Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 174: Chương 174
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy nặng trĩu.“Triều Triều à, em ăn cơm chưa, cô hai của chị đến chơi, mang theo rất nhiều đồ ăn đấy! Chị vừa làm một ít bánh nếp, em ra nếm thử xem sao.”DTVSáng sớm, chị Đại Lâm nhiệt tình gõ cửa viện nhà họ Thẩm, đợi đến khi Thẩm Triều Triều vội vàng mở cửa, lập tức bị nhét nguyên một bát bánh nếp ngọt vào trong lòng, hương vị táo đỏ tỏa ra ngọt ngào.Đầu năm nay thức ăn rất quý giá, càng đừng nói bát bánh ngọt này dùng không ít nguyên liệu, Thẩm Triều Triều vội vàng lắc đầu.Cô sốt ruột nói: “Chị Đại Lâm, cái này rất quý, em không thể nhận...”“Cái gì quý hay không quý chứ, lần trước may mắn có chồng em ra tay, nếu không đầu chị đã bị thương rồi, coi như chị cảm tạ, mau nhận đi cho chị!”Nghe mấy chữ “chồng em”, Thẩm Triều Triều sững người, cô há to miệng muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ có thể im lặng.Nhưng mà cứ nhận như vậy là không được, Thẩm Triều Triều nhanh chóng nói: “Chị Đại Lâm, chị đợi em một chút.”Nói xong Thẩm Triều Triều cầm bát trở về phòng, không quá lâu, cô vội vàng bước ra, suýt nữa thì ngã, chị Đại Lâm vội vàng khuyên: “Chậm một chút, chậm một chút, Triều Triều, chị ở đây chờ, không vội.”Nghe chị Đại Lâm nói, Thẩm Triều Triều đeo khẩu trang ngại ngùng cười cười, đợi đến khi đứng trước mặt chị Đại Lâm, cô đưa vật cầm trong tay qua, đồng thời nói: “Chị Đại Lâm, đây là lúc rảnh rỗi em làm, chị nhận lấy đi!”Chị Đại Lâm tò mò cúi đầu nhìn thì lập tức kinh ngạc, ngoài một đôi găng tay dày dặn ra, còn có ba chiếc khăn tay thêu hoa, hoa văn rườm rà lại tinh tế, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.Nếu là ngày xưa, đây chính là đồ dùng của các phu nhân tiểu thư, làm sao đến lượt người dân bình thường như chị!Đợi đến khi chị Đại Lâm vui vẻ nhận lấy, vừa lật mặt, hai mặt lại là hai họa tiết khác nhau, lập tức khiến chị kinh ngạc vỗ đùi, miệng tấm tắc khen: “Triều Triều, em thật tài giỏi, còn có thể thêu hai mặt hoa văn khác nhau, khăn tay này có thật là cho chị không? Chị cũng không nỡ dùng.”“Vâng ạ! Chị Đại Lâm, em vẫn còn, chị dùng xong thì đến tìm em.”Nhìn dáng vẻ hào phóng của Thẩm Triều Triều, chị Đại Lâm dở khóc dở cười lắc đầu, đồ ăn chị tặng rất quý giá nhưng công thêu khăn tay này cũng không rẻ.Giờ thì chị đã biết trước kia Thẩm Triều Triều không ra khỏi cửa, ở nhà làm gì rồi, chỉ riêng tay nghề thêu thùa này ngày xưa cũng đủ để trở thành một thợ thêu tài giỏi.Chị Đại Lâm không phải người tham lam vô độ, đợi đến khi cất kỹ chiếc khăn tay đi, chị bỗng như nhớ ra điều gì đó, có chút do dự rồi mới nói: “Triều triều, đừng trách chị xen vào việc của người khác, nhưng vợ chồng em cũng không thể cứ mãi thế này, cãi nhau lâu như vậy rồi cũng nên làm hòa thôi.”Lần này đến đây ngoài việc mang bánh gạo nếp ra, chị Đại Lâm còn muốn giúp hai người hòa giải với nhau.Sau khi Thẩm Triều Triều lấy con trai quản đốc xưởng sắt thép, nhìn thấy bản thân cậu ta lại cao lớn đẹp trai, bên ngõ Điềm Thủy này có không ít cô gái đến tuổi lấy chồng không phục đấy!Nếu không phải Cố Kỳ Việt có vẻ lạnh lùng xa cách thì đã sớm có những người phụ nữ mặt dày liều lĩnh tiếp cận rồi.Nghĩ đến đây, chị Đại Lâm lại nói: “Cho dù không làm lành, cũng đừng để người ta ngày nào cũng canh gác ở ngoài, mấy ngày nay cứ ngủ trên cây, khó chịu lắm, mau gọi cậu ta vào nhà ngủ đi!”“..”
Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy nặng trĩu.
“Triều Triều à, em ăn cơm chưa, cô hai của chị đến chơi, mang theo rất nhiều đồ ăn đấy! Chị vừa làm một ít bánh nếp, em ra nếm thử xem sao.”
DTV
Sáng sớm, chị Đại Lâm nhiệt tình gõ cửa viện nhà họ Thẩm, đợi đến khi Thẩm Triều Triều vội vàng mở cửa, lập tức bị nhét nguyên một bát bánh nếp ngọt vào trong lòng, hương vị táo đỏ tỏa ra ngọt ngào.
Đầu năm nay thức ăn rất quý giá, càng đừng nói bát bánh ngọt này dùng không ít nguyên liệu, Thẩm Triều Triều vội vàng lắc đầu.
Cô sốt ruột nói: “Chị Đại Lâm, cái này rất quý, em không thể nhận...”
“Cái gì quý hay không quý chứ, lần trước may mắn có chồng em ra tay, nếu không đầu chị đã bị thương rồi, coi như chị cảm tạ, mau nhận đi cho chị!”
Nghe mấy chữ “chồng em”, Thẩm Triều Triều sững người, cô há to miệng muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ có thể im lặng.
Nhưng mà cứ nhận như vậy là không được, Thẩm Triều Triều nhanh chóng nói: “Chị Đại Lâm, chị đợi em một chút.”
Nói xong Thẩm Triều Triều cầm bát trở về phòng, không quá lâu, cô vội vàng bước ra, suýt nữa thì ngã, chị Đại Lâm vội vàng khuyên: “Chậm một chút, chậm một chút, Triều Triều, chị ở đây chờ, không vội.”
Nghe chị Đại Lâm nói, Thẩm Triều Triều đeo khẩu trang ngại ngùng cười cười, đợi đến khi đứng trước mặt chị Đại Lâm, cô đưa vật cầm trong tay qua, đồng thời nói: “Chị Đại Lâm, đây là lúc rảnh rỗi em làm, chị nhận lấy đi!”
Chị Đại Lâm tò mò cúi đầu nhìn thì lập tức kinh ngạc, ngoài một đôi găng tay dày dặn ra, còn có ba chiếc khăn tay thêu hoa, hoa văn rườm rà lại tinh tế, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.
Nếu là ngày xưa, đây chính là đồ dùng của các phu nhân tiểu thư, làm sao đến lượt người dân bình thường như chị!
Đợi đến khi chị Đại Lâm vui vẻ nhận lấy, vừa lật mặt, hai mặt lại là hai họa tiết khác nhau, lập tức khiến chị kinh ngạc vỗ đùi, miệng tấm tắc khen: “Triều Triều, em thật tài giỏi, còn có thể thêu hai mặt hoa văn khác nhau, khăn tay này có thật là cho chị không? Chị cũng không nỡ dùng.”
“Vâng ạ! Chị Đại Lâm, em vẫn còn, chị dùng xong thì đến tìm em.”
Nhìn dáng vẻ hào phóng của Thẩm Triều Triều, chị Đại Lâm dở khóc dở cười lắc đầu, đồ ăn chị tặng rất quý giá nhưng công thêu khăn tay này cũng không rẻ.
Giờ thì chị đã biết trước kia Thẩm Triều Triều không ra khỏi cửa, ở nhà làm gì rồi, chỉ riêng tay nghề thêu thùa này ngày xưa cũng đủ để trở thành một thợ thêu tài giỏi.
Chị Đại Lâm không phải người tham lam vô độ, đợi đến khi cất kỹ chiếc khăn tay đi, chị bỗng như nhớ ra điều gì đó, có chút do dự rồi mới nói: “Triều triều, đừng trách chị xen vào việc của người khác, nhưng vợ chồng em cũng không thể cứ mãi thế này, cãi nhau lâu như vậy rồi cũng nên làm hòa thôi.”
Lần này đến đây ngoài việc mang bánh gạo nếp ra, chị Đại Lâm còn muốn giúp hai người hòa giải với nhau.
Sau khi Thẩm Triều Triều lấy con trai quản đốc xưởng sắt thép, nhìn thấy bản thân cậu ta lại cao lớn đẹp trai, bên ngõ Điềm Thủy này có không ít cô gái đến tuổi lấy chồng không phục đấy!
Nếu không phải Cố Kỳ Việt có vẻ lạnh lùng xa cách thì đã sớm có những người phụ nữ mặt dày liều lĩnh tiếp cận rồi.
Nghĩ đến đây, chị Đại Lâm lại nói: “Cho dù không làm lành, cũng đừng để người ta ngày nào cũng canh gác ở ngoài, mấy ngày nay cứ ngủ trên cây, khó chịu lắm, mau gọi cậu ta vào nhà ngủ đi!”
