Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 177: Chương 177

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Kết quả lại gặp Cố Hằng vẫn chưa ngủ ở phòng khách. Anh nhìn một cái đầy hoài nghi, sau đó bưng tách trà ngồi xuống, tò mò hỏi: “Đồng chí Cố Hằng, sức khỏe là vốn quý của cách mạng, khuya thế này không ngủ, ngày mai ba còn dậy nổi không?”“Không phải con cũng chưa ngủ sao?”Cố Hằng biết gần đây con trai mình đang bận rộn chuyện gì, cũng không quản nhiều, cứ để hai đứa trẻ tự mình loay hoay đi!Gần đây ông gần như bị chuyện của xưởng máy móc làm phiền chết. Có điều may mắn là bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng nghe được tin tốt!Cố Kỳ Việt bưng tách trà lên uống một hớp nước nóng, sau đó nhướng mày nhìn Cố Hằng, đầy lý lẽ nói: “Con lại không phải đi làm! Nhưng nhìn ba cười đến nhăn cả mặt thế này, có chuyện gì tốt à?”Cũng chính vì nhìn ra điểm này, Cố Kỳ Việt mới cố ý gợi chuyện. Đối với việc này, lão làng từng trải qua sóng gió Cố Hằng lập tức đoán ra ý đồ nhỏ của anh, ông giơ ngón tay chỉ chỉ vào không trung, cũng không vạch trần mà như ý muốn đưa ra gợi ý: “Chính phủ rất quan tâm đến chuyện của xưởng máy móc, nghĩ cách từ nhiều kênh, cuối cùng đã đạt được hợp tác với bên Thâm thị, chuyên gia kỹ thuật do Thâm thị cử đến đã tới thành phố Giang Lâm, ngày mai có thể đến xưởng máy móc sửa chữa máy móc!”Cố Hằng không hiểu về mặt máy móc, nhưng máy móc hỏng, chỉ cần sửa được là có thể dùng.Xưởng bên Thâm thị tiên tiến hơn, nhân viên kỹ thuật được đào tạo giỏi hơn. Có xác suất rất lớn có thể sửa chữa được máy móc!Còn Cố Kỳ Việt sau khi nghe những lời này, anh lại nhíu mày, rồi nhìn vẻ vui mừng trên mặt Cố Hằng, anh không hắt nước lạnh vào lúc này...Theo những tin tức đã biết hiện tại, máy móc bị hỏng ở xưởng máy móc là sản phẩm đã bỏ đi từ nước ngoài, muốn sửa chữa rất khó khăn.Nhưng nghĩ đến chuyện nhân viên kỹ thuật đến từ Thâm thị, có lẽ thực sự có thể sửa chữa được.Cố gắng nghĩ theo hướng tốt đẹp, Cố Kỳ Việt lại uống một miếng nước nóng, hơi thất thần một lúc...Khi còn nhỏ anh luôn nghĩ rằng khi lớn lên chắc chắn mình sẽ là nhà máy móc học siêu giỏi, còn giỏi hơn cả cậu Bạch Tuyền! Nhưng thực tế lại phũ phàng, ước mơ của anh chưa thực hiện được.Niềm đam mê của anh cuối cùng biến thành phương tiện kiếm tiền. Nghĩ đến nhân viên kỹ thuật đến từ Thâm thị, tâm trạng Cố Kỳ Việt phức tạp, mang theo vài phần đắng chát, cuối cùng uống cạn tách trà không còn nóng nữa, không tiếp tục suy nghĩ nữa.Đi ngủ sớm đi, ngày mai anh còn phải đi canh gác bên ngoài nhà họ Thẩm!…Cơn mưa lớn bất ngờ kéo dài, rả rích liên tục ba ngày. Bị mưa lớn giam cầm trong nhà, đợi đến cuối cùng cũng tạnh, Cố Kỳ Việt vội vàng đi đến ngõ Điềm Thủy, kết quả lại không ngờ có người đến sớm hơn anh.“Thẩm Triều Triều, mày là đồ xui xẻo, đừng tưởng có người giúp là có thể bình an vô sự, nếu không phải mày tố cáo Vương Kiến Thiết, xưởng máy móc cũng không biến thành như bây giờ!”“Mày khắc c.h.ế.t ba mẹ sao còn mặt mũi tiếp tục sống, c.h.ế.t sớm đi!”DTV“Mau cút khỏi thành phố Giang Lâm!”Cố Kỳ Việt mặt lạnh nhìn đám người đầu óc có bệnh này, bọn họ cứ lật đi lật lại chỉ biết nói mấy câu này thôi sao?Không để đối phương tiếp tục hung hăng, Cố Kỳ Việt tiến lên, sau một hồi đánh đấm, những kẻ gây sự đều nằm la liệt trên đất. Không một ai chịu được quá mười giây.Trong khi đánh nhau, Cố Kỳ Việt đặc biệt chăm sóc miệng bọn chúng, đã không biết nói tiếng người thì đừng nói nữa.

