Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 178: Chương 178
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Vì vậy chúng bị đ.ấ.m đá túi bụi dẫn đến răng rụng, môi sưng như lạp xưởng, bây giờ hoàn toàn không thể nói được gì.Sau đó, cảnh sát vội vàng chạy đến như đã quen việc, ngay cả trình tự đưa Cố Kỳ Việt về đồn cảnh sát cũng được lược bỏ, chỉ ghi lại tình hình cơ bản rồi dẫn theo mấy người mặt mũi bầm dập rời đi.Tiễn xong đám phiền phức, Cố Kỳ Việt giãn cơ, ánh mắt lạnh lùng quét về bốn phía.Dọa những kẻ đang lén nhìn vội vàng rụt đầu về, không dám nhìn nữa... Cũng chính vì Cố Kỳ Việt đánh nhau hung ác khiến cho những người sống ở ngõ Điềm Thủy ngoan ngoãn lại.Vốn dĩ một số người có ý định muốn cướp đoạt tài sản, giống như đánh địa chủ vậy, có lẽ có thể nhân cơ hội này lấy đi một hai món đồ giá trị từ nhà họ Thẩm.Nhưng sau khi Cố Kỳ Việt đánh cho một đám người đến mức cha mẹ ruột cũng không nhận ra thì ý đồ xấu xa trong lòng bọn họ lập tức bị dập tắt. Tiền bạc quan trọng nhưng mạng sống còn quan trọng hơn!Mà sau khi giải quyết rắc rối xong, Cố Kỳ Việt nghĩ ngợi, anh nhanh nhẹn leo lên cây, nấp trong tán lá thưa thớt vì bị mưa quất, cúi đầu nhìn vào sân nhà họ Thẩm. Ban đầu anh nghĩ rằng Thẩm Triều Triều vẫn trốn trong nhà không ra ngoài. Nhưng ngoài dự đoán, cô đang ở trong sân. Vẫn đeo khẩu trang che giấu diện mạo, cô ngồi trên chiếc ghế thấp đối diện với cổng, ngây người như đang suy nghĩ điều gì đó, mãi đến khi hoàn hồn, Thẩm Triều Triều mới giơ tay lên lau mắt. Lau nước mắt xong, hai tay cô ôm chặt lấy đầu gối, bất lực cúi đầu.Cảnh tượng đó khiến Cố Kỳ Việt nhìn thấy mà bất giác siết chặt cành cây, một tiếng “rắc” vang lên kéo anh về với thực tại, Cố Kỳ Việt buông tay, lòng bàn tay bị cành cây gãy cứa vào, chảy m.á.u nhưng anh lại không cảm thấy đau.Biết chắc chắn Thẩm Triều Triều đã phát hiện ra mình, Cố Kỳ Việt quyết định ở lại đến tối.DTVSau đó không còn ai đến gây chuyện nữa. Lần này Cố Kỳ Việt quyết định về nhà một chuyến...Trước khi đi, anh giơ tay gõ cửa sân nhà họ Thẩm, khi nghe thấy tiếng động bên trong, anh lập tức lên tiếng: “Thẩm Triều Triều, tôi có việc phải về nhà một chuyến, em ở nhà tự lo liệu đấy.”Nói xong, Cố Kỳ Việt do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Chính phủ thành phố Giang Lâm đã đạt được thỏa thuận hợp tác với Thâm thị, kỹ thuật viên được cử đến đang sửa chữa máy móc, tôi tin rằng vấn đề này sẽ sớm được giải quyết thôi!”Khi tâm trạng u ám, con người ta nên nghe một chút chuyện vui vẻ. Chờ khi nào máy móc của xưởng máy móc được sửa xong, công việc của công nhân được giữ lại, bọn họ sẽ không còn trút giận một cách vô lý nữa, từ đó không đến quấy rối cô để tìm kiếm cảm giác tồn tại nữa.Như vậy Thẩm Triều Triều sẽ được an toàn.Cố Kỳ Việt cố ý đợi thêm một lúc, nghĩ rằng Thẩm Triều Triều sẽ nói gì đó nhưng đáp lại anh là một sự im lặng kéo dài.Cố Kỳ Việt khẽ thở dài, không nán lại thêm nữa, xoay người rời đi, định bụng sẽ moi tin tức mới nhất từ miệng của Cố Hằng, người đang làm quản đốc xưởng sắt thép.Chỉ là khi Cố Kỳ Việt về đến nhà thì ngạc nhiên khi biết Cố Hằng vẫn chưa về. Nhìn sắc trời đã tối đen, trong lòng Cố Kỳ Việt dâng lên một dự cảm chẳng lành, nhưng anh cố gắng kìm nén, lo lắng đi đi lại lại trong phòng khách, chờ đợi Cố Hằng trở về.Chờ đợi như vậy cho đến tận đêm khuya. Mãi cho đến khi Cố Hằng về đến nhà thì đồng hồ đã điểm hai giờ sáng.
