Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 188: Chương 188

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Tại sao anh phải lấy tương lai của mình ra để giúp cô giải quyết rắc rối? Chẳng phải là anh không thích cô sao? Nếu đã không thích thì tránh xa cô ra một chút đi! Tại sao cứ phải đến trêu chọc cô?Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Thẩm Triều Triều đưa tay lên đ.ấ.m vào n.g.ự.c mình, vẫn là cảm giác phiền muộn khiến cô không nhịn được nữa. Cô nhấc chân chạy, tốc độ càng lúc càng nhanh, ngay cả Vương Minh cũng bị bỏ lại phía sau.Đợi đến khi Thẩm Triều Triều vội vã chạy đến đồn công an phía bắc thành phố Giang Lâm, đối diện với cảnh sát trực ban, cô nôn nóng nói tên Cố Kỳ Việt, sau khi biết anh đang ở phòng thẩm vấn số một thì lập tức chạy thẳng đến đó.Chiếc giày bị mất dọc đường không biết đã rơi ở đâu, lòng bàn chân bị đá vụn cứa rách, vết thương chồng chất.Thẩm Triều Triều cũng không rảnh để ý đến, sau đó có Vương Minh đi theo, là vợ của Cố Kỳ Việt nên cô không bị cản trở, rất nhanh đã nghe thấy tiếng tát tai vang dội từ trong phòng thẩm vấn, rồi lại nghe thấy Cố Kỳ Việt nói lời đó, cô lập tức đưa tay đẩy cửa ra ngăn cản.Lúc này nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Cố Kỳ Việt, trong lòng Thẩm Triều Triều dâng lên cảm giác chua xót.“Thẩm Triều Triều, em đến đây làm gì? Đây là chỗ nào mà đến, mau về đi! Mẹ kiếp, ai gọi em đến đây, Chu Vạn Hưng, chú có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi, tìm cô ấy làm gì! Nhanh đưa...”Cố Kỳ Việt cau mày, nghiến răng quát lớn nhưng Thẩm Triều Triều không để tâm, đẩy tay cảnh sát Chu đang ngăn cản cô ra, bước nhanh đến trước mặt Cố Kỳ Việt, đưa tay nâng mặt anh lên.Thẩm Triều Triều cúi người nhìn thẳng vào mắt Cố Kỳ Việt, cô kiên định nói từng chữ một: “Nếu anh có thể phạm tội vì em, tại sao em lại không thể đến đây?”“!”Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, Cảnh sát Chu vội vàng hỏi: “Thẩm Triều Triều, ý cô là gì?”Chứng kiến sự việc đã có những biến chuyển khác, trong đầu cảnh sát Chu lóe lên rất nhiều suy nghĩ. Nhưng tất cả đều phải đợi Thẩm Triều Triều cung cấp manh mối hữu ích mới có thể tiếp tục điều tra.“Không có ý gì cả, là cô ấy tự luyến, tưởng tôi làm vậy là vì cô ấy! Cảnh sát Chu, chú xem tôi giống loại người dễ bị người khác sai khiến sao?”DTVCố Kỳ Việt hoàn hồn từ trong ánh mắt lấp lánh của Thẩm Triều Triều, nghe thấy cảnh sát Chu hỏi, anh không cần suy nghĩ lập tức phủ nhận, anh không muốn kéo Thẩm Triều Triều vào vũng bùn này.Chuyện anh lẻn vào xưởng máy móc gây ảnh hưởng rất lớn, không biết sau này sẽ đi về đâu, không thể liên lụy đến người khác nữa.Nhưng Thẩm Triều Triều lại buông tay ra, xoay người nhìn về phía cảnh sát Chu, kể hết mọi chuyện: “Vì tôi tố cáo Vương Kiến Thiết, một số công nhân xưởng máy móc đã trút giận lên tôi mà liên tục trả thù, nhóm này đến nhóm khác quấy rối, quyết tâm muốn đuổi tôi ra khỏi thành phố Giang Lâm.”Nói đến những chuyện mình gặp phải trong khoảng thời gian này, giọng của Thẩm Triều Triều vô cùng bình tĩnh.Ngay cả cảnh sát cũng không thể ở bên cạnh nhà cô canh chừng 24/24 được. Nhưng Cố Kỳ Việt lại làm được!Nghĩ đến những chuyện Cố Kỳ Việt đã làm cho mình, Thẩm Triều Triều lập tức trở nên kích động: “Cố Kỳ Việt đã giúp tôi bắt những người đó giao cho cảnh sát, nhưng mà nhiều người quá, bắt thế nào cũng không hết! Vì vậy anh ấy mới đi động vào những cái máy hỏng đó, muốn giải quyết vấn đề từ gốc rễ.”Lại nghe thấy Cố Kỳ Việt đi sửa máy móc, cảnh sát Chu vốn kiên định với suy nghĩ của mình cũng bắt đầu do dự.