Kết quả lại gặp Cố Hằng vẫn chưa ngủ ở phòng khách. Anh nhìn một cái đầy hoài nghi, sau đó bưng tách trà ngồi xuống, tò mò hỏi: “Đồng chí Cố Hằng, sức khỏe là vốn quý của cách mạng, khuya thế này không ngủ, ngày mai ba còn dậy nổi không?”

“Không phải con cũng chưa ngủ sao?”

Cố Hằng biết gần đây con trai mình đang bận rộn chuyện gì, cũng không quản nhiều, cứ để hai đứa trẻ tự mình loay hoay đi!

Gần đây ông gần như bị chuyện của xưởng máy móc làm phiền chết. Có điều may mắn là bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng nghe được tin tốt!

Cố Kỳ Việt bưng tách trà lên uống một hớp nước nóng, sau đó nhướng mày nhìn Cố Hằng, đầy lý lẽ nói: “Con lại không phải đi làm! Nhưng nhìn ba cười đến nhăn cả mặt thế này, có chuyện gì tốt à?”

Cũng chính vì nhìn ra điểm này, Cố Kỳ Việt mới cố ý gợi chuyện. Đối với việc này, lão làng từng trải qua sóng gió Cố Hằng lập tức đoán ra ý đồ nhỏ của anh, ông giơ ngón tay chỉ chỉ vào không trung, cũng không vạch trần mà như ý muốn đưa ra gợi ý: “Chính phủ rất quan tâm đến chuyện của xưởng máy móc, nghĩ cách từ nhiều kênh, cuối cùng đã đạt được hợp tác với bên Thâm thị, chuyên gia kỹ thuật do Thâm thị cử đến đã tới thành phố Giang Lâm, ngày mai có thể đến xưởng máy móc sửa chữa máy móc!”

Cố Hằng không hiểu về mặt máy móc, nhưng máy móc hỏng, chỉ cần sửa được là có thể dùng.

Xưởng bên Thâm thị tiên tiến hơn, nhân viên kỹ thuật được đào tạo giỏi hơn. Có xác suất rất lớn có thể sửa chữa được máy móc!

Còn Cố Kỳ Việt sau khi nghe những lời này, anh lại nhíu mày, rồi nhìn vẻ vui mừng trên mặt Cố Hằng, anh không hắt nước lạnh vào lúc này...

Theo những tin tức đã biết hiện tại, máy móc bị hỏng ở xưởng máy móc là sản phẩm đã bỏ đi từ nước ngoài, muốn sửa chữa rất khó khăn.

Nhưng nghĩ đến chuyện nhân viên kỹ thuật đến từ Thâm thị, có lẽ thực sự có thể sửa chữa được.

Cố gắng nghĩ theo hướng tốt đẹp, Cố Kỳ Việt lại uống một miếng nước nóng, hơi thất thần một lúc...

Khi còn nhỏ anh luôn nghĩ rằng khi lớn lên chắc chắn mình sẽ là nhà máy móc học siêu giỏi, còn giỏi hơn cả cậu Bạch Tuyền! Nhưng thực tế lại phũ phàng, ước mơ của anh chưa thực hiện được.

Niềm đam mê của anh cuối cùng biến thành phương tiện kiếm tiền. Nghĩ đến nhân viên kỹ thuật đến từ Thâm thị, tâm trạng Cố Kỳ Việt phức tạp, mang theo vài phần đắng chát, cuối cùng uống cạn tách trà không còn nóng nữa, không tiếp tục suy nghĩ nữa.

Đi ngủ sớm đi, ngày mai anh còn phải đi canh gác bên ngoài nhà họ Thẩm!

Cơn mưa lớn bất ngờ kéo dài, rả rích liên tục ba ngày. Bị mưa lớn giam cầm trong nhà, đợi đến cuối cùng cũng tạnh, Cố Kỳ Việt vội vàng đi đến ngõ Điềm Thủy, kết quả lại không ngờ có người đến sớm hơn anh.

“Thẩm Triều Triều, mày là đồ xui xẻo, đừng tưởng có người giúp là có thể bình an vô sự, nếu không phải mày tố cáo Vương Kiến Thiết, xưởng máy móc cũng không biến thành như bây giờ!”

“Mày khắc c.h.ế.t ba mẹ sao còn mặt mũi tiếp tục sống, c.h.ế.t sớm đi!”

DTV

“Mau cút khỏi thành phố Giang Lâm!”

Cố Kỳ Việt mặt lạnh nhìn đám người đầu óc có bệnh này, bọn họ cứ lật đi lật lại chỉ biết nói mấy câu này thôi sao?

Không để đối phương tiếp tục hung hăng, Cố Kỳ Việt tiến lên, sau một hồi đánh đấm, những kẻ gây sự đều nằm la liệt trên đất. Không một ai chịu được quá mười giây.