Vì vậy chúng bị đ.ấ.m đá túi bụi dẫn đến răng rụng, môi sưng như lạp xưởng, bây giờ hoàn toàn không thể nói được gì.
Sau đó, cảnh sát vội vàng chạy đến như đã quen việc, ngay cả trình tự đưa Cố Kỳ Việt về đồn cảnh sát cũng được lược bỏ, chỉ ghi lại tình hình cơ bản rồi dẫn theo mấy người mặt mũi bầm dập rời đi.
Tiễn xong đám phiền phức, Cố Kỳ Việt giãn cơ, ánh mắt lạnh lùng quét về bốn phía.
Dọa những kẻ đang lén nhìn vội vàng rụt đầu về, không dám nhìn nữa... Cũng chính vì Cố Kỳ Việt đánh nhau hung ác khiến cho những người sống ở ngõ Điềm Thủy ngoan ngoãn lại.
Vốn dĩ một số người có ý định muốn cướp đoạt tài sản, giống như đánh địa chủ vậy, có lẽ có thể nhân cơ hội này lấy đi một hai món đồ giá trị từ nhà họ Thẩm.
Nhưng sau khi Cố Kỳ Việt đánh cho một đám người đến mức cha mẹ ruột cũng không nhận ra thì ý đồ xấu xa trong lòng bọn họ lập tức bị dập tắt. Tiền bạc quan trọng nhưng mạng sống còn quan trọng hơn!
Mà sau khi giải quyết rắc rối xong, Cố Kỳ Việt nghĩ ngợi, anh nhanh nhẹn leo lên cây, nấp trong tán lá thưa thớt vì bị mưa quất, cúi đầu nhìn vào sân nhà họ Thẩm. Ban đầu anh nghĩ rằng Thẩm Triều Triều vẫn trốn trong nhà không ra ngoài. Nhưng ngoài dự đoán, cô đang ở trong sân. Vẫn đeo khẩu trang che giấu diện mạo, cô ngồi trên chiếc ghế thấp đối diện với cổng, ngây người như đang suy nghĩ điều gì đó, mãi đến khi hoàn hồn, Thẩm Triều Triều mới giơ tay lên lau mắt. Lau nước mắt xong, hai tay cô ôm chặt lấy đầu gối, bất lực cúi đầu.
Cảnh tượng đó khiến Cố Kỳ Việt nhìn thấy mà bất giác siết chặt cành cây, một tiếng “rắc” vang lên kéo anh về với thực tại, Cố Kỳ Việt buông tay, lòng bàn tay bị cành cây gãy cứa vào, chảy m.á.u nhưng anh lại không cảm thấy đau.
Biết chắc chắn Thẩm Triều Triều đã phát hiện ra mình, Cố Kỳ Việt quyết định ở lại đến tối.
DTV
Sau đó không còn ai đến gây chuyện nữa. Lần này Cố Kỳ Việt quyết định về nhà một chuyến...
Trước khi đi, anh giơ tay gõ cửa sân nhà họ Thẩm, khi nghe thấy tiếng động bên trong, anh lập tức lên tiếng: “Thẩm Triều Triều, tôi có việc phải về nhà một chuyến, em ở nhà tự lo liệu đấy.”
Nói xong, Cố Kỳ Việt do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Chính phủ thành phố Giang Lâm đã đạt được thỏa thuận hợp tác với Thâm thị, kỹ thuật viên được cử đến đang sửa chữa máy móc, tôi tin rằng vấn đề này sẽ sớm được giải quyết thôi!”
Khi tâm trạng u ám, con người ta nên nghe một chút chuyện vui vẻ. Chờ khi nào máy móc của xưởng máy móc được sửa xong, công việc của công nhân được giữ lại, bọn họ sẽ không còn trút giận một cách vô lý nữa, từ đó không đến quấy rối cô để tìm kiếm cảm giác tồn tại nữa.
Như vậy Thẩm Triều Triều sẽ được an toàn.
Cố Kỳ Việt cố ý đợi thêm một lúc, nghĩ rằng Thẩm Triều Triều sẽ nói gì đó nhưng đáp lại anh là một sự im lặng kéo dài.
Cố Kỳ Việt khẽ thở dài, không nán lại thêm nữa, xoay người rời đi, định bụng sẽ moi tin tức mới nhất từ miệng của Cố Hằng, người đang làm quản đốc xưởng sắt thép.
Chỉ là khi Cố Kỳ Việt về đến nhà thì ngạc nhiên khi biết Cố Hằng vẫn chưa về. Nhìn sắc trời đã tối đen, trong lòng Cố Kỳ Việt dâng lên một dự cảm chẳng lành, nhưng anh cố gắng kìm nén, lo lắng đi đi lại lại trong phòng khách, chờ đợi Cố Hằng trở về.
