Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 200: Chương 200
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Ông ta vừa cười vừa tiến lên vài bước, định đưa tay ra bắt tay với Cố Kỳ Việt nhưng anh lại lạnh nhạt tránh đi, sau đó nhướng mày, miệng hơi nhếch lên nói: “Nếu ông có thể ngăn cản công nhân trong xưởng đến gây chuyện thì tôi cũng chẳng rảnh rỗi đến mức nửa đêm phải chạy tới xưởng máy móc.”Trước khi bị bắt, Cố Kỳ Việt đã biết xưởng máy móc đã đổi quản đốc mới, năng lực ông ta bình thường lại là kẻ dối trá.Bình thường thì ông ta cũng chẳng giúp xưởng phát triển nhưng cũng chẳng khiến nó đi xuống…DTVNhưng bây giờ xưởng máy móc đang gặp phải khủng hoảng, Ngô Vĩ lại chọn cách mặc kệ, chính vì thế mới khiến cho một đám người có vấn đề về đầu óc liên tục đến nhà họ Thẩm gây rối.Nếu đổi lại là một người có năng lực thì chắc chắn sẽ không để công nhân dưới trướng gây chuyện như vậy.Đương nhiên, Ngô Vĩ cũng là bị ép buộc, hơn nữa khủng hoảng của xưởng máy móc cũng không phải do ông ta gây ra, chỉ là đã ngồi lên vị trí này thì phải làm tròn trách nhiệm, tuy ông ta bị người khác đẩy lên nhưng cũng đâu có thấy từ chối.“…”Bị Cố Kỳ Việt nói cho nghẹn họng, Ngô Vĩ chỉ đành cười trừ cho qua chuyện, trong lòng thầm mắng quả nhiên là cái gai nhọn. Nhưng nghĩ tới mục đích của mình, Ngô Vĩ vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.Ông ta mong chờ hỏi: “Đồng chí Cố, không biết cậu có muốn tới xưởng máy móc làm việc không? Với trình độ sửa chữa của cậu, không cần phải lo lắng về vấn đề cấp bậc!”Công việc kỹ thuật được chia thành rất nhiều bậc, bậc càng cao thì mức lương càng cao.Nhìn Cố Kỳ Việt có thể sửa được cả máy móc nhập khẩu từ nước ngoài, trình độ kỹ thuật này ít nhất cũng phải ngang ngửa với công nhân kỹ thuật bậc ba, một tháng ít nhất cũng phải được hơn một trăm đồng, còn kiếm được nhiều hơn cả ông ta, người vừa mới nhậm chức quản đốc.Anh lại còn trẻ như vậy, đúng là được ông trời đuổi theo đút cơm, thật khiến người khác ghen tị.Cố Kỳ Việt không ngờ Ngô Vĩ lại có thể co có thể duỗi như vậy, đến lúc này rồi mà vẫn có thể cười nói như thường. Nhưng anh không hề có hứng thú với lời mời làm việc kia.Đã nói rồi, anh không đi làm, anh ghét mất tự do.Thấy Cố Kỳ Việt không hề có phản ứng gì, những vị lãnh đạo xưởng khác đang đứng xem kịch hay bên cạnh cũng không nhịn được nữa, chứng kiến Ngô Vĩ chạy trước như vậy, làm sao bọn họ có thể cam tâm!Xưởng máy móc có máy móc, xưởng của bọn họ cũng có! Tuy không đến mức xảy ra chuyện lớn như xưởng máy móc nhưng có còn hơn không, để tránh trường hợp tương tự xảy ra, nhân tài như Cố Kỳ Việt bọn họ chắc chắn phải cố gắng tranh giành cho bằng được.“Ngô Vĩ, ông làm vậy là không được rồi, máy móc của xưởng máy móc đã được sửa xong, ông nên cảm tạ trời đất đi, vậy mà còn muốn dụ dỗ người ta về xưởng máy móc? Nghĩ hay quá ha, thay vì đến xưởng máy móc, chi bằng tới xưởng dệt của chúng tôi làm việc, còn có thể lấy vải thừa không cần phiếu!”“Hay là tới xưởng thực phẩm của chúng tôi, xưởng có rất nhiều linh kiện cũ, cậu có thể tùy ý sử dụng.”“Mọi người đừng tranh giành nữa, người ta cũng phải phân biệt thân sơ chứ, Cố Kỳ Việt nên tới xưởng sắt thép của chúng tôi!”Giữa một đám lãnh đạo xưởng, Vương Hồng Quân, thư ký của quản đốc xưởng sắt thép là người lên tiếng mạnh mẽ nhất, còn Cố Hằng, quản đốc xưởng lại giữ im lặng, ông nhìn Cố Kỳ Việt đang im lặng không nói. Khuôn mặt lộ vẻ do dự, muốn nói nhưng lại không thốt nên lời.