Trong khi đánh nhau, Cố Kỳ Việt đặc biệt chăm sóc miệng bọn chúng, đã không biết nói tiếng người thì đừng nói nữa.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Kết quả lại gặp Cố Hằng vẫn chưa ngủ ở phòng khách. Anh nhìn một cái đầy hoài nghi, sau đó bưng tách trà ngồi xuống, tò mò hỏi: “Đồng chí Cố Hằng, sức khỏe là vốn quý của cách mạng, khuya thế này không ngủ, ngày mai ba còn dậy nổi không?”“Không phải con cũng chưa ngủ sao?”Cố Hằng biết gần đây con trai mình đang bận rộn chuyện gì, cũng không quản nhiều, cứ để hai đứa trẻ tự mình loay hoay đi!Gần đây ông gần như bị chuyện của xưởng máy móc làm phiền chết. Có điều may mắn là bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng nghe được tin tốt!Cố Kỳ Việt bưng tách trà lên uống một hớp nước nóng, sau đó nhướng mày nhìn Cố Hằng, đầy lý lẽ nói: “Con lại không phải đi làm! Nhưng nhìn ba cười đến nhăn cả mặt thế này, có chuyện gì tốt à?”Cũng chính vì nhìn ra điểm này, Cố Kỳ Việt mới cố ý gợi chuyện. Đối với việc này, lão làng từng trải qua sóng gió Cố Hằng lập tức đoán ra ý đồ nhỏ của anh, ông giơ ngón tay chỉ chỉ vào không trung, cũng không vạch trần mà như ý muốn đưa ra gợi ý: “Chính phủ rất quan tâm đến chuyện của xưởng máy móc, nghĩ cách từ nhiều kênh, cuối cùng đã đạt được hợp tác với bên Thâm thị, chuyên gia kỹ thuật do Thâm thị cử đến đã tới thành phố Giang Lâm, ngày mai có thể đến xưởng máy móc sửa chữa máy móc!”Cố Hằng không hiểu về mặt máy móc, nhưng máy móc hỏng, chỉ cần sửa được là có thể dùng.Xưởng bên Thâm thị tiên tiến hơn, nhân viên kỹ thuật được đào tạo giỏi hơn. Có xác suất rất lớn có thể sửa chữa được máy móc!Còn Cố Kỳ Việt sau khi nghe những lời này, anh lại nhíu mày, rồi nhìn vẻ vui mừng trên mặt Cố Hằng, anh không hắt nước lạnh vào lúc này...Theo những tin tức đã biết hiện tại, máy móc bị hỏng ở xưởng máy móc là sản phẩm đã bỏ đi từ nước ngoài, muốn sửa chữa rất khó khăn.Nhưng nghĩ đến chuyện nhân viên kỹ thuật đến từ Thâm thị, có lẽ thực sự có thể sửa chữa được.Cố gắng nghĩ theo hướng tốt đẹp, Cố Kỳ Việt lại uống một miếng nước nóng, hơi thất thần một lúc...Khi còn nhỏ anh luôn nghĩ rằng khi lớn lên chắc chắn mình sẽ là nhà máy móc học siêu giỏi, còn giỏi hơn cả cậu Bạch Tuyền! Nhưng thực tế lại phũ phàng, ước mơ của anh chưa thực hiện được.Niềm đam mê của anh cuối cùng biến thành phương tiện kiếm tiền. Nghĩ đến nhân viên kỹ thuật đến từ Thâm thị, tâm trạng Cố Kỳ Việt phức tạp, mang theo vài phần đắng chát, cuối cùng uống cạn tách trà không còn nóng nữa, không tiếp tục suy nghĩ nữa.Đi ngủ sớm đi, ngày mai anh còn phải đi canh gác bên ngoài nhà họ Thẩm!…Cơn mưa lớn bất ngờ kéo dài, rả rích liên tục ba ngày. Bị mưa lớn giam cầm trong nhà, đợi đến cuối cùng cũng tạnh, Cố Kỳ Việt vội vàng đi đến ngõ Điềm Thủy, kết quả lại không ngờ có người đến sớm hơn anh.“Thẩm Triều Triều, mày là đồ xui xẻo, đừng tưởng có người giúp là có thể bình an vô sự, nếu không phải mày tố cáo Vương Kiến Thiết, xưởng máy móc cũng không biến thành như bây giờ!”“Mày khắc c.h.ế.t ba mẹ sao còn mặt mũi tiếp tục sống, c.h.ế.t sớm đi!”DTV“Mau cút khỏi thành phố Giang Lâm!”Cố Kỳ Việt mặt lạnh nhìn đám người đầu óc có bệnh này, bọn họ cứ lật đi lật lại chỉ biết nói mấy câu này thôi sao?Không để đối phương tiếp tục hung hăng, Cố Kỳ Việt tiến lên, sau một hồi đánh đấm, những kẻ gây sự đều nằm la liệt trên đất. Không một ai chịu được quá mười giây.Trong khi đánh nhau, Cố Kỳ Việt đặc biệt chăm sóc miệng bọn chúng, đã không biết nói tiếng người thì đừng nói nữa.

Chương 177: Chương 177