Tại sao anh phải lấy tương lai của mình ra để giúp cô giải quyết rắc rối? Chẳng phải là anh không thích cô sao? Nếu đã không thích thì tránh xa cô ra một chút đi! Tại sao cứ phải đến trêu chọc cô?

Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Thẩm Triều Triều đưa tay lên đ.ấ.m vào n.g.ự.c mình, vẫn là cảm giác phiền muộn khiến cô không nhịn được nữa. Cô nhấc chân chạy, tốc độ càng lúc càng nhanh, ngay cả Vương Minh cũng bị bỏ lại phía sau.

Đợi đến khi Thẩm Triều Triều vội vã chạy đến đồn công an phía bắc thành phố Giang Lâm, đối diện với cảnh sát trực ban, cô nôn nóng nói tên Cố Kỳ Việt, sau khi biết anh đang ở phòng thẩm vấn số một thì lập tức chạy thẳng đến đó.

Chiếc giày bị mất dọc đường không biết đã rơi ở đâu, lòng bàn chân bị đá vụn cứa rách, vết thương chồng chất.

Thẩm Triều Triều cũng không rảnh để ý đến, sau đó có Vương Minh đi theo, là vợ của Cố Kỳ Việt nên cô không bị cản trở, rất nhanh đã nghe thấy tiếng tát tai vang dội từ trong phòng thẩm vấn, rồi lại nghe thấy Cố Kỳ Việt nói lời đó, cô lập tức đưa tay đẩy cửa ra ngăn cản.

Lúc này nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Cố Kỳ Việt, trong lòng Thẩm Triều Triều dâng lên cảm giác chua xót.

“Thẩm Triều Triều, em đến đây làm gì? Đây là chỗ nào mà đến, mau về đi! Mẹ kiếp, ai gọi em đến đây, Chu Vạn Hưng, chú có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi, tìm cô ấy làm gì! Nhanh đưa...”

Cố Kỳ Việt cau mày, nghiến răng quát lớn nhưng Thẩm Triều Triều không để tâm, đẩy tay cảnh sát Chu đang ngăn cản cô ra, bước nhanh đến trước mặt Cố Kỳ Việt, đưa tay nâng mặt anh lên.

Thẩm Triều Triều cúi người nhìn thẳng vào mắt Cố Kỳ Việt, cô kiên định nói từng chữ một: “Nếu anh có thể phạm tội vì em, tại sao em lại không thể đến đây?”

“!”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, Cảnh sát Chu vội vàng hỏi: “Thẩm Triều Triều, ý cô là gì?”

Chứng kiến sự việc đã có những biến chuyển khác, trong đầu cảnh sát Chu lóe lên rất nhiều suy nghĩ. Nhưng tất cả đều phải đợi Thẩm Triều Triều cung cấp manh mối hữu ích mới có thể tiếp tục điều tra.

“Không có ý gì cả, là cô ấy tự luyến, tưởng tôi làm vậy là vì cô ấy! Cảnh sát Chu, chú xem tôi giống loại người dễ bị người khác sai khiến sao?”

DTV

Cố Kỳ Việt hoàn hồn từ trong ánh mắt lấp lánh của Thẩm Triều Triều, nghe thấy cảnh sát Chu hỏi, anh không cần suy nghĩ lập tức phủ nhận, anh không muốn kéo Thẩm Triều Triều vào vũng bùn này.

Chuyện anh lẻn vào xưởng máy móc gây ảnh hưởng rất lớn, không biết sau này sẽ đi về đâu, không thể liên lụy đến người khác nữa.

Nhưng Thẩm Triều Triều lại buông tay ra, xoay người nhìn về phía cảnh sát Chu, kể hết mọi chuyện: “Vì tôi tố cáo Vương Kiến Thiết, một số công nhân xưởng máy móc đã trút giận lên tôi mà liên tục trả thù, nhóm này đến nhóm khác quấy rối, quyết tâm muốn đuổi tôi ra khỏi thành phố Giang Lâm.”

Nói đến những chuyện mình gặp phải trong khoảng thời gian này, giọng của Thẩm Triều Triều vô cùng bình tĩnh.

Ngay cả cảnh sát cũng không thể ở bên cạnh nhà cô canh chừng 24/24 được. Nhưng Cố Kỳ Việt lại làm được!

Nghĩ đến những chuyện Cố Kỳ Việt đã làm cho mình, Thẩm Triều Triều lập tức trở nên kích động: “Cố Kỳ Việt đã giúp tôi bắt những người đó giao cho cảnh sát, nhưng mà nhiều người quá, bắt thế nào cũng không hết! Vì vậy anh ấy mới đi động vào những cái máy hỏng đó, muốn giải quyết vấn đề từ gốc rễ.”

