Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 151: Chương 151
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Mấy bà bạn già chơi với nhau nhiều năm như vậy, sớm đã không còn khách sáo gì nữa khiến Vương Thải Hà nghe xong lời nói muốn cướp người kia thì lập tức trợn mắt.Hừ, không biết lúc trước là ai còn nói bà bán cháu trai cơ đấy!Mấy bà cụ vui vẻ trò chuyện một lúc, thật ra cũng không có ý định ở lại nhà họ Cố, sau đó vui vẻ cầm theo bánh ngọt ra về khiến Vương Thải Hà vô cùng buồn bực.Trong đĩa vốn dĩ đầy ắp bánh ngọt, bây giờ chỉ còn lại vài cái.Vương Thải Hà “ôi” một tiếng, đưa tay lên xoa ngực, quyết định ngày mai chắc chắn sẽ không cho bọn họ bước vào cửa nữa... Đúng lúc Vương Thải Hà hạ quyết tâm thì Thẩm Triều Triều bưng một đĩa bánh ngọt từ trong bếp ra.Chỉ cần nhìn một cái đã khiến bà Vương quên hết buồn bực, gương mặt nở rộ nụ cười rạng rỡ.Quan hệ thân thiết đúng là tốt!Có thể được thiên vị.DTV“Bà nội, trong bánh có đường, không được ăn nhiều, nhiều nhất là năm cái thôi!”“Được được được.”Nghe Thẩm Triều Triều dặn dò, Vương Thải Hà vội vàng gật đầu, một mâm bánh ngọt đầy ắp như vậy, chỉ nhìn thôi đã thấy thỏa mãn rồi.Đang lúc hai người nói chuyện, Cố Kỳ Việt từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa ngáp dài. Cái giá phải trả cho việc thức khuya đọc sách tối qua chính là bây giờ anh mơ mơ màng màng không tỉnh nổi.Có điều sau khi ngửi thấy mùi thơm của bánh ngọt, Cố Kỳ Việt lập tức tỉnh táo hơn không ít.Anh thuận tay cầm một miếng bánh ngọt lên đưa vào miệng, nhìn Thẩm Triều Triều, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Tay nghề làm bánh ngọt của em thật sự rất tuyệt, ngon lắm.”Nghe vậy, Thẩm Triều Triều hơi ngượng ngùng rũ mắt xuống, không dám nhìn Cố Kỳ Việt.Thoát khỏi ràng buộc, giờ đây cô bớt đi vẻ u ám phiền muộn, bộc lộ rõ tính cách thật, giống như một đóa hướng dương luôn đuổi theo ánh mặt trời, mang theo sự hoạt bát vốn có.So với Cố Kỳ Việt chậm tiêu, Vương Thải Hà đang ngồi bên cạnh ăn bánh ngọt đã nhận ra điều đó.Bà ấy hơi tiếc rèn sắt không thành thép liếc nhìn đứa cháu trai chỉ biết ăn uống của mình, sau đó nhắc đến chuyện đã được xác định từ hôm trước: “Tiểu Việt à, thời gian tổ chức đại hội biểu dương đã được xác định rồi, là nửa tháng nữa, con đã chuẩn bị bản thảo phát biểu chưa?”“...”Cố Kỳ Việt đang ăn uống vui vẻ, kết quả một câu nói của Vương Thải Hà đã khiến anh chìm vào im lặng.Đừng có nhắc đến chuyện mất hứng vào lúc này chứ!Cố Kỳ Việt vốn tưởng rằng đại hội biểu dương sẽ bị trì hoãn mãi không tổ chức như những hoạt động khác.Kết quả là... thị trưởng Lý Nam đã tự mình quyết định, yêu cầu đặc biệt khẩn trương tiến hành. Bởi vậy trong tình hình mọi việc đều thuận lợi, đại hội biểu dương sẽ được tổ chức suôn sẻ.Điều này khiến Cố Kỳ Việt chỉ cảm thấy đau đầu không thôi.Cố điều chỉ có một mình anh băn khoăn, còn những người khác trong nhà họ Cố đều rất vui mừng, thậm chí đến cả quần áo mặc đi tham dự đại hội biểu dương cũng đã chuẩn bị xong, chỉ hận không thể tổ chức ngay ngày mai.Đối mặt với câu hỏi của bà nội, Cố Kỳ Việt chỉ ậm ừ cho qua: “Đến lúc đó rồi tính ạ.”“Sao có thể đến lúc đó rồi tính được chứ, nếu không được thì bà nội sẽ tự viết cho con!”Đối mặt với sự hào hứng muốn thử của Vương Thải Hà, Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ lại chìm vào im lặng một lần nữa.Anh càng không muốn tham gia đại hội biểu dương hơn.Vào lúc Cố Kỳ Việt đang đau đầu muốn từ chối, cửa sân bị người nào đó đẩy ra từ bên ngoài. Cố Hằng với vẻ mặt nghiêm trọng vội vã bước vào.Nhìn thấy Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều, ông trịnh trọng nói: “Nhà máy cơ khí xảy ra chuyện rồi!”
