Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 175: Chương 175
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Nghe nói Cố Kỳ Việt vẫn luôn canh gác ở bên ngoài, Thẩm Triều Triều sững sờ, đến khi phản ứng lại, cô lập tức quay người nhìn về phía những cái cây gần đó. Tất cả đều um tùm cành lá, không thấy có người ẩn náu bên trong.Thẩm Triều Triều cảm thấy chua xót trong lòng. Gần đây ngoại trừ thỉnh thoảng nghe thấy có người phát ra tiếng động ngắn ngủi bên ngoài cổng sân, những hành vi quá khích như ném đá trước đây đã không còn xuất hiện nữa. Cô còn tưởng là mọi người đã lấy lại lý trí.DTVTrên thực tế.... hóa ra là vì Cố Kỳ Việt!Vì vậy việc cô nảy sinh cảm tình với Cố Kỳ Việt không phải là không có lý do, Cố Kỳ Việt thực sự là một người rất tốt rất tốt, nhưng cũng chính vì thế cô mới cần phải tránh xa anh.Nhân lúc bây giờ chưa lún sâu vào vũng lầy, vẫn có thể nhấc chân rời đi, không để bản thân vì tình cảm mà đánh mất chính mình.Dáng vẻ kháng cự của Thẩm Triều Triều rất rõ ràng, dù đeo khẩu trang cũng có thể nhìn thấy vài phần. Trong lòng chị Đại Lâm thót lên một cái, không biết mình có lòng nhưng lại làm hỏng chuyện không?Ôi chao!Thế này thì tệ quá.Sau đó, khi tiễn chị Đại Lâm đang bối rối lo lắng ra về, Thẩm Triều Triều không tiếp tục ở lại trong sân nữa mà trở về phòng, lại bắt đầu những ngày đóng cửa không ra ngoài.Liên tiếp mấy ngày đều như vậy khiến Cố Kỳ Việt phát hiện ra điều bất thường. Với đầu óc linh hoạt của mình, anh lập tức đoán ra nguyên nhân, tiếp theo là cảm thấy hối hận, mấy ngày trước không nên nhận bánh mà chị Đại Lâm mang đến... Chả trách chị Đại Lâm có vẻ nhiệt tình, bây giờ nhìn lại thì chắc là do hổ thẹn, chắc chị đã nói cho Thẩm Triều Triều biết chuyện anh canh gác ở bên ngoài.Vì vậy Thẩm Triều Triều chọn cách trốn tránh... Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt thở dài, anh thuận tay bẻ một cành cây nhỏ ngậm vào miệng, ngửa đầu nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.Nhiệt độ của mùa hè đang hơi cao, cũng không biết có phải vì tâm trạng ủ rũ hay không, Cố Kỳ Việt cảm thấy hôm nay thật oi bức, nóng nực khiến người ta càng thêm bực bội.Anh gối một tay sau đầu, nhìn chằm chằm vào những ngôi sao mà thất thần. Thẩm Triều Triều không muốn gặp lại anh nữa, cô tưởng rằng trốn đi là được. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn ngược lại, sau này phải làm sao đây?Cố Kỳ Việt đau đầu nhắm mắt lại, tay kia giơ lên, dùng sức bóp sống mũi, sau khi cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng bực bội, khi anh mở mắt ra lần nữa, đột nhiên phát hiện mây bay đến che khuất những ngôi sao.Tiếp theo, càng ngày càng nhiều mây tụ lại với nhau, hoàn toàn không cho thời gian để phản ứng, cơn mưa lớn như trút nước đổ xuống.Dù có lá cây che chắn, mưa vẫn ồ ạt đổ xuống, đập vào người đau nhói. Tiếp tục ở lại trên cây khi trời mưa không phải là một lựa chọn tốt. Xui một chút là có thể bị sét đánh thành than.Tất nhiên Cố Kỳ Việt sẽ không đánh cược xem mạng mình có cứng hay không, ngay khi anh chuẩn bị xuống cây, lại thấy đèn trong nhà họ Thẩm sáng lên, động tác của anh dừng lại, ngay sau đó lại thấy Thẩm Triều Triều vội vàng mở cửa phòng, che ô bước nhanh ra khỏi sân.Một tia sấm sét vang lên.Ánh sáng chớp nhoáng chiếu sáng xung quanh.Chỉ thấy Thẩm Triều Triều mặc phong phanh, lại vì vội vàng nên quên cả đeo khẩu trang, trong cơn mưa như trút nước thổi gió, như một bông hoa mảnh mai lay động không ngừng.Dường như giây tiếp theo sẽ bị gãy.Tuy nhiên đúng lúc này, cô gấp gáp gọi: “Cố Kỳ Việt, anh ở đâu? Mau ra đây!”
