Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 153: Chương 153

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Có điều chưa kịp để Vương Kiến Thiết ra tay lần nữa thì đã bị một cuốn sổ kéo xuống ngựa. Bây giờ t.h.i t.h.ể của gã cũng đã hóa thành tro bụi.Người thì đã c.h.ế.t rồi nhưng những chuyện xấu mà gã làm vẫn chưa kết thúc, vẫn khiến những người khác phải chịu đựng nỗi đau.Sau khi hai ba con trao đổi ánh mắt với nhau xong, Cố Hằng khẽ ho một tiếng, ậm ừ trả lời: “Ngay cả Vương Kiến Thiết cũng không ngờ chuyện mình làm lại bị phát hiện nhanh như vậy... Bây giờ lại xảy ra chuyện này khiến các lãnh đạo thành phố Giang Lâm đau đầu không thôi.”Dù sao mua máy móc nhập khẩu cũng đã tốn rất nhiều tiền, vốn dĩ là muốn giúp cho nhà máy cơ khí phát triển tốt hơn. Kết quả bây giờ lại mua về một đống rác rưởi đập vào tay.Nếu chỉ như vậy thì cũng không sao, không dùng được thì thôi. Nhưng vấn đề là tháng trước nhà máy cơ khí thành phố Giang Lâm đã nhận được một đơn đặt hàng đặc biệt từ nước ngoài, ký kết một thỏa thuận xuất khẩu linh kiện cơ khí với số lượng rất lớn.Do yêu cầu đặc thù về mẫu mã nên chỉ có thể sử dụng máy móc nhập khẩu để sản xuất. Một khi vi phạm hợp đồng, nhà máy cơ khí sẽ phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ, đủ để ảnh hưởng đến căn cốt.Còn Vương Kiến Thiết có biết chuyện này không? Câu trả lời là chắc chắn có. Thậm chí chính gã là người đã kéo được đơn hàng này về, không cần đoán cũng biết gã đã cấu kết với người nước ngoài, nhận tiền hoa hồng. Gã đã lấy lợi ích quốc gia ra làm ván cầu để kiếm tiền!Tình hình bây giờ là nếu tiếp tục thực hiện đơn hàng thì máy móc nhập khẩu không thể hoạt động bình thường, vốn dĩ là không sản xuất được...Còn từ bỏ đơn hàng thì chẳng khác nào biếu không số tiền đó cho đối tác, tự biến mình thành kẻ ngốc nghếch.Bất kỳ ai cũng không thể nuốt trôi cục tức này.Bởi vậy các lãnh đạo thành phố Giang Lâm bắt đầu tìm mọi cách, hy vọng có thể giải quyết được vấn đề.Ngay cả Cố Hằng và những quản đốc nhà máy khác cũng được gọi đến để cùng nhau thảo luận, đóng góp ý kiến, xem mọi người có thể đưa ra ý tưởng mới nào không.DTVNhưng trong thời gian ngắn, vấn đề này không dễ gì giải quyết được, bởi vậy mà gần đây Cố Hằng rất bận rộn.Đối với chuyện này, Cố Kỳ Việt bày tỏ sự lên án mạnh mẽ. Sau đó anh nắm c.h.ặ.t t.a.y đặt lên ngực, cổ vũ cha mình: “Ba, đây là lúc tổ quốc cần ba, ba cố gắng lên nhé!”Nói xong, Cố Kỳ Việt lại cầm một miếng bánh ngọt lên, nhét vào miệng. Vị ngon của nó khiến anh híp mắt lại, khôi phục dáng vẻ lười biếng thường ngày. Trời sập thì đã có người cao hơn lo rồi. Không đến lượt anh phải nhọc lòng.Nhìn thấy dáng vẻ thảnh thơi của con trai, Cố Hằng nhíu mày, lập tức nói: “Cố Kỳ Việt, con đã chuẩn bị bản thảo phát biểu đến đâu rồi? Đừng có đợi đến lúc nước đến chân mới nhảy, đến lúc đó lại trở thành trò cười cho người khác.”“...”Lại nghe thấy ba chữ “bản thảo phát biểu”, Cố Kỳ Việt bĩu môi. Anh không cãi lại, chỉ hời hợt gật đầu, đáp: “Con viết rồi, đảm bảo đến lúc đó sẽ khiến mọi người kinh ngạc, nghe xong còn muốn nghe nữa.”“Đừng có ở đây mà cười ha ha với ba. Lấy bản thảo con viết ra đây cho ba xem.”“Không được, bây giờ mà xem thì sẽ mất hay, con không cho ai xem hết.”Cố Kỳ Việt bướng bỉnh nói, khiến Cố Hằng chỉ có thể bỏ cuộc. Nói chuyện rắc rối ở nhà máy cơ khí xong, lúc này Cố Hằng mới cảm nhận được sự mệt mỏi do làm việc liên tục trong thời gian qua, bụng ông cũng đang kêu réo.

