Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 198: Chương 198
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Khi nhận ra bản thân không thể cứu được Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều đã quyết định sẽ cùng anh đối mặt với tất cả. Cô không còn che giấu vẻ đẹp của mình nữa mà để mặc bản thân tỏa sáng rực rỡ nhất.Cô không muốn bị ràng buộc nữa. Cô cũng không còn bận tâm đến mối quan hệ giữa cô và Cố Kỳ Việt nữa, trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ: Hai người họ sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường này.Suy nghĩ và hành động bất chấp tất cả khiến cô cảm thấy tự do, tự tại... Chỉ là lúc này đây, những ràng buộc, quy tắc kia lại một lần nữa ập đến, có những vấn đề mà cô cần phải giải quyết.Nhìn thấy Thẩm Triều Triều né tránh, Cố Kỳ Việt lập tức hiểu ra vấn đề. Anh hối hận vô cùng, chỉ muốn quay trở về quá khứ, đánh c.h.ế.t chính mình, kẻ đã tìm đủ mọi cách để ly hôn với cô.Sau khi nhận ra tình cảm của mình, Cố Kỳ Việt không hề do dự lảng tránh mà là đối mặt, lập tức nói với Thẩm Triều Triều: “Thẩm Triều Triều, xin lỗi, trước kia là anh…”“Khụ khụ.”Chưa kịp để Cố Kỳ Việt nói hết lời đã bị tiếng ho khan từ cửa phòng thẩm vấn cắt ngang, anh hung hăng quay đầu lại nhìn.Cảnh sát Chu cũng chẳng sợ vẻ mặt khó coi của Cố Kỳ Việt, ông ấy không hề áy náy vì cắt ngang lời người khác mà lên tiếng nhắc nhở: “Tuy biết hai vợ chồng trẻ các cậu có nhiều chuyện muốn nói nhưng bây giờ không được. Cố Kỳ Việt, ngoài kia vẫn còn rất nhiều người đang đợi cậu đấy!”Người trẻ tuổi có khối thời gian để mà tình tứ, bây giờ vẫn nên ưu tiên giải quyết việc chính.Hôm nay đồn cảnh sát khu bắc thành phố Giang Lâm không chỉ có cảnh sát mà còn có cả thị trưởng Lý Nam, quản đốc xưởng máy móc Ngô Vĩ cùng lãnh đạo của những xưởng khác sau khi nghe tin đã lập tức chạy tới, chưa kể tới Cố Hằng, Diệp Phương của nhà họ Cố, anh Cường cũng không rời đi.DTVMột đồn cảnh sát nhỏ bé lúc này lại chật ních người, thậm chí còn có người đứng bên ngoài nhón chân ngó vào trong. Tất cả mọi người đều đang trông ngóng Cố Kỳ Việt xuất hiện.Đối với chuyện này, Cố Kỳ Việt là người trong cuộc lại chẳng muốn phối hợp, lúc này anh chỉ muốn nói rõ ràng mọi chuyện với Thẩm Triều Triều nhưng cô lại nhân lúc anh và cảnh sát Chu đang nói chuyện đã chạy biến đi như một làn khói.Cố Kỳ Việt bực bội đưa tay lên gãi mái tóc, còng tay vẫn đeo trên tay va vào nhau phát ra tiếng leng keng.Cảnh sát Chu thấy thế lập tức cười nói: “Thôi nào, sau này hai người còn khối thời gian, bây giờ vẫn còn một đống việc cần phải xử lý… Tôi biết cậu sốt ruột nhưng cậu có thể được thả ra vô tội là do nỗ lực của rất nhiều người, cậu vẫn nên cảm ơn họ đi.”Nói xong, cảnh sát Chu tiến lại gần Cố Kỳ Việt, lấy chìa khóa mở còng tay. Lạch cạch, chiếc còng tay đã giam cầm Cố Kỳ Việt mấy ngày trời được tháo ra, để lộ cổ tay bị còng tay siết chặt đến mức hằn một vết đỏ ửng, cộng thêm vết thương đã đóng vảy trên lòng bàn tay, nhìn qua thật thê thảm, nhưng Cố Kỳ Việt chẳng mảy may để tâm.Vốn dĩ anh còn hơi bực bội nhưng khi nghe thấy hai từ “sau này”, tâm trạng lập tức tốt lên trông thấy, anh thích hai từ đại diện cho một tương lai vô hạn này. Ngay cả sự bực bội khi phải đối mặt với mọi người cũng bị áp chế xuống.Cố Kỳ Việt không phải là người không biết điều.Đợi đến khi biết được toàn bộ sự việc, nên cảm ơn ai thì cảm ơn, nên xử lý ai thì xử lý, đừng tưởng rằng anh bị nhốt trong đồn cảnh sát mà không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Khi nhận ra bản thân không thể cứu được Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều đã quyết định sẽ cùng anh đối mặt với tất cả. Cô không còn che giấu vẻ đẹp của mình nữa mà để mặc bản thân tỏa sáng rực rỡ nhất.