Nghe nói Cố Kỳ Việt vẫn luôn canh gác ở bên ngoài, Thẩm Triều Triều sững sờ, đến khi phản ứng lại, cô lập tức quay người nhìn về phía những cái cây gần đó. Tất cả đều um tùm cành lá, không thấy có người ẩn náu bên trong.
Thẩm Triều Triều cảm thấy chua xót trong lòng. Gần đây ngoại trừ thỉnh thoảng nghe thấy có người phát ra tiếng động ngắn ngủi bên ngoài cổng sân, những hành vi quá khích như ném đá trước đây đã không còn xuất hiện nữa. Cô còn tưởng là mọi người đã lấy lại lý trí.
DTV
Trên thực tế.... hóa ra là vì Cố Kỳ Việt!
Vì vậy việc cô nảy sinh cảm tình với Cố Kỳ Việt không phải là không có lý do, Cố Kỳ Việt thực sự là một người rất tốt rất tốt, nhưng cũng chính vì thế cô mới cần phải tránh xa anh.
Nhân lúc bây giờ chưa lún sâu vào vũng lầy, vẫn có thể nhấc chân rời đi, không để bản thân vì tình cảm mà đánh mất chính mình.
Dáng vẻ kháng cự của Thẩm Triều Triều rất rõ ràng, dù đeo khẩu trang cũng có thể nhìn thấy vài phần. Trong lòng chị Đại Lâm thót lên một cái, không biết mình có lòng nhưng lại làm hỏng chuyện không?
Ôi chao!
Thế này thì tệ quá.
Sau đó, khi tiễn chị Đại Lâm đang bối rối lo lắng ra về, Thẩm Triều Triều không tiếp tục ở lại trong sân nữa mà trở về phòng, lại bắt đầu những ngày đóng cửa không ra ngoài.
Liên tiếp mấy ngày đều như vậy khiến Cố Kỳ Việt phát hiện ra điều bất thường. Với đầu óc linh hoạt của mình, anh lập tức đoán ra nguyên nhân, tiếp theo là cảm thấy hối hận, mấy ngày trước không nên nhận bánh mà chị Đại Lâm mang đến... Chả trách chị Đại Lâm có vẻ nhiệt tình, bây giờ nhìn lại thì chắc là do hổ thẹn, chắc chị đã nói cho Thẩm Triều Triều biết chuyện anh canh gác ở bên ngoài.
Vì vậy Thẩm Triều Triều chọn cách trốn tránh... Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt thở dài, anh thuận tay bẻ một cành cây nhỏ ngậm vào miệng, ngửa đầu nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Nhiệt độ của mùa hè đang hơi cao, cũng không biết có phải vì tâm trạng ủ rũ hay không, Cố Kỳ Việt cảm thấy hôm nay thật oi bức, nóng nực khiến người ta càng thêm bực bội.
Anh gối một tay sau đầu, nhìn chằm chằm vào những ngôi sao mà thất thần. Thẩm Triều Triều không muốn gặp lại anh nữa, cô tưởng rằng trốn đi là được. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn ngược lại, sau này phải làm sao đây?
Cố Kỳ Việt đau đầu nhắm mắt lại, tay kia giơ lên, dùng sức bóp sống mũi, sau khi cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng bực bội, khi anh mở mắt ra lần nữa, đột nhiên phát hiện mây bay đến che khuất những ngôi sao.
Tiếp theo, càng ngày càng nhiều mây tụ lại với nhau, hoàn toàn không cho thời gian để phản ứng, cơn mưa lớn như trút nước đổ xuống.
Dù có lá cây che chắn, mưa vẫn ồ ạt đổ xuống, đập vào người đau nhói. Tiếp tục ở lại trên cây khi trời mưa không phải là một lựa chọn tốt. Xui một chút là có thể bị sét đánh thành than.
Tất nhiên Cố Kỳ Việt sẽ không đánh cược xem mạng mình có cứng hay không, ngay khi anh chuẩn bị xuống cây, lại thấy đèn trong nhà họ Thẩm sáng lên, động tác của anh dừng lại, ngay sau đó lại thấy Thẩm Triều Triều vội vàng mở cửa phòng, che ô bước nhanh ra khỏi sân.
Một tia sấm sét vang lên.
Ánh sáng chớp nhoáng chiếu sáng xung quanh.
Chỉ thấy Thẩm Triều Triều mặc phong phanh, lại vì vội vàng nên quên cả đeo khẩu trang, trong cơn mưa như trút nước thổi gió, như một bông hoa mảnh mai lay động không ngừng.
Dường như giây tiếp theo sẽ bị gãy.
Tuy nhiên đúng lúc này, cô gấp gáp gọi: “Cố Kỳ Việt, anh ở đâu? Mau ra đây!”
