Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 199: Chương 199

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Ít nhất thì cũng có không ít kẻ nhân cơ hội này ra tay với nhà họ Cố, muốn giẫm anh xuống vũng bùn, khiến anh vĩnh viễn không ngóc đầu lên được…Chỉ có điều, những kẻ rục rịch muốn đạp lên anh để đạt được mục đích cũng phải xem bản thân có đủ năng lực hay không.Bây giờ anh đã được thả, bọn chúng nên lo lắng rồi. Cố Kỳ Việt hơi nhếch miệng, ánh mắt hung ác như sói bị anh cụp xuống che giấu, không để cảnh sát Chu đứng bên cạnh phát hiện ra.Ông ấy vẫn đang lải nhải: “Cậu cũng đừng trách chúng tôi không tin cậu, đột nhiên cậu từ một kẻ bỏ đi biến thành nhân tài kỹ thuật cao cấp, bảo ai tin được cơ chứ!”Cũng không biết có phải do ngày thường Cố Kỳ Việt ngụy trang quá giỏi hay không mà tất cả những người quen biết anh đều không tin, chỉ có một mình Thẩm Triều Triều khăng khăng tin tưởng, không hề thay đổi.DTVNói ra cũng khiến người ta cảm thán, Thẩm Triều Triều mới gả cho Cố Kỳ Việt bao lâu đâu, vậy mà đã tin tưởng anh như vậy?Duyên phận giữa người với người đúng là kỳ diệu.Ngay cả cảnh sát Chu cũng thấy hơi chua xót, tuy Cố Kỳ Việt bây giờ đã biến thành nhân tài kỹ thuật được săn đón, chẳng khác nào đổi s.ú.n.g b.ắ.n chim thành s.ú.n.g thần công nhưng Thẩm Triều Triều cũng rất tốt, vừa xinh đẹp lại vừa chung tình.Ngay cả khi Cố Kỳ Việt phải đối mặt với hình phạt nghiêm trọng, cô cũng không hề rời bỏ, thậm chí còn không hề nghĩ tới việc sẽ dùng cách khác để thoát thân.Có thể cưới được một người vợ như vậy, Cố Kỳ Việt đúng là nên thầm vui mừng đi thôi!Nghe cảnh sát Chu khuyên nhủ, Cố Kỳ Việt nhún vai, trong lòng anh không hề oán trách, người nhà vì anh mà chạy đôn chạy đáo như vậy là đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng anh cũng không phải thánh nhân. Trong lòng không thể nào không có khúc mắc.Chỉ là sau khi trải qua khóa “huấn luyện đặc biệt trong quân khu” từ khi còn bé, Cố Kỳ Việt đã luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người.Ngay cả với người nhà cũng không ngoại lệ, anh không biểu hiện ra ngoài nhưng vẫn luôn hiếu thảo, còn việc mở lòng thì đừng mong.Không trông mong thì sẽ không bị tổn thương, vừa vặn cân bằng sẽ tốt cho cả hai bên.Vậy cũng chẳng sao.Nhưng anh lại phát hiện ra một điều bất ngờ, Thẩm Triều Triều không giống những người khác, cô luôn đứng về phía anh.Nghĩ tới Thẩm Triều Triều, trái tim vốn dĩ phẳng lặng như mặt nước của Cố Kỳ Việt bỗng nổi sóng, tình cảm vốn dĩ như vũng nước tù đọng bỗng chốc trở nên cuồn cuộn, mãnh liệt khiến anh hơi không thích ứng nhưng cũng không bài xích. Anh có chút mong chờ.“Chú Chu, chú cũng nói nhiều quá, đi đây.”Cố Kỳ Việt không có ý định ở lại phòng thẩm vấn nữa, sau khi được tháo còng, anh lập tức nhấc chân đi ra ngoài.Khác với phòng thẩm vấn tối tăm, đại sảnh đồn cảnh sát sáng sủa hơn rất nhiều. Cố Kỳ Việt hơi không quen nên nheo mắt lại, đợi đến khi thích ứng được với ánh sáng, anh nhìn về phía trước, một đám người đông nghịt…Cố Kỳ Việt dừng bước, hơi bất ngờ.Vốn dĩ anh muốn tìm Thẩm Triều Triều, nhưng nhìn đám đông dày đặc như vậy, nếu cô lại biến thành nấm lùn trốn đi như lần trước thì e là rất khó tìm.“Đồng chí Cố, lúc trước hiểu lầm cậu, thật ngại quá! Tôi là Ngô Vĩ, quản đốc mới của xưởng máy móc, vô cùng cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ, giúp xưởng máy móc tránh được một tổn thất nặng nề.”Đợi đến khi Cố Kỳ Việt bước tới, người *****ên lên tiếng là vị quản đốc mới Ngô Vĩ.