Cô không muốn bị ràng buộc nữa. Cô cũng không còn bận tâm đến mối quan hệ giữa cô và Cố Kỳ Việt nữa, trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ: Hai người họ sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường này.
Suy nghĩ và hành động bất chấp tất cả khiến cô cảm thấy tự do, tự tại... Chỉ là lúc này đây, những ràng buộc, quy tắc kia lại một lần nữa ập đến, có những vấn đề mà cô cần phải giải quyết.
Nhìn thấy Thẩm Triều Triều né tránh, Cố Kỳ Việt lập tức hiểu ra vấn đề. Anh hối hận vô cùng, chỉ muốn quay trở về quá khứ, đánh c.h.ế.t chính mình, kẻ đã tìm đủ mọi cách để ly hôn với cô.
Sau khi nhận ra tình cảm của mình, Cố Kỳ Việt không hề do dự lảng tránh mà là đối mặt, lập tức nói với Thẩm Triều Triều: “Thẩm Triều Triều, xin lỗi, trước kia là anh…”
“Khụ khụ.”
Chưa kịp để Cố Kỳ Việt nói hết lời đã bị tiếng ho khan từ cửa phòng thẩm vấn cắt ngang, anh hung hăng quay đầu lại nhìn.
Cảnh sát Chu cũng chẳng sợ vẻ mặt khó coi của Cố Kỳ Việt, ông ấy không hề áy náy vì cắt ngang lời người khác mà lên tiếng nhắc nhở: “Tuy biết hai vợ chồng trẻ các cậu có nhiều chuyện muốn nói nhưng bây giờ không được. Cố Kỳ Việt, ngoài kia vẫn còn rất nhiều người đang đợi cậu đấy!”
Người trẻ tuổi có khối thời gian để mà tình tứ, bây giờ vẫn nên ưu tiên giải quyết việc chính.
Hôm nay đồn cảnh sát khu bắc thành phố Giang Lâm không chỉ có cảnh sát mà còn có cả thị trưởng Lý Nam, quản đốc xưởng máy móc Ngô Vĩ cùng lãnh đạo của những xưởng khác sau khi nghe tin đã lập tức chạy tới, chưa kể tới Cố Hằng, Diệp Phương của nhà họ Cố, anh Cường cũng không rời đi.
DTV
Một đồn cảnh sát nhỏ bé lúc này lại chật ních người, thậm chí còn có người đứng bên ngoài nhón chân ngó vào trong. Tất cả mọi người đều đang trông ngóng Cố Kỳ Việt xuất hiện.
Đối với chuyện này, Cố Kỳ Việt là người trong cuộc lại chẳng muốn phối hợp, lúc này anh chỉ muốn nói rõ ràng mọi chuyện với Thẩm Triều Triều nhưng cô lại nhân lúc anh và cảnh sát Chu đang nói chuyện đã chạy biến đi như một làn khói.
Cố Kỳ Việt bực bội đưa tay lên gãi mái tóc, còng tay vẫn đeo trên tay va vào nhau phát ra tiếng leng keng.
Cảnh sát Chu thấy thế lập tức cười nói: “Thôi nào, sau này hai người còn khối thời gian, bây giờ vẫn còn một đống việc cần phải xử lý… Tôi biết cậu sốt ruột nhưng cậu có thể được thả ra vô tội là do nỗ lực của rất nhiều người, cậu vẫn nên cảm ơn họ đi.”
Nói xong, cảnh sát Chu tiến lại gần Cố Kỳ Việt, lấy chìa khóa mở còng tay. Lạch cạch, chiếc còng tay đã giam cầm Cố Kỳ Việt mấy ngày trời được tháo ra, để lộ cổ tay bị còng tay siết chặt đến mức hằn một vết đỏ ửng, cộng thêm vết thương đã đóng vảy trên lòng bàn tay, nhìn qua thật thê thảm, nhưng Cố Kỳ Việt chẳng mảy may để tâm.
Vốn dĩ anh còn hơi bực bội nhưng khi nghe thấy hai từ “sau này”, tâm trạng lập tức tốt lên trông thấy, anh thích hai từ đại diện cho một tương lai vô hạn này. Ngay cả sự bực bội khi phải đối mặt với mọi người cũng bị áp chế xuống.
Cố Kỳ Việt không phải là người không biết điều.
