Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 187: Chương 187

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Đặc biệt là cô đã chọn sự khởi đầu sai lầm - ép hôn, lại còn đào một con mương giữa hai người, sau khi xả nước thì rất khó vượt qua bên kia.Nhưng Thẩm Triều Triều không hề hối hận, giữa việc sống sót và tình cảm, cô sẽ chọn sống sót.Cô không muốn chết, cô muốn sống. Bây giờ cô chỉ là hơi tiếc nuối mà thôi, rất nhanh sẽ ổn thôi.Cánh tay ôm đầu gối từ từ siết chặt, Thẩm Triều Triều cảm thấy đau mới buông ra, thời gian không còn sớm nữa, cho dù không ngủ được cũng phải ép mình nhắm mắt lại, nếu không đến sáng sẽ uể oải.Nhưng khi Thẩm Triều Triều vừa nghĩ như vậy, cửa sân đột nhiên bị ai đó đập mạnh. Lúc Thẩm Triều Triều hốt hoảng cầm lấy cây gậy gỗ để cạnh cửa thì chưa kịp đẩy cửa phòng ra, ngoài cửa sân đã vang lên tiếng nói: “Thẩm Triều Triều, tôi là cảnh sát đồn công an phía bắc thành phố Giang Lâm, chồng cô là Cố Kỳ Việt xảy ra chuyện rồi.”Nghe thấy mấy chữ Cố Kỳ Việt xảy ra chuyện, Thẩm Triều Triều sững sờ, suýt chút nữa thì không cầm nổi cây gậy gỗ trong tay.Cô cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh cho nhịp tim đang đập loạn xạ, xuất phát từ ý thức cảnh giác, cô không vì đối phương nói là cảnh sát mà tùy tiện mở cửa, ngược lại còn cầm gậy gỗ đi ra khỏi phòng.Đi đến cửa sân, nhìn thấy ánh đèn pin le lói bên ngoài, Thẩm Triều Triều nắm chặt tay, giọng nói căng thẳng hỏi: “Làm sao để chứng minh anh là cảnh sát, giờ này Cố Kỳ Việt đã ngủ ở nhà họ Cố rồi, sao có thể xảy ra chuyện được!”Đối với sự nghi ngờ của Thẩm Triều Triều, đối phương lập tức lên tiếng giải thích: “Tôi là Vương Minh, trước đây từng thụ lý vụ án Vương Kiến Thiết trèo tường đột nhập, từng lấy lời khai của cô, đáng lẽ Chu Vạn Hưng phải đến thông báo nhưng ông ấy đang ở đồn thẩm vấn Cố Kỳ Việt, không thể đi được nên mới bảo tôi đến...”Giọng nói này cố ý hạ thấp, trong màn đêm yên tĩnh vẫn vô cùng rõ ràng.Tiếng “cạch” vang lên, cây gậy gỗ trong tay Thẩm Triều Triều rơi xuống đất, cô ngơ ngác nhìn ra cửa sân, không còn nghe thấy những lời đối phương nói sau đó nữa, tất cả sự chú ý đều dồn vào hai chữ “thẩm vấn”.Cố Kỳ Việt đã làm gì mà phải bị thẩm vấn?Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều cảm thấy đầu óc như biến thành một mớ hỗn độn, sau khi xác nhận người ngoài cửa đúng là cảnh sát, cô không quan tâm gì nữa, vội vàng mở cửa sân, sốt sắng hỏi: “Rốt cuộc Cố Kỳ Việt bị làm sao vậy?”“..”Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Triều Triều, Vương Minh cầm đèn pin run tay, sau đó kinh ngạc trợn to hai mắt.Có phải anh ta mệt đến mức hoa mắt rồi không? Nếu không tại sao lại giống như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm thế này?Dưới ánh đèn pin le lói, làn da trắng của Thẩm Triều Triều càng thêm nổi bật trong đêm tối, vì lo lắng mà đôi mắt đen láy trở nên long lanh hơn, giống như những vì sao lấp lánh.Nhưng rõ ràng cô không ý thức được vẻ đẹp quá đỗi của mình lúc này, tất cả sự chú ý đều dồn vào việc Cố Kỳ Việt xảy ra chuyện. Cô có một dự cảm chẳng lành. Cố Kỳ Việt xảy ra chuyện là vì cô!Vương Minh cũng không thất thần quá lâu, là một thanh niên chưa vợ, anh ta ho khan hai tiếng, đối diện với người phụ nữ xinh đẹp như vậy, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Chuyện dài lắm, đi với tôi đến đồn công an trước đã, Cố Kỳ Việt gây ra chuyện lớn rồi, nghiêm trọng đến mức kinh động đến lãnh đạo.”Nghe vậy, Thẩm Triều Triều vội vàng gật đầu, sau khi khóa cửa sân cẩn thận, trong lòng thấp thỏm bất an, cô thậm chí còn quên cả chiếc khẩu trang vẫn luôn mang theo bên mình, lúc xoay người rời đi, cô vô tình đá phải chiếc giỏ tre ở cửa.Chiếc giỏ tre “lộc cộc” lăn sang một bên, Thẩm Triều Triều khựng lại một chút, sau đó vội vàng đi theo Vương Minh đến đồn công an.DTVTrên đường đi, nghe nói Cố Kỳ Việt lẻn vào xưởng máy móc lúc nửa đêm, định trộm thiết bị quan trọng, Thẩm Triều Triều cắn chặt môi, muốn giữ bình tĩnh nhưng cuối cùng vẫn không kìm được nước mắt.Mắt cô đỏ hoe, trái tim đau đớn như bị bóp nghẹt, thở cũng khó khăn. Đột nhiên cô nhớ đến chiếc giỏ tre bị lăn ra, nếu lúc đó cô gọi Cố Kỳ Việt lại thì có lẽ đã không xảy ra chuyện rồi?Cố Kỳ Việt đúng là đồ ngốc, rõ ràng không liên quan gì đến anh, cô bị người ta coi là cái gai trong mắt cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Đặc biệt là cô đã chọn sự khởi đầu sai lầm - ép hôn, lại còn đào một con mương giữa hai người, sau khi xả nước thì rất khó vượt qua bên kia.