Có điều chưa kịp để Vương Kiến Thiết ra tay lần nữa thì đã bị một cuốn sổ kéo xuống ngựa. Bây giờ t.h.i t.h.ể của gã cũng đã hóa thành tro bụi.

Người thì đã c.h.ế.t rồi nhưng những chuyện xấu mà gã làm vẫn chưa kết thúc, vẫn khiến những người khác phải chịu đựng nỗi đau.

Sau khi hai ba con trao đổi ánh mắt với nhau xong, Cố Hằng khẽ ho một tiếng, ậm ừ trả lời: “Ngay cả Vương Kiến Thiết cũng không ngờ chuyện mình làm lại bị phát hiện nhanh như vậy... Bây giờ lại xảy ra chuyện này khiến các lãnh đạo thành phố Giang Lâm đau đầu không thôi.”

Dù sao mua máy móc nhập khẩu cũng đã tốn rất nhiều tiền, vốn dĩ là muốn giúp cho nhà máy cơ khí phát triển tốt hơn. Kết quả bây giờ lại mua về một đống rác rưởi đập vào tay.

Nếu chỉ như vậy thì cũng không sao, không dùng được thì thôi. Nhưng vấn đề là tháng trước nhà máy cơ khí thành phố Giang Lâm đã nhận được một đơn đặt hàng đặc biệt từ nước ngoài, ký kết một thỏa thuận xuất khẩu linh kiện cơ khí với số lượng rất lớn.

Do yêu cầu đặc thù về mẫu mã nên chỉ có thể sử dụng máy móc nhập khẩu để sản xuất. Một khi vi phạm hợp đồng, nhà máy cơ khí sẽ phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ, đủ để ảnh hưởng đến căn cốt.

Còn Vương Kiến Thiết có biết chuyện này không? Câu trả lời là chắc chắn có. Thậm chí chính gã là người đã kéo được đơn hàng này về, không cần đoán cũng biết gã đã cấu kết với người nước ngoài, nhận tiền hoa hồng. Gã đã lấy lợi ích quốc gia ra làm ván cầu để kiếm tiền!

Tình hình bây giờ là nếu tiếp tục thực hiện đơn hàng thì máy móc nhập khẩu không thể hoạt động bình thường, vốn dĩ là không sản xuất được...

Còn từ bỏ đơn hàng thì chẳng khác nào biếu không số tiền đó cho đối tác, tự biến mình thành kẻ ngốc nghếch.

Bất kỳ ai cũng không thể nuốt trôi cục tức này.

Bởi vậy các lãnh đạo thành phố Giang Lâm bắt đầu tìm mọi cách, hy vọng có thể giải quyết được vấn đề.

Ngay cả Cố Hằng và những quản đốc nhà máy khác cũng được gọi đến để cùng nhau thảo luận, đóng góp ý kiến, xem mọi người có thể đưa ra ý tưởng mới nào không.

DTV

Nhưng trong thời gian ngắn, vấn đề này không dễ gì giải quyết được, bởi vậy mà gần đây Cố Hằng rất bận rộn.

Đối với chuyện này, Cố Kỳ Việt bày tỏ sự lên án mạnh mẽ. Sau đó anh nắm c.h.ặ.t t.a.y đặt lên ngực, cổ vũ cha mình: “Ba, đây là lúc tổ quốc cần ba, ba cố gắng lên nhé!”

Nói xong, Cố Kỳ Việt lại cầm một miếng bánh ngọt lên, nhét vào miệng. Vị ngon của nó khiến anh híp mắt lại, khôi phục dáng vẻ lười biếng thường ngày. Trời sập thì đã có người cao hơn lo rồi. Không đến lượt anh phải nhọc lòng.

Nhìn thấy dáng vẻ thảnh thơi của con trai, Cố Hằng nhíu mày, lập tức nói: “Cố Kỳ Việt, con đã chuẩn bị bản thảo phát biểu đến đâu rồi? Đừng có đợi đến lúc nước đến chân mới nhảy, đến lúc đó lại trở thành trò cười cho người khác.”

“...”

Lại nghe thấy ba chữ “bản thảo phát biểu”, Cố Kỳ Việt bĩu môi. Anh không cãi lại, chỉ hời hợt gật đầu, đáp: “Con viết rồi, đảm bảo đến lúc đó sẽ khiến mọi người kinh ngạc, nghe xong còn muốn nghe nữa.”

“Đừng có ở đây mà cười ha ha với ba. Lấy bản thảo con viết ra đây cho ba xem.”

“Không được, bây giờ mà xem thì sẽ mất hay, con không cho ai xem hết.”