Đợi đến khi biết được toàn bộ sự việc, nên cảm ơn ai thì cảm ơn, nên xử lý ai thì xử lý, đừng tưởng rằng anh bị nhốt trong đồn cảnh sát mà không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Khi nhận ra bản thân không thể cứu được Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều đã quyết định sẽ cùng anh đối mặt với tất cả. Cô không còn che giấu vẻ đẹp của mình nữa mà để mặc bản thân tỏa sáng rực rỡ nhất.Cô không muốn bị ràng buộc nữa. Cô cũng không còn bận tâm đến mối quan hệ giữa cô và Cố Kỳ Việt nữa, trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ: Hai người họ sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường này.Suy nghĩ và hành động bất chấp tất cả khiến cô cảm thấy tự do, tự tại... Chỉ là lúc này đây, những ràng buộc, quy tắc kia lại một lần nữa ập đến, có những vấn đề mà cô cần phải giải quyết.Nhìn thấy Thẩm Triều Triều né tránh, Cố Kỳ Việt lập tức hiểu ra vấn đề. Anh hối hận vô cùng, chỉ muốn quay trở về quá khứ, đánh c.h.ế.t chính mình, kẻ đã tìm đủ mọi cách để ly hôn với cô.Sau khi nhận ra tình cảm của mình, Cố Kỳ Việt không hề do dự lảng tránh mà là đối mặt, lập tức nói với Thẩm Triều Triều: “Thẩm Triều Triều, xin lỗi, trước kia là anh…”“Khụ khụ.”Chưa kịp để Cố Kỳ Việt nói hết lời đã bị tiếng ho khan từ cửa phòng thẩm vấn cắt ngang, anh hung hăng quay đầu lại nhìn.Cảnh sát Chu cũng chẳng sợ vẻ mặt khó coi của Cố Kỳ Việt, ông ấy không hề áy náy vì cắt ngang lời người khác mà lên tiếng nhắc nhở: “Tuy biết hai vợ chồng trẻ các cậu có nhiều chuyện muốn nói nhưng bây giờ không được. Cố Kỳ Việt, ngoài kia vẫn còn rất nhiều người đang đợi cậu đấy!”Người trẻ tuổi có khối thời gian để mà tình tứ, bây giờ vẫn nên ưu tiên giải quyết việc chính.Hôm nay đồn cảnh sát khu bắc thành phố Giang Lâm không chỉ có cảnh sát mà còn có cả thị trưởng Lý Nam, quản đốc xưởng máy móc Ngô Vĩ cùng lãnh đạo của những xưởng khác sau khi nghe tin đã lập tức chạy tới, chưa kể tới Cố Hằng, Diệp Phương của nhà họ Cố, anh Cường cũng không rời đi.DTVMột đồn cảnh sát nhỏ bé lúc này lại chật ních người, thậm chí còn có người đứng bên ngoài nhón chân ngó vào trong. Tất cả mọi người đều đang trông ngóng Cố Kỳ Việt xuất hiện.Đối với chuyện này, Cố Kỳ Việt là người trong cuộc lại chẳng muốn phối hợp, lúc này anh chỉ muốn nói rõ ràng mọi chuyện với Thẩm Triều Triều nhưng cô lại nhân lúc anh và cảnh sát Chu đang nói chuyện đã chạy biến đi như một làn khói.Cố Kỳ Việt bực bội đưa tay lên gãi mái tóc, còng tay vẫn đeo trên tay va vào nhau phát ra tiếng leng keng.Cảnh sát Chu thấy thế lập tức cười nói: “Thôi nào, sau này hai người còn khối thời gian, bây giờ vẫn còn một đống việc cần phải xử lý… Tôi biết cậu sốt ruột nhưng cậu có thể được thả ra vô tội là do nỗ lực của rất nhiều người, cậu vẫn nên cảm ơn họ đi.”Nói xong, cảnh sát Chu tiến lại gần Cố Kỳ Việt, lấy chìa khóa mở còng tay. Lạch cạch, chiếc còng tay đã giam cầm Cố Kỳ Việt mấy ngày trời được tháo ra, để lộ cổ tay bị còng tay siết chặt đến mức hằn một vết đỏ ửng, cộng thêm vết thương đã đóng vảy trên lòng bàn tay, nhìn qua thật thê thảm, nhưng Cố Kỳ Việt chẳng mảy may để tâm.Vốn dĩ anh còn hơi bực bội nhưng khi nghe thấy hai từ “sau này”, tâm trạng lập tức tốt lên trông thấy, anh thích hai từ đại diện cho một tương lai vô hạn này. Ngay cả sự bực bội khi phải đối mặt với mọi người cũng bị áp chế xuống.Cố Kỳ Việt không phải là người không biết điều.Đợi đến khi biết được toàn bộ sự việc, nên cảm ơn ai thì cảm ơn, nên xử lý ai thì xử lý, đừng tưởng rằng anh bị nhốt trong đồn cảnh sát mà không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.