hóa thành thực chất quét đến làm tay chân Thẩm Triều Triều lại bắt đầu run rẩy.Nhưng cô vừa mới xuất hiện dấu hiệu khủng hoảng bất an, Cố Kỳ Việt ở bên cạnh đột nhiên chủ động, sải bước đôi chân dài, lần này đổi thành anh kéo Thẩm Triều Triều lên xe.Nhìn tấm lưng cao lớn rộng rãi phía trước, che chắn cô hoàn toàn.“Đi đâu?”“Đường Bảo Vệ, thành phố Nam.”Đi qua cửa xe “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, người bán vé ngồi ở ghế trước, thành thạo hỏi muốn đi đâu. Đợi đến khi Cố Kỳ Việt nói xong, chị ta lập tức xé xuống một tấm vé xe: “Đi qua mười trạm, giá vé một hào ba xu.”“Lấy hai vé.”Sau khi mua vé xong, trong sự thúc giục của nhân viên bán vé, xe càng trở nên chật chội.Lần này Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều cũng phải chen chúc trong đó.Cố Kỳ Việt cao lớn đứng vững, người xung quanh vốn dĩ không dám chen qua.Nhìn dáng vẻ bất cần đời kia cũng không phải người đứng đắn gì.Ngược lại Thẩm Triều Triều đứng bên cạnh Cố Kỳ Việt lại trở thành quả hồng mềm, bị đám người xô đẩy, giống như hoa cỏ đang đứng trong cuồng phong mưa rào, run rẩy đáng thương nhưng không cách nào tránh khỏi cánh hoa lá cỏ bị thổi bay ướt đẫm.Nhưng Thẩm Triều Triều lại không dám nói lời nào vào lúc này, cô chỉ có thể rụt vai lại để giảm bớt tiếp xúc với người khác khiến Cố Kỳ Việt càng nhìn càng nhíu mày, nhưng ở trong xe buýt chật chội cũng không tìm được chỗ trống, cuối cùng anh chỉ có thể đưa tay kéo Thẩm Triều Triều vào lòng, dùng thân thể che chắn cho cô khỏi sự chen lấn của người khác.Cũng may xe buýt lộn xộn cũng không có ai để ý đến hành động này. Mãi đến khi được Cố Kỳ Việt bảo vệ kín mít, sự khủng hoảng không ngừng dâng lên của Thẩm Triều Triều mới tiêu tan một chút, nhưng vẫn hơi bất an...Cô đưa tay nắm lấy góc áo Cố Kỳ Việt, trong lòng hơi chán nản, cô vốn tưởng rằng trạng thái của mình đã tốt hơn không ít, đã có thể miễn cưỡng thích ứng với việc ra ngoài rồi.Lần này cô cũng là muốn giúp đỡ, không muốn để Cố Kỳ Việt một mình bận rộn, nhưng bây giờ cô lại trở thành gánh nặng. Nếu như không mang theo cô, Cố Kỳ Việt sẽ càng thoải mái hơn.DTVCàng nghĩ càng khổ sở, Thẩm Triều Triều cúi đầu xuống, bàn tay nắm lấy góc áo cũng từ từ buông ra, cả người giống như một cây nấm nhỏ ở góc tường âm u bị cảm xúc tiêu cực bao vây, héo mòn dần.Dáng vẻ này khiến Cố Kỳ Việt nhìn thấy thì lập tức bực bội, anh đưa tay lên kéo b.í.m tóc cô, anh cũng rất không thích ứng nhưng lại không thể ném Thẩm Triều Triều ra khỏi người, chỉ có thể để cô bị ép nhìn lại, mới mở miệng nói: “Nắm chặt vào, đừng để bị chen đi mất.”Trong xe buýt, ngoài hành khách ra còn có gà vịt ngỗng, heo con, dê con... đủ loại động vật, mùi hương trên xe cũng theo đó trở nên kỳ quái, khiến người ta chỉ muốn bịt mũi lại.Mà lúc này Cố Kỳ Việt lại không có phiền não này, bởi vì Thẩm Triều Triều đang dựa vào người anh rất thơm. Một mùi thơm rất đặc biệt, giống mùi thảo dược thanh mát dễ chịu.Tuy không thể che lấp hoàn toàn mùi hương hỗn tạp trong xe nhưng cũng có thể giảm bớt phần nào khiến cho mũi anh không bị tra tấn nhưng cũng bởi vậy, mùi hương quá mức mãnh liệt từ người Thẩm Triều Triều khiến Cố Kỳ Việt bắt đầu bối rối.Phụ nữ đều thơm như vậy sao? Lại còn mềm mại nữa chứ?“Cố Kỳ Việt, có phải em rất phiền phức không? Vừa vô dụng lại cứng đầu.”