Nhưng Thẩm Triều Triều không hề hối hận, giữa việc sống sót và tình cảm, cô sẽ chọn sống sót.

Cô không muốn chết, cô muốn sống. Bây giờ cô chỉ là hơi tiếc nuối mà thôi, rất nhanh sẽ ổn thôi.

Cánh tay ôm đầu gối từ từ siết chặt, Thẩm Triều Triều cảm thấy đau mới buông ra, thời gian không còn sớm nữa, cho dù không ngủ được cũng phải ép mình nhắm mắt lại, nếu không đến sáng sẽ uể oải.

Nhưng khi Thẩm Triều Triều vừa nghĩ như vậy, cửa sân đột nhiên bị ai đó đập mạnh. Lúc Thẩm Triều Triều hốt hoảng cầm lấy cây gậy gỗ để cạnh cửa thì chưa kịp đẩy cửa phòng ra, ngoài cửa sân đã vang lên tiếng nói: “Thẩm Triều Triều, tôi là cảnh sát đồn công an phía bắc thành phố Giang Lâm, chồng cô là Cố Kỳ Việt xảy ra chuyện rồi.”

Nghe thấy mấy chữ Cố Kỳ Việt xảy ra chuyện, Thẩm Triều Triều sững sờ, suýt chút nữa thì không cầm nổi cây gậy gỗ trong tay.

Cô cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh cho nhịp tim đang đập loạn xạ, xuất phát từ ý thức cảnh giác, cô không vì đối phương nói là cảnh sát mà tùy tiện mở cửa, ngược lại còn cầm gậy gỗ đi ra khỏi phòng.

Đi đến cửa sân, nhìn thấy ánh đèn pin le lói bên ngoài, Thẩm Triều Triều nắm chặt tay, giọng nói căng thẳng hỏi: “Làm sao để chứng minh anh là cảnh sát, giờ này Cố Kỳ Việt đã ngủ ở nhà họ Cố rồi, sao có thể xảy ra chuyện được!”

Đối với sự nghi ngờ của Thẩm Triều Triều, đối phương lập tức lên tiếng giải thích: “Tôi là Vương Minh, trước đây từng thụ lý vụ án Vương Kiến Thiết trèo tường đột nhập, từng lấy lời khai của cô, đáng lẽ Chu Vạn Hưng phải đến thông báo nhưng ông ấy đang ở đồn thẩm vấn Cố Kỳ Việt, không thể đi được nên mới bảo tôi đến...”

Giọng nói này cố ý hạ thấp, trong màn đêm yên tĩnh vẫn vô cùng rõ ràng.

Tiếng “cạch” vang lên, cây gậy gỗ trong tay Thẩm Triều Triều rơi xuống đất, cô ngơ ngác nhìn ra cửa sân, không còn nghe thấy những lời đối phương nói sau đó nữa, tất cả sự chú ý đều dồn vào hai chữ “thẩm vấn”.