Mấy bà bạn già chơi với nhau nhiều năm như vậy, sớm đã không còn khách sáo gì nữa khiến Vương Thải Hà nghe xong lời nói muốn cướp người kia thì lập tức trợn mắt.
Hừ, không biết lúc trước là ai còn nói bà bán cháu trai cơ đấy!
Mấy bà cụ vui vẻ trò chuyện một lúc, thật ra cũng không có ý định ở lại nhà họ Cố, sau đó vui vẻ cầm theo bánh ngọt ra về khiến Vương Thải Hà vô cùng buồn bực.
Trong đĩa vốn dĩ đầy ắp bánh ngọt, bây giờ chỉ còn lại vài cái.
Vương Thải Hà “ôi” một tiếng, đưa tay lên xoa ngực, quyết định ngày mai chắc chắn sẽ không cho bọn họ bước vào cửa nữa... Đúng lúc Vương Thải Hà hạ quyết tâm thì Thẩm Triều Triều bưng một đĩa bánh ngọt từ trong bếp ra.
Chỉ cần nhìn một cái đã khiến bà Vương quên hết buồn bực, gương mặt nở rộ nụ cười rạng rỡ.
Quan hệ thân thiết đúng là tốt!
Có thể được thiên vị.
DTV
“Bà nội, trong bánh có đường, không được ăn nhiều, nhiều nhất là năm cái thôi!”
“Được được được.”
Nghe Thẩm Triều Triều dặn dò, Vương Thải Hà vội vàng gật đầu, một mâm bánh ngọt đầy ắp như vậy, chỉ nhìn thôi đã thấy thỏa mãn rồi.
Đang lúc hai người nói chuyện, Cố Kỳ Việt từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa ngáp dài. Cái giá phải trả cho việc thức khuya đọc sách tối qua chính là bây giờ anh mơ mơ màng màng không tỉnh nổi.
Có điều sau khi ngửi thấy mùi thơm của bánh ngọt, Cố Kỳ Việt lập tức tỉnh táo hơn không ít.
Anh thuận tay cầm một miếng bánh ngọt lên đưa vào miệng, nhìn Thẩm Triều Triều, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Tay nghề làm bánh ngọt của em thật sự rất tuyệt, ngon lắm.”
Nghe vậy, Thẩm Triều Triều hơi ngượng ngùng rũ mắt xuống, không dám nhìn Cố Kỳ Việt.
Thoát khỏi ràng buộc, giờ đây cô bớt đi vẻ u ám phiền muộn, bộc lộ rõ tính cách thật, giống như một đóa hướng dương luôn đuổi theo ánh mặt trời, mang theo sự hoạt bát vốn có.
So với Cố Kỳ Việt chậm tiêu, Vương Thải Hà đang ngồi bên cạnh ăn bánh ngọt đã nhận ra điều đó.
Bà ấy hơi tiếc rèn sắt không thành thép liếc nhìn đứa cháu trai chỉ biết ăn uống của mình, sau đó nhắc đến chuyện đã được xác định từ hôm trước: “Tiểu Việt à, thời gian tổ chức đại hội biểu dương đã được xác định rồi, là nửa tháng nữa, con đã chuẩn bị bản thảo phát biểu chưa?”
“...”
Cố Kỳ Việt đang ăn uống vui vẻ, kết quả một câu nói của Vương Thải Hà đã khiến anh chìm vào im lặng.
Đừng có nhắc đến chuyện mất hứng vào lúc này chứ!
Cố Kỳ Việt vốn tưởng rằng đại hội biểu dương sẽ bị trì hoãn mãi không tổ chức như những hoạt động khác.
Kết quả là... thị trưởng Lý Nam đã tự mình quyết định, yêu cầu đặc biệt khẩn trương tiến hành. Bởi vậy trong tình hình mọi việc đều thuận lợi, đại hội biểu dương sẽ được tổ chức suôn sẻ.
Điều này khiến Cố Kỳ Việt chỉ cảm thấy đau đầu không thôi.
Cố điều chỉ có một mình anh băn khoăn, còn những người khác trong nhà họ Cố đều rất vui mừng, thậm chí đến cả quần áo mặc đi tham dự đại hội biểu dương cũng đã chuẩn bị xong, chỉ hận không thể tổ chức ngay ngày mai.
Đối mặt với câu hỏi của bà nội, Cố Kỳ Việt chỉ ậm ừ cho qua: “Đến lúc đó rồi tính ạ.”
“Sao có thể đến lúc đó rồi tính được chứ, nếu không được thì bà nội sẽ tự viết cho con!”
Đối mặt với sự hào hứng muốn thử của Vương Thải Hà, Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ lại chìm vào im lặng một lần nữa.
Anh càng không muốn tham gia đại hội biểu dương hơn.
Vào lúc Cố Kỳ Việt đang đau đầu muốn từ chối, cửa sân bị người nào đó đẩy ra từ bên ngoài. Cố Hằng với vẻ mặt nghiêm trọng vội vã bước vào.
Nhìn thấy Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều, ông trịnh trọng nói: “Nhà máy cơ khí xảy ra chuyện rồi!”