Ít nhất thì cũng có không ít kẻ nhân cơ hội này ra tay với nhà họ Cố, muốn giẫm anh xuống vũng bùn, khiến anh vĩnh viễn không ngóc đầu lên được…

Chỉ có điều, những kẻ rục rịch muốn đạp lên anh để đạt được mục đích cũng phải xem bản thân có đủ năng lực hay không.

Bây giờ anh đã được thả, bọn chúng nên lo lắng rồi. Cố Kỳ Việt hơi nhếch miệng, ánh mắt hung ác như sói bị anh cụp xuống che giấu, không để cảnh sát Chu đứng bên cạnh phát hiện ra.

Ông ấy vẫn đang lải nhải: “Cậu cũng đừng trách chúng tôi không tin cậu, đột nhiên cậu từ một kẻ bỏ đi biến thành nhân tài kỹ thuật cao cấp, bảo ai tin được cơ chứ!”

Cũng không biết có phải do ngày thường Cố Kỳ Việt ngụy trang quá giỏi hay không mà tất cả những người quen biết anh đều không tin, chỉ có một mình Thẩm Triều Triều khăng khăng tin tưởng, không hề thay đổi.

DTV

Nói ra cũng khiến người ta cảm thán, Thẩm Triều Triều mới gả cho Cố Kỳ Việt bao lâu đâu, vậy mà đã tin tưởng anh như vậy?

Duyên phận giữa người với người đúng là kỳ diệu.

Ngay cả cảnh sát Chu cũng thấy hơi chua xót, tuy Cố Kỳ Việt bây giờ đã biến thành nhân tài kỹ thuật được săn đón, chẳng khác nào đổi s.ú.n.g b.ắ.n chim thành s.ú.n.g thần công nhưng Thẩm Triều Triều cũng rất tốt, vừa xinh đẹp lại vừa chung tình.

Ngay cả khi Cố Kỳ Việt phải đối mặt với hình phạt nghiêm trọng, cô cũng không hề rời bỏ, thậm chí còn không hề nghĩ tới việc sẽ dùng cách khác để thoát thân.

Có thể cưới được một người vợ như vậy, Cố Kỳ Việt đúng là nên thầm vui mừng đi thôi!

Nghe cảnh sát Chu khuyên nhủ, Cố Kỳ Việt nhún vai, trong lòng anh không hề oán trách, người nhà vì anh mà chạy đôn chạy đáo như vậy là đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng anh cũng không phải thánh nhân. Trong lòng không thể nào không có khúc mắc.

Chỉ là sau khi trải qua khóa “huấn luyện đặc biệt trong quân khu” từ khi còn bé, Cố Kỳ Việt đã luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người.

Ngay cả với người nhà cũng không ngoại lệ, anh không biểu hiện ra ngoài nhưng vẫn luôn hiếu thảo, còn việc mở lòng thì đừng mong.

Không trông mong thì sẽ không bị tổn thương, vừa vặn cân bằng sẽ tốt cho cả hai bên.

Vậy cũng chẳng sao.

Nhưng anh lại phát hiện ra một điều bất ngờ, Thẩm Triều Triều không giống những người khác, cô luôn đứng về phía anh.

Nghĩ tới Thẩm Triều Triều, trái tim vốn dĩ phẳng lặng như mặt nước của Cố Kỳ Việt bỗng nổi sóng, tình cảm vốn dĩ như vũng nước tù đọng bỗng chốc trở nên cuồn cuộn, mãnh liệt khiến anh hơi không thích ứng nhưng cũng không bài xích. Anh có chút mong chờ.

“Chú Chu, chú cũng nói nhiều quá, đi đây.”

Cố Kỳ Việt không có ý định ở lại phòng thẩm vấn nữa, sau khi được tháo còng, anh lập tức nhấc chân đi ra ngoài.

Khác với phòng thẩm vấn tối tăm, đại sảnh đồn cảnh sát sáng sủa hơn rất nhiều. Cố Kỳ Việt hơi không quen nên nheo mắt lại, đợi đến khi thích ứng được với ánh sáng, anh nhìn về phía trước, một đám người đông nghịt…

Cố Kỳ Việt dừng bước, hơi bất ngờ.

Vốn dĩ anh muốn tìm Thẩm Triều Triều, nhưng nhìn đám đông dày đặc như vậy, nếu cô lại biến thành nấm lùn trốn đi như lần trước thì e là rất khó tìm.

“Đồng chí Cố, lúc trước hiểu lầm cậu, thật ngại quá! Tôi là Ngô Vĩ, quản đốc mới của xưởng máy móc, vô cùng cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ, giúp xưởng máy móc tránh được một tổn thất nặng nề.”