Chờ đợi như vậy cho đến tận đêm khuya. Mãi cho đến khi Cố Hằng về đến nhà thì đồng hồ đã điểm hai giờ sáng.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Vì vậy chúng bị đ.ấ.m đá túi bụi dẫn đến răng rụng, môi sưng như lạp xưởng, bây giờ hoàn toàn không thể nói được gì.Sau đó, cảnh sát vội vàng chạy đến như đã quen việc, ngay cả trình tự đưa Cố Kỳ Việt về đồn cảnh sát cũng được lược bỏ, chỉ ghi lại tình hình cơ bản rồi dẫn theo mấy người mặt mũi bầm dập rời đi.Tiễn xong đám phiền phức, Cố Kỳ Việt giãn cơ, ánh mắt lạnh lùng quét về bốn phía.Dọa những kẻ đang lén nhìn vội vàng rụt đầu về, không dám nhìn nữa... Cũng chính vì Cố Kỳ Việt đánh nhau hung ác khiến cho những người sống ở ngõ Điềm Thủy ngoan ngoãn lại.Vốn dĩ một số người có ý định muốn cướp đoạt tài sản, giống như đánh địa chủ vậy, có lẽ có thể nhân cơ hội này lấy đi một hai món đồ giá trị từ nhà họ Thẩm.Nhưng sau khi Cố Kỳ Việt đánh cho một đám người đến mức cha mẹ ruột cũng không nhận ra thì ý đồ xấu xa trong lòng bọn họ lập tức bị dập tắt. Tiền bạc quan trọng nhưng mạng sống còn quan trọng hơn!Mà sau khi giải quyết rắc rối xong, Cố Kỳ Việt nghĩ ngợi, anh nhanh nhẹn leo lên cây, nấp trong tán lá thưa thớt vì bị mưa quất, cúi đầu nhìn vào sân nhà họ Thẩm. Ban đầu anh nghĩ rằng Thẩm Triều Triều vẫn trốn trong nhà không ra ngoài. Nhưng ngoài dự đoán, cô đang ở trong sân. Vẫn đeo khẩu trang che giấu diện mạo, cô ngồi trên chiếc ghế thấp đối diện với cổng, ngây người như đang suy nghĩ điều gì đó, mãi đến khi hoàn hồn, Thẩm Triều Triều mới giơ tay lên lau mắt. Lau nước mắt xong, hai tay cô ôm chặt lấy đầu gối, bất lực cúi đầu.Cảnh tượng đó khiến Cố Kỳ Việt nhìn thấy mà bất giác siết chặt cành cây, một tiếng “rắc” vang lên kéo anh về với thực tại, Cố Kỳ Việt buông tay, lòng bàn tay bị cành cây gãy cứa vào, chảy m.á.u nhưng anh lại không cảm thấy đau.Biết chắc chắn Thẩm Triều Triều đã phát hiện ra mình, Cố Kỳ Việt quyết định ở lại đến tối.DTVSau đó không còn ai đến gây chuyện nữa. Lần này Cố Kỳ Việt quyết định về nhà một chuyến...Trước khi đi, anh giơ tay gõ cửa sân nhà họ Thẩm, khi nghe thấy tiếng động bên trong, anh lập tức lên tiếng: “Thẩm Triều Triều, tôi có việc phải về nhà một chuyến, em ở nhà tự lo liệu đấy.”Nói xong, Cố Kỳ Việt do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Chính phủ thành phố Giang Lâm đã đạt được thỏa thuận hợp tác với Thâm thị, kỹ thuật viên được cử đến đang sửa chữa máy móc, tôi tin rằng vấn đề này sẽ sớm được giải quyết thôi!”Khi tâm trạng u ám, con người ta nên nghe một chút chuyện vui vẻ. Chờ khi nào máy móc của xưởng máy móc được sửa xong, công việc của công nhân được giữ lại, bọn họ sẽ không còn trút giận một cách vô lý nữa, từ đó không đến quấy rối cô để tìm kiếm cảm giác tồn tại nữa.Như vậy Thẩm Triều Triều sẽ được an toàn.Cố Kỳ Việt cố ý đợi thêm một lúc, nghĩ rằng Thẩm Triều Triều sẽ nói gì đó nhưng đáp lại anh là một sự im lặng kéo dài.Cố Kỳ Việt khẽ thở dài, không nán lại thêm nữa, xoay người rời đi, định bụng sẽ moi tin tức mới nhất từ miệng của Cố Hằng, người đang làm quản đốc xưởng sắt thép.Chỉ là khi Cố Kỳ Việt về đến nhà thì ngạc nhiên khi biết Cố Hằng vẫn chưa về. Nhìn sắc trời đã tối đen, trong lòng Cố Kỳ Việt dâng lên một dự cảm chẳng lành, nhưng anh cố gắng kìm nén, lo lắng đi đi lại lại trong phòng khách, chờ đợi Cố Hằng trở về.Chờ đợi như vậy cho đến tận đêm khuya. Mãi cho đến khi Cố Hằng về đến nhà thì đồng hồ đã điểm hai giờ sáng.