Ông ta vừa cười vừa tiến lên vài bước, định đưa tay ra bắt tay với Cố Kỳ Việt nhưng anh lại lạnh nhạt tránh đi, sau đó nhướng mày, miệng hơi nhếch lên nói: “Nếu ông có thể ngăn cản công nhân trong xưởng đến gây chuyện thì tôi cũng chẳng rảnh rỗi đến mức nửa đêm phải chạy tới xưởng máy móc.”
Trước khi bị bắt, Cố Kỳ Việt đã biết xưởng máy móc đã đổi quản đốc mới, năng lực ông ta bình thường lại là kẻ dối trá.
Bình thường thì ông ta cũng chẳng giúp xưởng phát triển nhưng cũng chẳng khiến nó đi xuống…
DTV
Nhưng bây giờ xưởng máy móc đang gặp phải khủng hoảng, Ngô Vĩ lại chọn cách mặc kệ, chính vì thế mới khiến cho một đám người có vấn đề về đầu óc liên tục đến nhà họ Thẩm gây rối.
Nếu đổi lại là một người có năng lực thì chắc chắn sẽ không để công nhân dưới trướng gây chuyện như vậy.
Đương nhiên, Ngô Vĩ cũng là bị ép buộc, hơn nữa khủng hoảng của xưởng máy móc cũng không phải do ông ta gây ra, chỉ là đã ngồi lên vị trí này thì phải làm tròn trách nhiệm, tuy ông ta bị người khác đẩy lên nhưng cũng đâu có thấy từ chối.
“…”
Bị Cố Kỳ Việt nói cho nghẹn họng, Ngô Vĩ chỉ đành cười trừ cho qua chuyện, trong lòng thầm mắng quả nhiên là cái gai nhọn. Nhưng nghĩ tới mục đích của mình, Ngô Vĩ vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.
Ông ta mong chờ hỏi: “Đồng chí Cố, không biết cậu có muốn tới xưởng máy móc làm việc không? Với trình độ sửa chữa của cậu, không cần phải lo lắng về vấn đề cấp bậc!”
Công việc kỹ thuật được chia thành rất nhiều bậc, bậc càng cao thì mức lương càng cao.
Nhìn Cố Kỳ Việt có thể sửa được cả máy móc nhập khẩu từ nước ngoài, trình độ kỹ thuật này ít nhất cũng phải ngang ngửa với công nhân kỹ thuật bậc ba, một tháng ít nhất cũng phải được hơn một trăm đồng, còn kiếm được nhiều hơn cả ông ta, người vừa mới nhậm chức quản đốc.
Anh lại còn trẻ như vậy, đúng là được ông trời đuổi theo đút cơm, thật khiến người khác ghen tị.
Cố Kỳ Việt không ngờ Ngô Vĩ lại có thể co có thể duỗi như vậy, đến lúc này rồi mà vẫn có thể cười nói như thường. Nhưng anh không hề có hứng thú với lời mời làm việc kia.
Đã nói rồi, anh không đi làm, anh ghét mất tự do.
Thấy Cố Kỳ Việt không hề có phản ứng gì, những vị lãnh đạo xưởng khác đang đứng xem kịch hay bên cạnh cũng không nhịn được nữa, chứng kiến Ngô Vĩ chạy trước như vậy, làm sao bọn họ có thể cam tâm!
Xưởng máy móc có máy móc, xưởng của bọn họ cũng có! Tuy không đến mức xảy ra chuyện lớn như xưởng máy móc nhưng có còn hơn không, để tránh trường hợp tương tự xảy ra, nhân tài như Cố Kỳ Việt bọn họ chắc chắn phải cố gắng tranh giành cho bằng được.
“Ngô Vĩ, ông làm vậy là không được rồi, máy móc của xưởng máy móc đã được sửa xong, ông nên cảm tạ trời đất đi, vậy mà còn muốn dụ dỗ người ta về xưởng máy móc? Nghĩ hay quá ha, thay vì đến xưởng máy móc, chi bằng tới xưởng dệt của chúng tôi làm việc, còn có thể lấy vải thừa không cần phiếu!”
“Hay là tới xưởng thực phẩm của chúng tôi, xưởng có rất nhiều linh kiện cũ, cậu có thể tùy ý sử dụng.”
“Mọi người đừng tranh giành nữa, người ta cũng phải phân biệt thân sơ chứ, Cố Kỳ Việt nên tới xưởng sắt thép của chúng tôi!”