“..”
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy nặng trĩu.“Triều Triều à, em ăn cơm chưa, cô hai của chị đến chơi, mang theo rất nhiều đồ ăn đấy! Chị vừa làm một ít bánh nếp, em ra nếm thử xem sao.”DTVSáng sớm, chị Đại Lâm nhiệt tình gõ cửa viện nhà họ Thẩm, đợi đến khi Thẩm Triều Triều vội vàng mở cửa, lập tức bị nhét nguyên một bát bánh nếp ngọt vào trong lòng, hương vị táo đỏ tỏa ra ngọt ngào.Đầu năm nay thức ăn rất quý giá, càng đừng nói bát bánh ngọt này dùng không ít nguyên liệu, Thẩm Triều Triều vội vàng lắc đầu.Cô sốt ruột nói: “Chị Đại Lâm, cái này rất quý, em không thể nhận...”“Cái gì quý hay không quý chứ, lần trước may mắn có chồng em ra tay, nếu không đầu chị đã bị thương rồi, coi như chị cảm tạ, mau nhận đi cho chị!”Nghe mấy chữ “chồng em”, Thẩm Triều Triều sững người, cô há to miệng muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ có thể im lặng.Nhưng mà cứ nhận như vậy là không được, Thẩm Triều Triều nhanh chóng nói: “Chị Đại Lâm, chị đợi em một chút.”Nói xong Thẩm Triều Triều cầm bát trở về phòng, không quá lâu, cô vội vàng bước ra, suýt nữa thì ngã, chị Đại Lâm vội vàng khuyên: “Chậm một chút, chậm một chút, Triều Triều, chị ở đây chờ, không vội.”Nghe chị Đại Lâm nói, Thẩm Triều Triều đeo khẩu trang ngại ngùng cười cười, đợi đến khi đứng trước mặt chị Đại Lâm, cô đưa vật cầm trong tay qua, đồng thời nói: “Chị Đại Lâm, đây là lúc rảnh rỗi em làm, chị nhận lấy đi!”Chị Đại Lâm tò mò cúi đầu nhìn thì lập tức kinh ngạc, ngoài một đôi găng tay dày dặn ra, còn có ba chiếc khăn tay thêu hoa, hoa văn rườm rà lại tinh tế, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.Nếu là ngày xưa, đây chính là đồ dùng của các phu nhân tiểu thư, làm sao đến lượt người dân bình thường như chị!Đợi đến khi chị Đại Lâm vui vẻ nhận lấy, vừa lật mặt, hai mặt lại là hai họa tiết khác nhau, lập tức khiến chị kinh ngạc vỗ đùi, miệng tấm tắc khen: “Triều Triều, em thật tài giỏi, còn có thể thêu hai mặt hoa văn khác nhau, khăn tay này có thật là cho chị không? Chị cũng không nỡ dùng.”“Vâng ạ! Chị Đại Lâm, em vẫn còn, chị dùng xong thì đến tìm em.”Nhìn dáng vẻ hào phóng của Thẩm Triều Triều, chị Đại Lâm dở khóc dở cười lắc đầu, đồ ăn chị tặng rất quý giá nhưng công thêu khăn tay này cũng không rẻ.Giờ thì chị đã biết trước kia Thẩm Triều Triều không ra khỏi cửa, ở nhà làm gì rồi, chỉ riêng tay nghề thêu thùa này ngày xưa cũng đủ để trở thành một thợ thêu tài giỏi.Chị Đại Lâm không phải người tham lam vô độ, đợi đến khi cất kỹ chiếc khăn tay đi, chị bỗng như nhớ ra điều gì đó, có chút do dự rồi mới nói: “Triều triều, đừng trách chị xen vào việc của người khác, nhưng vợ chồng em cũng không thể cứ mãi thế này, cãi nhau lâu như vậy rồi cũng nên làm hòa thôi.”Lần này đến đây ngoài việc mang bánh gạo nếp ra, chị Đại Lâm còn muốn giúp hai người hòa giải với nhau.Sau khi Thẩm Triều Triều lấy con trai quản đốc xưởng sắt thép, nhìn thấy bản thân cậu ta lại cao lớn đẹp trai, bên ngõ Điềm Thủy này có không ít cô gái đến tuổi lấy chồng không phục đấy!Nếu không phải Cố Kỳ Việt có vẻ lạnh lùng xa cách thì đã sớm có những người phụ nữ mặt dày liều lĩnh tiếp cận rồi.Nghĩ đến đây, chị Đại Lâm lại nói: “Cho dù không làm lành, cũng đừng để người ta ngày nào cũng canh gác ở ngoài, mấy ngày nay cứ ngủ trên cây, khó chịu lắm, mau gọi cậu ta vào nhà ngủ đi!”“..”