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Nghe nói Cố Kỳ Việt vẫn luôn canh gác ở bên ngoài, Thẩm Triều Triều sững sờ, đến khi phản ứng lại, cô lập tức quay người nhìn về phía những cái cây gần đó. Tất cả đều um tùm cành lá, không thấy có người ẩn náu bên trong.Thẩm Triều Triều cảm thấy chua xót trong lòng. Gần đây ngoại trừ thỉnh thoảng nghe thấy có người phát ra tiếng động ngắn ngủi bên ngoài cổng sân, những hành vi quá khích như ném đá trước đây đã không còn xuất hiện nữa. Cô còn tưởng là mọi người đã lấy lại lý trí.DTVTrên thực tế.... hóa ra là vì Cố Kỳ Việt!Vì vậy việc cô nảy sinh cảm tình với Cố Kỳ Việt không phải là không có lý do, Cố Kỳ Việt thực sự là một người rất tốt rất tốt, nhưng cũng chính vì thế cô mới cần phải tránh xa anh.Nhân lúc bây giờ chưa lún sâu vào vũng lầy, vẫn có thể nhấc chân rời đi, không để bản thân vì tình cảm mà đánh mất chính mình.Dáng vẻ kháng cự của Thẩm Triều Triều rất rõ ràng, dù đeo khẩu trang cũng có thể nhìn thấy vài phần. Trong lòng chị Đại Lâm thót lên một cái, không biết mình có lòng nhưng lại làm hỏng chuyện không?Ôi chao!Thế này thì tệ quá.Sau đó, khi tiễn chị Đại Lâm đang bối rối lo lắng ra về, Thẩm Triều Triều không tiếp tục ở lại trong sân nữa mà trở về phòng, lại bắt đầu những ngày đóng cửa không ra ngoài.Liên tiếp mấy ngày đều như vậy khiến Cố Kỳ Việt phát hiện ra điều bất thường. Với đầu óc linh hoạt của mình, anh lập tức đoán ra nguyên nhân, tiếp theo là cảm thấy hối hận, mấy ngày trước không nên nhận bánh mà chị Đại Lâm mang đến... Chả trách chị Đại Lâm có vẻ nhiệt tình, bây giờ nhìn lại thì chắc là do hổ thẹn, chắc chị đã nói cho Thẩm Triều Triều biết chuyện anh canh gác ở bên ngoài.Vì vậy Thẩm Triều Triều chọn cách trốn tránh... Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt thở dài, anh thuận tay bẻ một cành cây nhỏ ngậm vào miệng, ngửa đầu nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.Nhiệt độ của mùa hè đang hơi cao, cũng không biết có phải vì tâm trạng ủ rũ hay không, Cố Kỳ Việt cảm thấy hôm nay thật oi bức, nóng nực khiến người ta càng thêm bực bội.Anh gối một tay sau đầu, nhìn chằm chằm vào những ngôi sao mà thất thần. Thẩm Triều Triều không muốn gặp lại anh nữa, cô tưởng rằng trốn đi là được. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn ngược lại, sau này phải làm sao đây?Cố Kỳ Việt đau đầu nhắm mắt lại, tay kia giơ lên, dùng sức bóp sống mũi, sau khi cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng bực bội, khi anh mở mắt ra lần nữa, đột nhiên phát hiện mây bay đến che khuất những ngôi sao.Tiếp theo, càng ngày càng nhiều mây tụ lại với nhau, hoàn toàn không cho thời gian để phản ứng, cơn mưa lớn như trút nước đổ xuống.Dù có lá cây che chắn, mưa vẫn ồ ạt đổ xuống, đập vào người đau nhói. Tiếp tục ở lại trên cây khi trời mưa không phải là một lựa chọn tốt. Xui một chút là có thể bị sét đánh thành than.Tất nhiên Cố Kỳ Việt sẽ không đánh cược xem mạng mình có cứng hay không, ngay khi anh chuẩn bị xuống cây, lại thấy đèn trong nhà họ Thẩm sáng lên, động tác của anh dừng lại, ngay sau đó lại thấy Thẩm Triều Triều vội vàng mở cửa phòng, che ô bước nhanh ra khỏi sân.Một tia sấm sét vang lên.Ánh sáng chớp nhoáng chiếu sáng xung quanh.Chỉ thấy Thẩm Triều Triều mặc phong phanh, lại vì vội vàng nên quên cả đeo khẩu trang, trong cơn mưa như trút nước thổi gió, như một bông hoa mảnh mai lay động không ngừng.Dường như giây tiếp theo sẽ bị gãy.Tuy nhiên đúng lúc này, cô gấp gáp gọi: “Cố Kỳ Việt, anh ở đâu? Mau ra đây!”