Lại nghe thấy Cố Kỳ Việt đi sửa máy móc, cảnh sát Chu vốn kiên định với suy nghĩ của mình cũng bắt đầu do dự.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Tại sao anh phải lấy tương lai của mình ra để giúp cô giải quyết rắc rối? Chẳng phải là anh không thích cô sao? Nếu đã không thích thì tránh xa cô ra một chút đi! Tại sao cứ phải đến trêu chọc cô?Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Thẩm Triều Triều đưa tay lên đ.ấ.m vào n.g.ự.c mình, vẫn là cảm giác phiền muộn khiến cô không nhịn được nữa. Cô nhấc chân chạy, tốc độ càng lúc càng nhanh, ngay cả Vương Minh cũng bị bỏ lại phía sau.Đợi đến khi Thẩm Triều Triều vội vã chạy đến đồn công an phía bắc thành phố Giang Lâm, đối diện với cảnh sát trực ban, cô nôn nóng nói tên Cố Kỳ Việt, sau khi biết anh đang ở phòng thẩm vấn số một thì lập tức chạy thẳng đến đó.Chiếc giày bị mất dọc đường không biết đã rơi ở đâu, lòng bàn chân bị đá vụn cứa rách, vết thương chồng chất.Thẩm Triều Triều cũng không rảnh để ý đến, sau đó có Vương Minh đi theo, là vợ của Cố Kỳ Việt nên cô không bị cản trở, rất nhanh đã nghe thấy tiếng tát tai vang dội từ trong phòng thẩm vấn, rồi lại nghe thấy Cố Kỳ Việt nói lời đó, cô lập tức đưa tay đẩy cửa ra ngăn cản.Lúc này nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Cố Kỳ Việt, trong lòng Thẩm Triều Triều dâng lên cảm giác chua xót.“Thẩm Triều Triều, em đến đây làm gì? Đây là chỗ nào mà đến, mau về đi! Mẹ kiếp, ai gọi em đến đây, Chu Vạn Hưng, chú có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi, tìm cô ấy làm gì! Nhanh đưa...”Cố Kỳ Việt cau mày, nghiến răng quát lớn nhưng Thẩm Triều Triều không để tâm, đẩy tay cảnh sát Chu đang ngăn cản cô ra, bước nhanh đến trước mặt Cố Kỳ Việt, đưa tay nâng mặt anh lên.Thẩm Triều Triều cúi người nhìn thẳng vào mắt Cố Kỳ Việt, cô kiên định nói từng chữ một: “Nếu anh có thể phạm tội vì em, tại sao em lại không thể đến đây?”“!”Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, Cảnh sát Chu vội vàng hỏi: “Thẩm Triều Triều, ý cô là gì?”Chứng kiến sự việc đã có những biến chuyển khác, trong đầu cảnh sát Chu lóe lên rất nhiều suy nghĩ. Nhưng tất cả đều phải đợi Thẩm Triều Triều cung cấp manh mối hữu ích mới có thể tiếp tục điều tra.“Không có ý gì cả, là cô ấy tự luyến, tưởng tôi làm vậy là vì cô ấy! Cảnh sát Chu, chú xem tôi giống loại người dễ bị người khác sai khiến sao?”DTVCố Kỳ Việt hoàn hồn từ trong ánh mắt lấp lánh của Thẩm Triều Triều, nghe thấy cảnh sát Chu hỏi, anh không cần suy nghĩ lập tức phủ nhận, anh không muốn kéo Thẩm Triều Triều vào vũng bùn này.Chuyện anh lẻn vào xưởng máy móc gây ảnh hưởng rất lớn, không biết sau này sẽ đi về đâu, không thể liên lụy đến người khác nữa.Nhưng Thẩm Triều Triều lại buông tay ra, xoay người nhìn về phía cảnh sát Chu, kể hết mọi chuyện: “Vì tôi tố cáo Vương Kiến Thiết, một số công nhân xưởng máy móc đã trút giận lên tôi mà liên tục trả thù, nhóm này đến nhóm khác quấy rối, quyết tâm muốn đuổi tôi ra khỏi thành phố Giang Lâm.”Nói đến những chuyện mình gặp phải trong khoảng thời gian này, giọng của Thẩm Triều Triều vô cùng bình tĩnh.Ngay cả cảnh sát cũng không thể ở bên cạnh nhà cô canh chừng 24/24 được. Nhưng Cố Kỳ Việt lại làm được!Nghĩ đến những chuyện Cố Kỳ Việt đã làm cho mình, Thẩm Triều Triều lập tức trở nên kích động: “Cố Kỳ Việt đã giúp tôi bắt những người đó giao cho cảnh sát, nhưng mà nhiều người quá, bắt thế nào cũng không hết! Vì vậy anh ấy mới đi động vào những cái máy hỏng đó, muốn giải quyết vấn đề từ gốc rễ.”Lại nghe thấy Cố Kỳ Việt đi sửa máy móc, cảnh sát Chu vốn kiên định với suy nghĩ của mình cũng bắt đầu do dự.

Chương 188: Chương 188