Cố Kỳ Việt đã làm gì mà phải bị thẩm vấn?

Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều cảm thấy đầu óc như biến thành một mớ hỗn độn, sau khi xác nhận người ngoài cửa đúng là cảnh sát, cô không quan tâm gì nữa, vội vàng mở cửa sân, sốt sắng hỏi: “Rốt cuộc Cố Kỳ Việt bị làm sao vậy?”

“..”

Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Triều Triều, Vương Minh cầm đèn pin run tay, sau đó kinh ngạc trợn to hai mắt.

Có phải anh ta mệt đến mức hoa mắt rồi không? Nếu không tại sao lại giống như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm thế này?

Dưới ánh đèn pin le lói, làn da trắng của Thẩm Triều Triều càng thêm nổi bật trong đêm tối, vì lo lắng mà đôi mắt đen láy trở nên long lanh hơn, giống như những vì sao lấp lánh.

Nhưng rõ ràng cô không ý thức được vẻ đẹp quá đỗi của mình lúc này, tất cả sự chú ý đều dồn vào việc Cố Kỳ Việt xảy ra chuyện. Cô có một dự cảm chẳng lành. Cố Kỳ Việt xảy ra chuyện là vì cô!

Vương Minh cũng không thất thần quá lâu, là một thanh niên chưa vợ, anh ta ho khan hai tiếng, đối diện với người phụ nữ xinh đẹp như vậy, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Chuyện dài lắm, đi với tôi đến đồn công an trước đã, Cố Kỳ Việt gây ra chuyện lớn rồi, nghiêm trọng đến mức kinh động đến lãnh đạo.”

Nghe vậy, Thẩm Triều Triều vội vàng gật đầu, sau khi khóa cửa sân cẩn thận, trong lòng thấp thỏm bất an, cô thậm chí còn quên cả chiếc khẩu trang vẫn luôn mang theo bên mình, lúc xoay người rời đi, cô vô tình đá phải chiếc giỏ tre ở cửa.

Chiếc giỏ tre “lộc cộc” lăn sang một bên, Thẩm Triều Triều khựng lại một chút, sau đó vội vàng đi theo Vương Minh đến đồn công an.

DTV

Trên đường đi, nghe nói Cố Kỳ Việt lẻn vào xưởng máy móc lúc nửa đêm, định trộm thiết bị quan trọng, Thẩm Triều Triều cắn chặt môi, muốn giữ bình tĩnh nhưng cuối cùng vẫn không kìm được nước mắt.

Mắt cô đỏ hoe, trái tim đau đớn như bị bóp nghẹt, thở cũng khó khăn. Đột nhiên cô nhớ đến chiếc giỏ tre bị lăn ra, nếu lúc đó cô gọi Cố Kỳ Việt lại thì có lẽ đã không xảy ra chuyện rồi?