Giữa một đám lãnh đạo xưởng, Vương Hồng Quân, thư ký của quản đốc xưởng sắt thép là người lên tiếng mạnh mẽ nhất, còn Cố Hằng, quản đốc xưởng lại giữ im lặng, ông nhìn Cố Kỳ Việt đang im lặng không nói. Khuôn mặt lộ vẻ do dự, muốn nói nhưng lại không thốt nên lời.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Ông ta vừa cười vừa tiến lên vài bước, định đưa tay ra bắt tay với Cố Kỳ Việt nhưng anh lại lạnh nhạt tránh đi, sau đó nhướng mày, miệng hơi nhếch lên nói: “Nếu ông có thể ngăn cản công nhân trong xưởng đến gây chuyện thì tôi cũng chẳng rảnh rỗi đến mức nửa đêm phải chạy tới xưởng máy móc.”Trước khi bị bắt, Cố Kỳ Việt đã biết xưởng máy móc đã đổi quản đốc mới, năng lực ông ta bình thường lại là kẻ dối trá.Bình thường thì ông ta cũng chẳng giúp xưởng phát triển nhưng cũng chẳng khiến nó đi xuống…DTVNhưng bây giờ xưởng máy móc đang gặp phải khủng hoảng, Ngô Vĩ lại chọn cách mặc kệ, chính vì thế mới khiến cho một đám người có vấn đề về đầu óc liên tục đến nhà họ Thẩm gây rối.Nếu đổi lại là một người có năng lực thì chắc chắn sẽ không để công nhân dưới trướng gây chuyện như vậy.Đương nhiên, Ngô Vĩ cũng là bị ép buộc, hơn nữa khủng hoảng của xưởng máy móc cũng không phải do ông ta gây ra, chỉ là đã ngồi lên vị trí này thì phải làm tròn trách nhiệm, tuy ông ta bị người khác đẩy lên nhưng cũng đâu có thấy từ chối.“…”Bị Cố Kỳ Việt nói cho nghẹn họng, Ngô Vĩ chỉ đành cười trừ cho qua chuyện, trong lòng thầm mắng quả nhiên là cái gai nhọn. Nhưng nghĩ tới mục đích của mình, Ngô Vĩ vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.Ông ta mong chờ hỏi: “Đồng chí Cố, không biết cậu có muốn tới xưởng máy móc làm việc không? Với trình độ sửa chữa của cậu, không cần phải lo lắng về vấn đề cấp bậc!”Công việc kỹ thuật được chia thành rất nhiều bậc, bậc càng cao thì mức lương càng cao.Nhìn Cố Kỳ Việt có thể sửa được cả máy móc nhập khẩu từ nước ngoài, trình độ kỹ thuật này ít nhất cũng phải ngang ngửa với công nhân kỹ thuật bậc ba, một tháng ít nhất cũng phải được hơn một trăm đồng, còn kiếm được nhiều hơn cả ông ta, người vừa mới nhậm chức quản đốc.Anh lại còn trẻ như vậy, đúng là được ông trời đuổi theo đút cơm, thật khiến người khác ghen tị.Cố Kỳ Việt không ngờ Ngô Vĩ lại có thể co có thể duỗi như vậy, đến lúc này rồi mà vẫn có thể cười nói như thường. Nhưng anh không hề có hứng thú với lời mời làm việc kia.Đã nói rồi, anh không đi làm, anh ghét mất tự do.Thấy Cố Kỳ Việt không hề có phản ứng gì, những vị lãnh đạo xưởng khác đang đứng xem kịch hay bên cạnh cũng không nhịn được nữa, chứng kiến Ngô Vĩ chạy trước như vậy, làm sao bọn họ có thể cam tâm!Xưởng máy móc có máy móc, xưởng của bọn họ cũng có! Tuy không đến mức xảy ra chuyện lớn như xưởng máy móc nhưng có còn hơn không, để tránh trường hợp tương tự xảy ra, nhân tài như Cố Kỳ Việt bọn họ chắc chắn phải cố gắng tranh giành cho bằng được.“Ngô Vĩ, ông làm vậy là không được rồi, máy móc của xưởng máy móc đã được sửa xong, ông nên cảm tạ trời đất đi, vậy mà còn muốn dụ dỗ người ta về xưởng máy móc? Nghĩ hay quá ha, thay vì đến xưởng máy móc, chi bằng tới xưởng dệt của chúng tôi làm việc, còn có thể lấy vải thừa không cần phiếu!”“Hay là tới xưởng thực phẩm của chúng tôi, xưởng có rất nhiều linh kiện cũ, cậu có thể tùy ý sử dụng.”“Mọi người đừng tranh giành nữa, người ta cũng phải phân biệt thân sơ chứ, Cố Kỳ Việt nên tới xưởng sắt thép của chúng tôi!”Giữa một đám lãnh đạo xưởng, Vương Hồng Quân, thư ký của quản đốc xưởng sắt thép là người lên tiếng mạnh mẽ nhất, còn Cố Hằng, quản đốc xưởng lại giữ im lặng, ông nhìn Cố Kỳ Việt đang im lặng không nói. Khuôn mặt lộ vẻ do dự, muốn nói nhưng lại không thốt nên lời.