Cố Kỳ Việt bướng bỉnh nói, khiến Cố Hằng chỉ có thể bỏ cuộc. Nói chuyện rắc rối ở nhà máy cơ khí xong, lúc này Cố Hằng mới cảm nhận được sự mệt mỏi do làm việc liên tục trong thời gian qua, bụng ông cũng đang kêu réo.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Có điều chưa kịp để Vương Kiến Thiết ra tay lần nữa thì đã bị một cuốn sổ kéo xuống ngựa. Bây giờ t.h.i t.h.ể của gã cũng đã hóa thành tro bụi.Người thì đã c.h.ế.t rồi nhưng những chuyện xấu mà gã làm vẫn chưa kết thúc, vẫn khiến những người khác phải chịu đựng nỗi đau.Sau khi hai ba con trao đổi ánh mắt với nhau xong, Cố Hằng khẽ ho một tiếng, ậm ừ trả lời: “Ngay cả Vương Kiến Thiết cũng không ngờ chuyện mình làm lại bị phát hiện nhanh như vậy... Bây giờ lại xảy ra chuyện này khiến các lãnh đạo thành phố Giang Lâm đau đầu không thôi.”Dù sao mua máy móc nhập khẩu cũng đã tốn rất nhiều tiền, vốn dĩ là muốn giúp cho nhà máy cơ khí phát triển tốt hơn. Kết quả bây giờ lại mua về một đống rác rưởi đập vào tay.Nếu chỉ như vậy thì cũng không sao, không dùng được thì thôi. Nhưng vấn đề là tháng trước nhà máy cơ khí thành phố Giang Lâm đã nhận được một đơn đặt hàng đặc biệt từ nước ngoài, ký kết một thỏa thuận xuất khẩu linh kiện cơ khí với số lượng rất lớn.Do yêu cầu đặc thù về mẫu mã nên chỉ có thể sử dụng máy móc nhập khẩu để sản xuất. Một khi vi phạm hợp đồng, nhà máy cơ khí sẽ phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ, đủ để ảnh hưởng đến căn cốt.Còn Vương Kiến Thiết có biết chuyện này không? Câu trả lời là chắc chắn có. Thậm chí chính gã là người đã kéo được đơn hàng này về, không cần đoán cũng biết gã đã cấu kết với người nước ngoài, nhận tiền hoa hồng. Gã đã lấy lợi ích quốc gia ra làm ván cầu để kiếm tiền!Tình hình bây giờ là nếu tiếp tục thực hiện đơn hàng thì máy móc nhập khẩu không thể hoạt động bình thường, vốn dĩ là không sản xuất được...Còn từ bỏ đơn hàng thì chẳng khác nào biếu không số tiền đó cho đối tác, tự biến mình thành kẻ ngốc nghếch.Bất kỳ ai cũng không thể nuốt trôi cục tức này.Bởi vậy các lãnh đạo thành phố Giang Lâm bắt đầu tìm mọi cách, hy vọng có thể giải quyết được vấn đề.Ngay cả Cố Hằng và những quản đốc nhà máy khác cũng được gọi đến để cùng nhau thảo luận, đóng góp ý kiến, xem mọi người có thể đưa ra ý tưởng mới nào không.DTVNhưng trong thời gian ngắn, vấn đề này không dễ gì giải quyết được, bởi vậy mà gần đây Cố Hằng rất bận rộn.Đối với chuyện này, Cố Kỳ Việt bày tỏ sự lên án mạnh mẽ. Sau đó anh nắm c.h.ặ.t t.a.y đặt lên ngực, cổ vũ cha mình: “Ba, đây là lúc tổ quốc cần ba, ba cố gắng lên nhé!”Nói xong, Cố Kỳ Việt lại cầm một miếng bánh ngọt lên, nhét vào miệng. Vị ngon của nó khiến anh híp mắt lại, khôi phục dáng vẻ lười biếng thường ngày. Trời sập thì đã có người cao hơn lo rồi. Không đến lượt anh phải nhọc lòng.Nhìn thấy dáng vẻ thảnh thơi của con trai, Cố Hằng nhíu mày, lập tức nói: “Cố Kỳ Việt, con đã chuẩn bị bản thảo phát biểu đến đâu rồi? Đừng có đợi đến lúc nước đến chân mới nhảy, đến lúc đó lại trở thành trò cười cho người khác.”“...”Lại nghe thấy ba chữ “bản thảo phát biểu”, Cố Kỳ Việt bĩu môi. Anh không cãi lại, chỉ hời hợt gật đầu, đáp: “Con viết rồi, đảm bảo đến lúc đó sẽ khiến mọi người kinh ngạc, nghe xong còn muốn nghe nữa.”“Đừng có ở đây mà cười ha ha với ba. Lấy bản thảo con viết ra đây cho ba xem.”“Không được, bây giờ mà xem thì sẽ mất hay, con không cho ai xem hết.”Cố Kỳ Việt bướng bỉnh nói, khiến Cố Hằng chỉ có thể bỏ cuộc. Nói chuyện rắc rối ở nhà máy cơ khí xong, lúc này Cố Hằng mới cảm nhận được sự mệt mỏi do làm việc liên tục trong thời gian qua, bụng ông cũng đang kêu réo.

Chương 153: Chương 153