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Mấy bà bạn già chơi với nhau nhiều năm như vậy, sớm đã không còn khách sáo gì nữa khiến Vương Thải Hà nghe xong lời nói muốn cướp người kia thì lập tức trợn mắt.Hừ, không biết lúc trước là ai còn nói bà bán cháu trai cơ đấy!Mấy bà cụ vui vẻ trò chuyện một lúc, thật ra cũng không có ý định ở lại nhà họ Cố, sau đó vui vẻ cầm theo bánh ngọt ra về khiến Vương Thải Hà vô cùng buồn bực.Trong đĩa vốn dĩ đầy ắp bánh ngọt, bây giờ chỉ còn lại vài cái.Vương Thải Hà “ôi” một tiếng, đưa tay lên xoa ngực, quyết định ngày mai chắc chắn sẽ không cho bọn họ bước vào cửa nữa... Đúng lúc Vương Thải Hà hạ quyết tâm thì Thẩm Triều Triều bưng một đĩa bánh ngọt từ trong bếp ra.Chỉ cần nhìn một cái đã khiến bà Vương quên hết buồn bực, gương mặt nở rộ nụ cười rạng rỡ.Quan hệ thân thiết đúng là tốt!Có thể được thiên vị.DTV“Bà nội, trong bánh có đường, không được ăn nhiều, nhiều nhất là năm cái thôi!”“Được được được.”Nghe Thẩm Triều Triều dặn dò, Vương Thải Hà vội vàng gật đầu, một mâm bánh ngọt đầy ắp như vậy, chỉ nhìn thôi đã thấy thỏa mãn rồi.Đang lúc hai người nói chuyện, Cố Kỳ Việt từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa ngáp dài. Cái giá phải trả cho việc thức khuya đọc sách tối qua chính là bây giờ anh mơ mơ màng màng không tỉnh nổi.Có điều sau khi ngửi thấy mùi thơm của bánh ngọt, Cố Kỳ Việt lập tức tỉnh táo hơn không ít.Anh thuận tay cầm một miếng bánh ngọt lên đưa vào miệng, nhìn Thẩm Triều Triều, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Tay nghề làm bánh ngọt của em thật sự rất tuyệt, ngon lắm.”Nghe vậy, Thẩm Triều Triều hơi ngượng ngùng rũ mắt xuống, không dám nhìn Cố Kỳ Việt.Thoát khỏi ràng buộc, giờ đây cô bớt đi vẻ u ám phiền muộn, bộc lộ rõ tính cách thật, giống như một đóa hướng dương luôn đuổi theo ánh mặt trời, mang theo sự hoạt bát vốn có.So với Cố Kỳ Việt chậm tiêu, Vương Thải Hà đang ngồi bên cạnh ăn bánh ngọt đã nhận ra điều đó.Bà ấy hơi tiếc rèn sắt không thành thép liếc nhìn đứa cháu trai chỉ biết ăn uống của mình, sau đó nhắc đến chuyện đã được xác định từ hôm trước: “Tiểu Việt à, thời gian tổ chức đại hội biểu dương đã được xác định rồi, là nửa tháng nữa, con đã chuẩn bị bản thảo phát biểu chưa?”“...”Cố Kỳ Việt đang ăn uống vui vẻ, kết quả một câu nói của Vương Thải Hà đã khiến anh chìm vào im lặng.Đừng có nhắc đến chuyện mất hứng vào lúc này chứ!Cố Kỳ Việt vốn tưởng rằng đại hội biểu dương sẽ bị trì hoãn mãi không tổ chức như những hoạt động khác.Kết quả là... thị trưởng Lý Nam đã tự mình quyết định, yêu cầu đặc biệt khẩn trương tiến hành. Bởi vậy trong tình hình mọi việc đều thuận lợi, đại hội biểu dương sẽ được tổ chức suôn sẻ.Điều này khiến Cố Kỳ Việt chỉ cảm thấy đau đầu không thôi.Cố điều chỉ có một mình anh băn khoăn, còn những người khác trong nhà họ Cố đều rất vui mừng, thậm chí đến cả quần áo mặc đi tham dự đại hội biểu dương cũng đã chuẩn bị xong, chỉ hận không thể tổ chức ngay ngày mai.Đối mặt với câu hỏi của bà nội, Cố Kỳ Việt chỉ ậm ừ cho qua: “Đến lúc đó rồi tính ạ.”“Sao có thể đến lúc đó rồi tính được chứ, nếu không được thì bà nội sẽ tự viết cho con!”Đối mặt với sự hào hứng muốn thử của Vương Thải Hà, Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ lại chìm vào im lặng một lần nữa.Anh càng không muốn tham gia đại hội biểu dương hơn.Vào lúc Cố Kỳ Việt đang đau đầu muốn từ chối, cửa sân bị người nào đó đẩy ra từ bên ngoài. Cố Hằng với vẻ mặt nghiêm trọng vội vã bước vào.Nhìn thấy Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều, ông trịnh trọng nói: “Nhà máy cơ khí xảy ra chuyện rồi!”