Cố Kỳ Việt đúng là đồ ngốc, rõ ràng không liên quan gì đến anh, cô bị người ta coi là cái gai trong mắt cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Đặc biệt là cô đã chọn sự khởi đầu sai lầm - ép hôn, lại còn đào một con mương giữa hai người, sau khi xả nước thì rất khó vượt qua bên kia.Nhưng Thẩm Triều Triều không hề hối hận, giữa việc sống sót và tình cảm, cô sẽ chọn sống sót.Cô không muốn chết, cô muốn sống. Bây giờ cô chỉ là hơi tiếc nuối mà thôi, rất nhanh sẽ ổn thôi.Cánh tay ôm đầu gối từ từ siết chặt, Thẩm Triều Triều cảm thấy đau mới buông ra, thời gian không còn sớm nữa, cho dù không ngủ được cũng phải ép mình nhắm mắt lại, nếu không đến sáng sẽ uể oải.Nhưng khi Thẩm Triều Triều vừa nghĩ như vậy, cửa sân đột nhiên bị ai đó đập mạnh. Lúc Thẩm Triều Triều hốt hoảng cầm lấy cây gậy gỗ để cạnh cửa thì chưa kịp đẩy cửa phòng ra, ngoài cửa sân đã vang lên tiếng nói: “Thẩm Triều Triều, tôi là cảnh sát đồn công an phía bắc thành phố Giang Lâm, chồng cô là Cố Kỳ Việt xảy ra chuyện rồi.”Nghe thấy mấy chữ Cố Kỳ Việt xảy ra chuyện, Thẩm Triều Triều sững sờ, suýt chút nữa thì không cầm nổi cây gậy gỗ trong tay.Cô cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh cho nhịp tim đang đập loạn xạ, xuất phát từ ý thức cảnh giác, cô không vì đối phương nói là cảnh sát mà tùy tiện mở cửa, ngược lại còn cầm gậy gỗ đi ra khỏi phòng.Đi đến cửa sân, nhìn thấy ánh đèn pin le lói bên ngoài, Thẩm Triều Triều nắm chặt tay, giọng nói căng thẳng hỏi: “Làm sao để chứng minh anh là cảnh sát, giờ này Cố Kỳ Việt đã ngủ ở nhà họ Cố rồi, sao có thể xảy ra chuyện được!”Đối với sự nghi ngờ của Thẩm Triều Triều, đối phương lập tức lên tiếng giải thích: “Tôi là Vương Minh, trước đây từng thụ lý vụ án Vương Kiến Thiết trèo tường đột nhập, từng lấy lời khai của cô, đáng lẽ Chu Vạn Hưng phải đến thông báo nhưng ông ấy đang ở đồn thẩm vấn Cố Kỳ Việt, không thể đi được nên mới bảo tôi đến...”Giọng nói này cố ý hạ thấp, trong màn đêm yên tĩnh vẫn vô cùng rõ ràng.Tiếng “cạch” vang lên, cây gậy gỗ trong tay Thẩm Triều Triều rơi xuống đất, cô ngơ ngác nhìn ra cửa sân, không còn nghe thấy những lời đối phương nói sau đó nữa, tất cả sự chú ý đều dồn vào hai chữ “thẩm vấn”.Cố Kỳ Việt đã làm gì mà phải bị thẩm vấn?Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều cảm thấy đầu óc như biến thành một mớ hỗn độn, sau khi xác nhận người ngoài cửa đúng là cảnh sát, cô không quan tâm gì nữa, vội vàng mở cửa sân, sốt sắng hỏi: “Rốt cuộc Cố Kỳ Việt bị làm sao vậy?”“..”Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Triều Triều, Vương Minh cầm đèn pin run tay, sau đó kinh ngạc trợn to hai mắt.Có phải anh ta mệt đến mức hoa mắt rồi không? Nếu không tại sao lại giống như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm thế này?Dưới ánh đèn pin le lói, làn da trắng của Thẩm Triều Triều càng thêm nổi bật trong đêm tối, vì lo lắng mà đôi mắt đen láy trở nên long lanh hơn, giống như những vì sao lấp lánh.Nhưng rõ ràng cô không ý thức được vẻ đẹp quá đỗi của mình lúc này, tất cả sự chú ý đều dồn vào việc Cố Kỳ Việt xảy ra chuyện. Cô có một dự cảm chẳng lành. Cố Kỳ Việt xảy ra chuyện là vì cô!Vương Minh cũng không thất thần quá lâu, là một thanh niên chưa vợ, anh ta ho khan hai tiếng, đối diện với người phụ nữ xinh đẹp như vậy, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Chuyện dài lắm, đi với tôi đến đồn công an trước đã, Cố Kỳ Việt gây ra chuyện lớn rồi, nghiêm trọng đến mức kinh động đến lãnh đạo.”Nghe vậy, Thẩm Triều Triều vội vàng gật đầu, sau khi khóa cửa sân cẩn thận, trong lòng thấp thỏm bất an, cô thậm chí còn quên cả chiếc khẩu trang vẫn luôn mang theo bên mình, lúc xoay người rời đi, cô vô tình đá phải chiếc giỏ tre ở cửa.Chiếc giỏ tre “lộc cộc” lăn sang một bên, Thẩm Triều Triều khựng lại một chút, sau đó vội vàng đi theo Vương Minh đến đồn công an.DTVTrên đường đi, nghe nói Cố Kỳ Việt lẻn vào xưởng máy móc lúc nửa đêm, định trộm thiết bị quan trọng, Thẩm Triều Triều cắn chặt môi, muốn giữ bình tĩnh nhưng cuối cùng vẫn không kìm được nước mắt.Mắt cô đỏ hoe, trái tim đau đớn như bị bóp nghẹt, thở cũng khó khăn. Đột nhiên cô nhớ đến chiếc giỏ tre bị lăn ra, nếu lúc đó cô gọi Cố Kỳ Việt lại thì có lẽ đã không xảy ra chuyện rồi?Cố Kỳ Việt đúng là đồ ngốc, rõ ràng không liên quan gì đến anh, cô bị người ta coi là cái gai trong mắt cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Chương 187: Chương 187