Đợi đến khi Cố Kỳ Việt bước tới, người *****ên lên tiếng là vị quản đốc mới Ngô Vĩ.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Ít nhất thì cũng có không ít kẻ nhân cơ hội này ra tay với nhà họ Cố, muốn giẫm anh xuống vũng bùn, khiến anh vĩnh viễn không ngóc đầu lên được…Chỉ có điều, những kẻ rục rịch muốn đạp lên anh để đạt được mục đích cũng phải xem bản thân có đủ năng lực hay không.Bây giờ anh đã được thả, bọn chúng nên lo lắng rồi. Cố Kỳ Việt hơi nhếch miệng, ánh mắt hung ác như sói bị anh cụp xuống che giấu, không để cảnh sát Chu đứng bên cạnh phát hiện ra.Ông ấy vẫn đang lải nhải: “Cậu cũng đừng trách chúng tôi không tin cậu, đột nhiên cậu từ một kẻ bỏ đi biến thành nhân tài kỹ thuật cao cấp, bảo ai tin được cơ chứ!”Cũng không biết có phải do ngày thường Cố Kỳ Việt ngụy trang quá giỏi hay không mà tất cả những người quen biết anh đều không tin, chỉ có một mình Thẩm Triều Triều khăng khăng tin tưởng, không hề thay đổi.DTVNói ra cũng khiến người ta cảm thán, Thẩm Triều Triều mới gả cho Cố Kỳ Việt bao lâu đâu, vậy mà đã tin tưởng anh như vậy?Duyên phận giữa người với người đúng là kỳ diệu.Ngay cả cảnh sát Chu cũng thấy hơi chua xót, tuy Cố Kỳ Việt bây giờ đã biến thành nhân tài kỹ thuật được săn đón, chẳng khác nào đổi s.ú.n.g b.ắ.n chim thành s.ú.n.g thần công nhưng Thẩm Triều Triều cũng rất tốt, vừa xinh đẹp lại vừa chung tình.Ngay cả khi Cố Kỳ Việt phải đối mặt với hình phạt nghiêm trọng, cô cũng không hề rời bỏ, thậm chí còn không hề nghĩ tới việc sẽ dùng cách khác để thoát thân.Có thể cưới được một người vợ như vậy, Cố Kỳ Việt đúng là nên thầm vui mừng đi thôi!Nghe cảnh sát Chu khuyên nhủ, Cố Kỳ Việt nhún vai, trong lòng anh không hề oán trách, người nhà vì anh mà chạy đôn chạy đáo như vậy là đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng anh cũng không phải thánh nhân. Trong lòng không thể nào không có khúc mắc.Chỉ là sau khi trải qua khóa “huấn luyện đặc biệt trong quân khu” từ khi còn bé, Cố Kỳ Việt đã luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người.Ngay cả với người nhà cũng không ngoại lệ, anh không biểu hiện ra ngoài nhưng vẫn luôn hiếu thảo, còn việc mở lòng thì đừng mong.Không trông mong thì sẽ không bị tổn thương, vừa vặn cân bằng sẽ tốt cho cả hai bên.Vậy cũng chẳng sao.Nhưng anh lại phát hiện ra một điều bất ngờ, Thẩm Triều Triều không giống những người khác, cô luôn đứng về phía anh.Nghĩ tới Thẩm Triều Triều, trái tim vốn dĩ phẳng lặng như mặt nước của Cố Kỳ Việt bỗng nổi sóng, tình cảm vốn dĩ như vũng nước tù đọng bỗng chốc trở nên cuồn cuộn, mãnh liệt khiến anh hơi không thích ứng nhưng cũng không bài xích. Anh có chút mong chờ.“Chú Chu, chú cũng nói nhiều quá, đi đây.”Cố Kỳ Việt không có ý định ở lại phòng thẩm vấn nữa, sau khi được tháo còng, anh lập tức nhấc chân đi ra ngoài.Khác với phòng thẩm vấn tối tăm, đại sảnh đồn cảnh sát sáng sủa hơn rất nhiều. Cố Kỳ Việt hơi không quen nên nheo mắt lại, đợi đến khi thích ứng được với ánh sáng, anh nhìn về phía trước, một đám người đông nghịt…Cố Kỳ Việt dừng bước, hơi bất ngờ.Vốn dĩ anh muốn tìm Thẩm Triều Triều, nhưng nhìn đám đông dày đặc như vậy, nếu cô lại biến thành nấm lùn trốn đi như lần trước thì e là rất khó tìm.“Đồng chí Cố, lúc trước hiểu lầm cậu, thật ngại quá! Tôi là Ngô Vĩ, quản đốc mới của xưởng máy móc, vô cùng cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ, giúp xưởng máy móc tránh được một tổn thất nặng nề.”Đợi đến khi Cố Kỳ Việt bước tới, người *****ên lên tiếng là vị quản đốc mới Ngô Vĩ.

Chương 199: Chương 199